“Lão Cố, tôi không hiểu, cậu ta rốt cuộc là ai, mà lại đáng để ông vào tù để chỉ dạy cậu ta ba năm?”
Lão Cố lên tiếng nói: “Cậu ta là con thứ chín của nhà họ Tần.”
Trưởng giám ngục kinh ngạc: “Nhà họ Tần không phải chỉ có tám người con thôi sao? Người con thứ chín..., lẽ nào, nhà họ Tần vì giữ hương hỏa..., mà gửi cậu ta tới Trung Hải?”
Lão Cố gật đầu, khí thế đáng sợ nổi lên, nói: “Nhà họ Tần đời đời làm tướng, cậu ta cũng bắt buộc phải làm tướng.”
Trưởng giám ngục sững sờ mấy giây, nói: “Gia chủ nhà họ Tần có tám người con, toàn bộ đều chết trên chiến trường nước ngoài, nếu như nhà họ Tần đã để Tần Giang ở Trung Hải, ắt hẳn là không muốn cậu ta dính vào chiến tranh loạn lạc, ông làm như vậy, sẽ khiến nhà họ Tần tuyệt hậu đấy!”
“Đó là mệnh của cậu ta, đã được định sẵn là như vậy rồi!” Cảm xúc của Lão Cố đặc biệt kích động, nói: “Cha và các anh trai của cậu ta đều đã chết trên chiến trường nước ngoài, cậu ta nhất định phải lên chiến trường, báo thù cho cha và các anh trai!”
........
Trung Hải, biệt viện nhà họ Chu.
“Đừng đánh nữa, tôi xin cậu đừng đánh tôi nữa...”
Một giọng nói đáng thương cầu xin vang lên, khiến người ta run lên.
“Bà già chết tiệt, bà ăn chực uống chực nhà tôi ba năm, còn chê chưa đủ sao?”
“Bà cũng giống như con trai bà vậy, đều là thứ không biết xấu hổ!”
Bốp bộp!
Thiếu gia nhà họ Chu, Chu Chí Bình, tay cầm gậy bóng chày, từng gậy, từng gậy, đánh lên thân người phụ nữ lớn tuổi.
Người phụ nữ lớn tuổi kia bị đánh, co rúm lại, giống như một con ốc sên.
Miệng bà ấy không ngừng hô: “Chí Bình, đừng đánh nữa, xin cậu đừng đánh tôi nữa.”
“Tôi đi, giờ tôi sẽ đi, sau này tôi sẽ không đến nhà họ Chu nữa.”
Tần Giang đẩy cửa bước vào, vừa khéo nhìn thấy cảnh này.
Hắn hô lên: “Mẹ...”
Cả người ngơ ngác.
Người mẹ ngậm đắng nuốt cay nuôi hắn nên người, đang bị tên súc sinh Chu Chí Bình đánh.
“Chu Chí Bình, cái tên súc sinh này!” Tần Giang xông lên, đẩy Chu Chí Bình ra.
“Mẹ, mẹ không sao chứ?” Tần Giang vội vàng dìu mẹ hắn đứng dậy.
“Tần Giang? Giang của mẹ, cuối cùng con cũng về rồi.” Đôi bàn tay của Lâm Thu Lan chạm lên khuôn mặt của Tần Giang, nước mắt không kìm được mà rơi xuống.
“Mẹ, là con, là con đây...” Hốc mắt Tần Giang cũng đỏ lên.
Hắn nắm lấy đôi tay gầy gò của mẹ, hỏi: “Mẹ, sao mẹ lại ra nông nỗi này? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Tần Giang không hiểu, lúc hắn đi, mẹ hắn rõ ràng còn rất tốt, tại sao bây giờ lại bị Chu Chí Bình đánh đập, chuyện này rốt cuộc là sao.
Mẹ hắn nhìn Chu Chí Bình, cơ thể bất giác run lên, hiển nhiên là rất sợ hãi Chu Chí Bình.
Chu Chí Bình phủi phẳng áo, kiêu ngạo đến trước mặt Tần Giang: “Mẹ mày ăn chực uống chực ở nhà tao ba năm nay. Sao nào, chó mà nhà họ Chu nuôi, tao không thể đánh sao?”
Nghe được lời này, Tần Giang lập tức bốc hỏa.
Hắn quay đầu nhìn về phía Chu Chí Bình, túm lấy cổ áo hắn ta, đẩy vào tường, tức giận nói: “Chu Chí Bình, mày là cái thứ không bằng con chó.”
“Tao vì mày mà vào tù ngồi ba năm, mày đã đồng ý với tao là sẽ chăm sóc mẹ tao, đây chính là cái mà mày gọi là chăm sóc sao?”
Ba năm trước, em trai của bạn gái hắn, Chu Chí Bình, sau khi uống rượu say thì đâm trúng người ta, gây chuyện xong bỏ chạy.
Sau đó, qua quá trình điều tra, người bị đâm trúng là Sở Hoài Ngọc, đại thiếu gia nhà họ Sở!
Nhà họ Sở ở Trung Hải có tiếng tăm cực lớn, tài sản hơn tỷ.
Sở Hoài Ngọc có tiền, có thế, bị đụng trúng, sao có thể bỏ qua, trực tiếp báo cảnh sát.
Trên dưới nhà họ Chu sau khi thương lượng, để Chu Chí Bình hoàn thành việc học, sẽ để Tần Giang thừa nhận tối đó là hắn lái xe, tất cả mọi chuyện đều do Tần Giang chịu trách nhiệm.
Nhà họ Chu hứa hẹn, thời hạn ba năm kết thúc, sẽ cho Chu Nhiên cùng Tần Giang kết hôn.
Đồng thời, nhà họ Chu sẽ thay Tần Giang chăm sóc cho mẹ hắn là Lâm Thu Lan.
Vì mẹ và vì cưới được Chu Nhiên, Tần Giang chỉ đồng ý.
Chu Chí Bình sau mấy lần phản kháng, lại phát hiện bản thân không cách nào thoát khỏi tay Tần Giang, hắn ta lạnh lùng nói: “Tần Giang, cái tên tội phạm này, mau buông tao ra.”
“Tên tội phạm?” Tần Giang tức giận đấm vào bụng Chu Chí Bình, gào lên: “Nếu không nhờ có tao, thì người ngồi trong tù chính là mày, mày là thằng khốn, đồ cặn bã!”
Chu Chí Bình vẻ mặt đầy đau đớn nhìn Tần Giang: “Thằng tội phạm, mày dám đánh tao!”
“Tao CMN sẽ khiến cho mày và mẹ mày ăn đủ rồi cút xéo khỏi đây.”
Nghe thấy lời này, Tần Giang máu nóng dồn lên não, giơ nắm đấm, đấm liên tiếp vào bụng Chu Chí Bình mười mấy cái, đánh tới mức khiến hắn sùi bọt mép, nhưng cũng khó mà giải tỏa được cơn giận trong lòng, tức giận quát: “Mày là cái đồ vong ân phụ nghĩa, tao đánh chết....”
Bốp!
Đột nhiên, một âm thanh nặng nề vang lên, Tần Giang chỉ cảm thấy sau gáy truyền tới một cơn đau.
Tần Giang gian nan quay đầu lại, vậy mà lại là Chu Nhiên, tay cầm cây gậy, đánh lên đầu hắn.
“Chu Nhiên, là em...tại sao chứ!”
Tần Giang không dám tin, người đánh hắn vậy mà lại là Chu Nhiên, bạn gái hắn, người con gái sắp gả cho hắn.
“Buông em trai tôi ra, nếu không tôi sẽ đánh chết cái tên tôi phạm nhà anh!” Chu Nhiên nói.
Mà lúc này, lão gia và phu nhân nhà họ Chu, cùng với một đám người nhà họ Chu đều đi vào.
Chủ nhà của nhà họ Chu, Chu Văn Xướng trừng mắt nhìn Tần Giang, tức giận quát: “Thế này còn ra thể thống gì nữa!”
Chu phu nhân, Trương Cầm ra vẻ trịch thượng nói: “Cái tên tội phạm này còn không biết hối cải, mau gọi cảnh sát tới bắt hắn đi, để hắn ở trong đó cả đời, đừng có ra ngoài nữa.”
Nghe thấy lời này, Lâm Thu Lan ở bên cạnh sợ hãi túm lấy tay Tần Giang, nói: “Tần Giang, mau buông ra, đừng kích động.”
Tần Giang không muốn sự việc bị xé ra to, liền buông Chu Chí Bình ra.
Hắn nhìn vẻ mặt của mấy người nhà họ Chu, những người năm đó khuyên hắn nhận tội thay để vào tù đâu phải như thế này.
Tần Giang bước tới trước mặt Chu Văn Xướng, hỏi: “Bác Chu, chuyện năm đó hứa với cháu, tại sao lại không làm được?”
Chu Văn Xướng giả bộ ngây ra, hỏi lại: “Tôi hứa với cậu chuyện gì sao?”
Tần Giang biết, lão già này đang giả ngu.
“Cháu thay Chu Chí Bình vào tù, nhà họ Chu sẽ chăm sóc cho mẹ cháu, đồng thời, sau khi cháu ra tù, sẽ để cháu và Chu Nhiên kết hôn.” Tần Giang nói.
Chu Văn Xướng lập tức phủ nhận: “Thay Chí Bình vào tù? Rõ ràng là cậu lái xe của Chí Bình, đâm vào Sở thiếu gia, ở đâu ra có chuyện cậu vào tù thay Chí Bình?”
“Bác Chu, bác thật sự muốn đổi trắng thay đen vậy sao?” Tần Giang nhìn Chu Văn Xướng.
“Tôi thấy, vô lý là cậu mới đúng!” Trương Cầm chỉ vào Tần Giang nói: “Cậu đâm hỏng xe của Chí Bình, chúng tôi còn chưa tính sổ với cậu, giờ cậu lại còn quay lại cắn ngược Chí Bình một miếng, nói là thay Chí Bình ngồi tù, sao cậu có thể vô liêm sỉ như thế?”
“Cũng phải thôi, cậu với mẹ cậu cùng một nết như nhau, nhà họ Chu chúng tôi tốt bụng cho bà ta ăn ngon mặc đẹp suốt ba năm, bà ta lại không biết ơn, các người đúng là cùng một lò đúc ra, cậu thật giống mẹ cậu, vô liêm sỉ!”
Tần Giang lắc đầu cười khổ, hắn coi như đã hiểu rõ, thì ra lời hứa năm xưa của nhà họ Chu chỉ là một lời nói dối, mục đích chính là lừa hắn gánh tội thay cho Chu Chí Bình, mà hắn lại ngu ngốc tin rằng, chỉ cần thay Chu Chí Bình vào tù, thì nhà họ Chu sẽ chăm sóc cho mẹ hắn, và gả Chu Nhiên cho hắn, thật là một suy nghĩ nực cười.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.com.vn. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Tần Giang nhìn người nhà họ Chu, vỗ tay mấy cái, nói: “Bác Chu, thủ đoạn này của bác đúng là rất cao tay.”
“Nếu như tôi đoán không nhầm, lời hứa gả Chu Nhiên cho tôi cũng là một quả lừa thôi phải không?”
“Gả cho cậu?” Chu Nhiên đứng ra cười lạnh: “Tần Giang, anh đang nằm mơ giữa ban ngày đấy à? Sao tôi có thể gả cho một tên tội phạm mới ra tù như anh chứ?”
“Anh nhà không có, xe cũng không, hai bàn tay trắng, tôi dựa vào cái gì mà phải gả cho anh? Năm đó đồng ý gả cho anh chẳng qua là vì để Chí Bình miễn phải chịu cảnh tù lao mà thôi, bảo tôi gả cho anh ư, anh mơ hão đấy à?”
“Ngoài ra, nói thêm cho anh biết một chuyện, ba ngày sau, tôi và Sở Hoài Ngọc sẽ làm lễ đính hôn tại đảo Elizabeth, tới lúc đó có thể sẽ có chút cơm thừa canh cặn, tôi cho phép anh tới gói mang về đấy.
Đính hôn với Sở Hoài Ngọc?
Tần Giang cười khổ: “Chu Nhiên, trước đây tôi còn cảm thấy cô khác với những cô gái khác, bây giờ xem ra cũng chỉ là cái thứ cá ươn, hoa thối mà thôi.”
“Ba năm trước em trai cô đâm trúng Sở Hoài Ngọc, Sở Hoài Ngọc suýt chút nữa thì ép nhà họ Chu các người tới đường cùng, ba năm sau cô lại đính hôn với Sở Hoài Ngọc, thật đúng là một vở hài kịch.”
“Tần Giang, anh cút đi cho tôi, phiền anh dẫn theo mẹ anh cút khỏi nhà họ Chu, ở đây không hoan nghênh anh.” Chu Nhiên tức giận nói.
Đồng thời, cô ta cũng lấy mấy trăm tệ ra ném vào mặt Tần Giang: “Đây coi như bồi thường 3 năm này cho anh, không cần anh phải quỳ xuống, liếm giày, cảm ơn tôi đâu.”
Tần Giang lắc đầu cười khổ, đối diện với ánh mắt sắc lạnh của Chu Nhiên nói: “Coi như Tần Giang tôi nhìn nhầm người, người nhà họ Chu các người nợ tôi, nợ mẹ tôi, tôi sẽ đòi lại từng món một.”
“Nhà họ Chu, ngày sau còn dài!”
“Mẹ, chúng ta đi!” Tần Giang dìu mẹ mình đi ra khỏi nhà họ Chu.