• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh mắt Liễu Chi Nhan phức tạp, im lặng nhìn chằm chằm vào Tần Giang.

Tần Giang thực sự lợi hại như vậy sao? Thực sự có thể khiến thần y Tôn Thánh Thủ phát điên như vậy?

Nhưng sau đó, khí thế của Tần Giang tăng vọt, hắn hét lên: "Kim rung..."

Cùng lúc đó, những cây kim bạc trên người Lục Hồng Diên bắt đầu rung lên, thậm chí còn có tiếng gầm như tiếng rồng gầm.

Khi nhìn thấy cảnh tượng này, Tôn Thánh Thủ càng thêm điên cuồng.

"Cúi, cúi đầu... Tôi thật sự phải cúi đầu!" Tôn Thánh Thủ cúi gập đầu xuống đất, kích động nói: "Tôi đã già từng này mà còn có thể nhìn thấy loại châm cứu đồng thời rung lên như vậy. Cho dù bây giờ bảo tôi chết, tôi cũng bằng lòng."

Liễu Chi Nhan sửng sốt nói: "Lão Tôn, ông đừng có điên như vậy?"

"Ông là thần y đức cao vọng trọng ở Trung Hải, ông phải chú ý đến hình tượng của mình!"

Tôn Thánh Thủ liên tục lắc đầu, kích động nói với Liễu Chi Nhan: “Thư ký Liễu, cô không hiểu y học cho nên cô mới không bị sốc. Nhưng trong y học của chúng tôi, kim rung lên là một trong những tiêu chí quan trọng để đo lường trình độ y thuật của bác sĩ. Nếu có thể làm cho một cây kim rung lên bằng phương pháp châm cứu thì đó là cấp thần y, tôi cũng thuộc loại này.”

“Nếu người như cậu ta có thể đồng thời khiến ba loại kim châm cứu rung lên thì gọi một tiếng thần y cũng không quá đáng.”

Liễu Chi Nhan nuốt nước miếng, xem ra Tần Giang thực lực lợi hại.

Đồng thời, ánh mắt của cô ta đối với Tần Giang dường như cũng có chút thay đổi.

Năm phút sau, Tần Giang rút hết kim bạc ra.

Mỗi chiếc kim đều chuyển sang màu đen.

Một giây tiếp theo sau khi rút kim, mí mắt của Lục Hồng Diên giật giật, cô ta mở mắt ra.

Khi tỉnh lại, Lục Hồng Diên giống như một bông sen nổi lên từ mặt nước, làn da của trở nên hồng hào và sáng bóng, thậm chí còn trở nên xinh đẹp hơn.

Liễu Chi Nhan kêu lên: "Hồng Diên, đột nhiên, trông cậu thật xinh đẹp."

Tôn Thánh Thủ nhẹ nhàng mỉm cười nói: “Với y thuật của Tần tiên sinh, việc biến một bà lão thành một cô gái cũng không có gì khoa trương.”

"Cậu ta có thực lực này!"

Lục Hồng Diên, Liễu Chi Nhan: "..."

Sau khi sững sờ, Lục Hồng Diên phát hiện ra rằng Tôn Thánh Thủ- thần y Trung Hải đang quỳ.

Cô ta vội vàng nói: "Lão Tôn, ông đang làm gì vậy?"

Tần Giang hơi dịch sang bên trái một chút bởi vì hắn phát hiện ông lão đang quỳ phía sau mình.

Điều khiến người ta không ngờ chính là là Tôn Thánh Thủ cũng dịch sang trái theo Tần Giang.

Chuyện này…… Tần Giang cạn lời.

Tuy nhiên, Tôn Thánh Thủ ôm đùi Tần Giang và nói: "Tần tiên sinh, xin hãy nhận tôi làm đệ tử!"

"Cái gì...!" Lục Hồng Diên và Liễu Chi Nhan kêu lên.

Y thuật của Tôn Thánh Thủ không xếp thứ nhất ở Trung Hải thì cũng phải xếp thứ hai.

Nhưng thần y như vậy lại muốn tiểu tử Tần Giang- người kém mình mấy chục tuổi làm thầy của mình?

Đồng thời lại còn quỳ lạy!

Chuyện này…… Hai người họ vô cùng sững sờ.

Ngay cả Tần Giang cũng không nói nên lời: "Ông lão, ông đang làm gì vậy?"

Lục Hồng Diên dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Tần Giang, nói: "Ông ấy không phải ông lão nào cả, ông ấy là thần y Tôn Thánh Thủ của Trung Hải."

"A... Tôn Thánh Thủ!?" Tần Giang bối rối gãi đầu, chẳng trách quanh người ông ấy lại có khí tức công đức mạnh như vậy.

Hóa ra ông ấy là thần y Tôn Thánh Thủ của Trung Hải.

Đương nhiên, hắn đã từng nghe nói đến Tôn Thánh Thủ, một vị bác sĩ nổi tiếng ở Trung Hải, vô số người đến tìm ông ấy để khám bệnh. Khi mẹ hắn bị bệnh, Tần Giang đã đến đăng ký, nhưng hắn phải đợi ba tháng mới được ghi tên, hắn bất lực, chỉ có thể đến bệnh viện khác.

Có thể thấy nhiều người tìm đến Tôn Thánh Thủ để chữa bệnh đến mức nào.

Tần Giang vội vàng dìu Tôn Thánh Thủ lên, xin lỗi nói: "Lão Tôn, xin đừng làm vậy, y thuật của tôi kém xa so với ông, tôi còn phải học hỏi ông rất nhiều!"

Tuy nhiên, sau khi nghe Tần Giang nói vậy, Tôn Thánh Thủ nghĩ rằng mình đã đắc tội Tần Giang ở phương diện nào đó và không muốn đứng dậy, ông ấy kiên quyết quỳ dưới đất và nói: "Tần tiên sinh, nếu như trước đây tôi đã có điều gì đắc tội mong cậu hãy bỏ qua cho tôi."

Tần Giang biết Tôn Thánh Thủ hiểu lầm, vội vàng nói: "Tôn tiên sinh, giữa chúng ta không có ân oán gì."

“Đã không có ân oán, nếu như cậu không nhận tôi làm đệ tử, tôi sẽ không đứng dậy.” Tôn Thánh Thủ tỏ ra gian xảo.

Tần Giang phục rồi, hắn nói: "Lão Tôn, ông lớn tuổi hơn tôi, tôi thu nhận ông làm đệ tử cũng không thích hợp."

Hắn là đồ đệ của Lão Cố vẫn còn chưa xuất quan, hắn sẽ không thể thu nhận Tôn Thánh Thủ làm đồ đệ.

Nhưng Tôn Thánh Thủ lại kiên quyết lắc đầu: "Tôi không quan tâm."

Nhưng tôi quan tâm?

Tần Giang đành phải nói: "Lão Tôn, chi bằng chúng ta công khai tin tức nói rằng, trong y học, nếu có gì ông không hiểu có thể hỏi tôi, có chỗ nào tôi không hiểu ta có thể hỏi ông, ông thấy sao?"

Tôn Thánh Thủ cả đời hành nghề y, cứu được vô số tính mạng, nếu y thuật của hắn thật sự có thể giúp Tôn Thánh Thủ học được điều gì đó hắn cũng sẽ vui vẻ giúp đỡ. Dù sao như vậy cũng có thể cứu được nhiều người hơn cũng phù hợp với lời cảnh cáo của lão Cố, hành nghề y, cứu mình cứu người.

"Cảm ơn Tần tiên sinh!" Tôn Thánh Thủ vui vẻ đứng lên.

Ông ấy biết mình không nên quá tham lam, Tần Giang có thể công khai tin tức với ông ta đã tốt lắm rồi.

Tần Giang thở phào nhẹ nhõm, bảo Liễu Chi Nhan mang giấy bút đến, chép lại tất cả tinh hoa của Diệu Thủ Hồi Xuân, Cửu Cung Hoàn Dương, Khấu Mệnh Thất Châm rồi đưa cho Tôn Thánh Thủ.

Ông ấy cảm động đến mức suýt khóc.

Một số thần y hiện tại đã bí mật cất giữ một số kỹ thuật châm cứu hoặc đơn thuốc nhất định không truyền ra ngoài, nhưng Tần Giang đã hào phóng cho đi ba kỹ thuật châm cứu cổ xưa và thần bí này.

Bụp một tiếng, Tôn Thánh Thủ lại quỳ xuống.

"Tần tiên sinh, tôi không thể nào báo đáp đại ân đại đức này của cậu. Sau này nếu như cậu cần gì, Tôn Thánh Thủ tôi dù phải lên núi đao hay xuống biển lửa cũng không chối từ!"

Tần Giang dìu tay ông ta lên và nói: “Để càng có nhiều người học được ba cách châm cứu này, cứu được càng nhiều người chính là sự báo đáp tốt nhất.”

Lục Hồng Diên nghe được Tần Giang nói vậy, cô ta nhìn hắn với ánh mắt ngưỡng mộ, gật gật đầu.

"Tôi nhất định sẽ khắc ghi trong lòng!" Tôn Thánh Thủ đứng dậy, tạm biệt.

Sau khi Tôn Thánh Thủ rời đi, Lục Hồng Diên nhìn Tần Giang nói: “Ba bộ phương pháp châm cứu này, một trong ba bộ ít nhất cũng có thể bán được 100 triệu, anh cứ đưa cho ông ta như vậy sao?”

Tần Giang nghe xong lời này cảm thấy toàn thân đau nhức, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh nói: "Quan trọng nhất là có thể cứu được càng nhiều người."

Lục Hồng Diên nhìn chằm chằm vào Tần Giang, nhân phẩm không tồi.

Không hổ vị hôn phu mà sư phụ đã tìm cho mình, đáng tin cậy!

Lục Hồng Diên cười nhạt nói: “Sao tôi lại trúng độc vậy?”

"Loại trừ khả năng cô tự sát, có lẽ là bị người khác hạ độc hơn nữa người hạ độc có thể có được hoa độc U Hồn chắc chắn là không đơn giản!" Tần Giang phân tích.

Lục Hồng Diên và Liễu Chi Nhan nhìn nhau, nghi hoặc hỏi: "Hạ độc?"

Liễu Chi Nhan suy nghĩ một lúc rồi hỏi vặn lại: “Không thể nào, anh vừa nói độc hoa U Hồn có thể giết người trong vòng một tiếng, Hồng Diên không gặp người lạ nào trong khoảng một tiếng đồng hồ trước khi bị hạ độc.”

Lục Hồng Diên gật đầu tán đồng ý kiến.

“Có rất nhiều cách hạ độc, không chỉ là hạ độc trực diện còn có thể có hạ độc vào đồ ăn!” Tần Giang nói.

“Đồ ăn ư?” Hai người phụ nữ cau mày suy nghĩ.

Tần Giang nhìn bọn họ, quả nhiên phụ nữ đẹp thì lúc suy nghĩ cũng đẹp.

"Có lẽ là trà hoa nhài đó?" Liễu Chi Nhan nói.

“Trà hoa nhài gì?” Tần Giang nhìn hai người với ánh mắt nghi ngờ.

Lục Hồng Diên cúi đầu, lấy từ trong ngăn kéo ra một hộp trà hoa nhài.

“Tôi đã uống một chén trà hoa nhài trong vòng một tiếng đồng hồ trước khi bị trúng độc!” Lục Hồng Diên đưa hộp trà hoa nhài cho Tần Giang.

Hắn cầm lấy rồi lấy hai bông hoa ra ngửi

Mặt hắn lập tức biến sắc.

“Độc hoa U Hồn ở trong trà hoa nhài này.” Tần Giang chỉ vào và nói.

Lục Hồng Diên sửng sốt, sau đó nhìn Liễu Chi Nhan.

Bụp!

Liễu Chi Nhan trực tiếp quỳ xuống đất.

Cảnh tượng này khiến Tần Giang sửng sốt, chẳng lẽ là do Liễu Chi Nhan hạ độc?

Cô ta muốn đầu độc cấp trên của mình ư?

"Hồng Diên, không phải tớ, tuyệt đối không phải tớ hạ độc." Sắc mặt của Liễu Chi Nhan thay đổi, cô ta không ngờ rằng độc hoa U Hồn lại thực sự có trong trà hoa nhài.

Mà hộp trà hoa nhài này chính cô ta đã đưa cho Lục Hồng Diên.

"Đứng dậy đi, tớ biết không phải là cậu làm." Lục Hồng Diên nói.

"Chúng ta quen nhau nhiều năm như vậy, tớ tin tưởng cậu!"

Liễu Chi Nhan thở phào nhẹ nhõm và nói: "Hồng Diên, cảm ơn vì đã tin tưởng tớ."

Lục Hồng Diên gật đầu nói: “Việc này tớ sẽ điều tra rõ ràng.”

Kỳ thật Lục Hồng Diên chỉ cần hỏi Liễu Chi Nhan trà hoa nhài từ đâu đến là biết ai đã hạ độc nhưng cô ta không hỏi, Tần Giang cũng không muốn quả, dù sao cũng không liên quan gì đến hắn.

Tần Giang đứng dậy nói: “Bây giờ độc tố đã được giải trừ, tôi xin cáo từ.”

"Chờ một chút..." Lục Hồng Diên ngăn Tần Giang lại, nói: "Cùng tôi đến một nơi."

Tần Giang muốn từ chối, nhưng Lục Hồng Diên hoàn toàn không cho hắn cơ hội, cô ta kéo lấy tay hắn rồi cùng rời khỏi tập đoàn Tứ Hải.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK