• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một tiếng đồng hồ sau, Tần Giang đi theo Lục Hồng Diên tới tập đoàn Tứ Hải.

Một tiếng còi vang lên!

Hai nhân viên bảo vệ vội vàng mở cửa và chủ động chào Lục Hồng Diên nhưng khi nhìn thấy Tần Giang trong ghế cạnh ghế lại, họ đều chết lặng.

Không phải anh ta là người đã viết thư cho chủ tịch sao? Tại sao lại ngồi trong xe của chủ tịch? Chẳng lẽ anh ta đã tán đổ được cô ấy rồi?

Sau này phải lịch sự với anh ta một chút.

Lục Hồng Diên gật đầu, sau đó đạp ga đi vào.

Tần Giang theo Lục Hồng Diên đi vào văn phòng, phòng làm việc này rất rộng rãi, phóng tầm mắt ra ngoài có thể thấy một vùng biển rộng, trên biển có du thuyền chậm rãi lướt qua, vô cùng độc đáo.

Trong phòng làm việc, Liễu Chi Nhan mặc một bộ sườn xám màu đỏ, mái tóc dài được búi đơn giản, khuôn mặt thanh tú, làn da mịn màng.

Liễu Chi Nhan ngẩng đầu liếc nhìn Tần Giang, sau đó nói: "Tần tiên sinh, chuyện hôm qua tôi đã đắc tội rồi, mong anh đừng để bụng."

Tần Giang đang định nói không sao thì người phụ nữ lạnh lùng ngồi xuống ghế, không nhìn hắn nữa.

Tần Giang kìm lại lời mình định nói.

Lục Hồng Diên vỗ vỗ vào vai hắn nói: "Tính tình cô ấy là vậy, anh đừng để tâm."

"Mời ngồi!"

Tần Giang đi tới ghế rồi ngồi xuống.

Sau khi hắn ngồi xuống, Lục Hồng Diên đưa ly nước tới, nói: "Tần Giang, hôm qua cảm ơn anh đã cứu mạng tôi. Nếu không có mũi tiêm phong ấn độc của anh, e là tôi không thể nào ở đây để cảm ơn cứu mạng của anh nữa."

Tần Giang xua tay nói: "Chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, không đáng nhắc tới."

Liễu Chi Nhan ở bên dè bỉu: "Giả vờ thanh cao gì chứ? Ai biết hôm qua anh có lừa gạt hay không?"

Mặc dù ngày hôm qua Tần Giang đã cứu mạng Lục Hồng Diên vào thời khắc nguy cấp, nhưng ai biết hắn có lừa người hay không?

Hơn nữa, Tần Giang mới bao nhiêu tuổi, y thuật của hắn có thể tốt đến mức nào chứ? Tóm lại, cô ta không tin Tần Giang.

Tần Giang nghe xong lời của Liễu Chi Nhan, rõ ràng là có chút thành kiến ​​với mình, hắn nhìn cô ta hỏi: "Cô Liễu, cho hỏi tôi đã đắc tội gì với cô vậy?"

"Tại sao cô lại nhắm vào tôi?"

Liễu Chi Nhan ngẩng đầu, nhìn Tần Giang chằm chằm nói: "Không được tính là đắc tội, chỉ là tôi hoài nghi y thuật của anh, chuyện ngày hôm qua chẳng qua là anh gặp may mà thôi."

Lục Hồng Diên cười không nói gì.

Tần Giang liếc nhìn Liễu Chi Nhan, sau đó lắc đầu nói: "Tôi vốn định chữa trị chuyện kinh nguyệt không đều cho cô, nhưng cô lại hoài nghi y thuật của tôi, vậy thì bỏ đi."

"Anh...anh dám nhìn trộm tôi!" Liễu Chi Nhan vừa nói, đột nhiên muốn tự tát mình một cái, chuyện này có thể nhìn trộm sao?

Rõ ràng là không thể...

Tần Giang cười nhạt, tiếp tục nói: "Còn vết bớt một tấc rưỡi ở góc dưới bên phải rốn của cô cũng không cần thiết phải loại bỏ."

"Anh dám nhìn trộm tôi..." Liễu Chi Nhan tức giận, nói xong lại muốn tự tát chết mình, nơi đó không thể nào nhìn trộm được.

Lục Hồng Diên ở bên cạnh cười ngặt nghẽo.

"Chi Nhan, cậu bình tĩnh đi!" Lục Hồng Diên vỗ vỗ vai Liễu Chi Nhan, an ủi.

"Hồng Diên, sao cậu có thể nói cho Tần Giang biết những chuyện này chứ?" Liễu Chi Nhan tức giận nói.

Lục Hồng Diên giơ tay lên nói: "Cậu đổ oan cho tớ rồi, tớ không hề làm vậy."

Liễu Chi Nhan nhìn Lục Hồng Diện, cô ta tin Lục Hồng Diện, sau đó nhìn Tần Giang, chẳng lẽ hắn...

Lúc này, Lục Hồng Diên đứng dậy đi đến trước mặt Tần Giang nói: "Tần Giang, nếu như anh có thể một kim phong ấn độc tố trong cơ thể tôi, vậy thì chắc chắn anh biết tôi trúng loại độc gì. Xin hãy nói cho tôi biết, Hồng Diên nhất định sẽ cảm ơn hậu hĩnh."

Tần Giang cụp mắt xuống, nhìn Lục Hồng Diên nói: "Cô đã trúng hoa độc U Hồn, loại độc này cực kỳ tàn ác, trong vòng một giờ có thể làm chết người."

"Hoa độc U Hồn?" Lục Hồng Diên và Liễu Chi Nhan nhìn nhau, cảm thấy khó tin, hơn nữa bọn họ cũng chưa từng nghe nói đến loại độc này.

Thấy hai người bối rối, Tần Giang tiếp tục nói: "Độc hoa U Hồn có nguồn gốc từ vùng nhiệt đới. Ở trong nước có rất ít ghi chép về loài hoa độc này, các người chưa từng nghe nói đến cũng là điều bình thường. Đồng thời bởi vì hoa độc này mọc quanh năm trong điều kiện nóng ẩm, độc tính của nó rất mạnh, nếu trúng độc của hoa này toàn bộ gan, dạ dày, ruột sẽ bị ăn mòn, may mắn là tôi đã phát hiện kịp thời, ngăn chặn độc tố, tránh để nó lây lan nếu không e rằng thần tiên cũng khó cứu được cô.”

Lục Hồng Diên sau khi nghe vậy vô cùng sợ hãi, cô ta nói: "Tần Giang, cảm ơn anh đã kịp thời cứu mạng tôi."

Tần Giang lắc đầu, sau đó nhìn chằm chằm vào Lục Hồng Diên nói: "Độc tố hoa U Hồn trong cơ thể cô đã bắt đầu phát tác, người trước đó chữa trị cho cô chỉ đẩy độc tố ra khỏi cơ thể, không chữa khỏi tận gốc ... Cô Lục, tình hình của cô vẫn rất gay go. ”

Lục Hồng Diên vội vàng đứng dậy nói: “Đã biết là độc hoa U Hồn, vậy thì nhất định có thuốc giải, xin hãy giúp tôi!”

Liễu Chi Nhan nghe nói Lục Hồng Diên còn chưa hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm, lạnh lùng nhìn Tần Giang nói: "Nếu anh đã lợi hại như vậy thì cứu Hồng Diên đi."

"Sau khi mọi việc xong xuôi, tập đoàn Tứ Hải nhất định sẽ cảm tạ anh hậu hĩnh."

Tần Giang nhìn Liễu Chi Nhan nói: “Tôi cũng có thể chữa trị chuyện kinh nguyệt và vết bớt của cô.”

Liễu Chi Nhan nghe được hai cụm từ này sắc mặt tối sầm lại.

Tần Giang không nhìn Liễu Chi Nhan mà quay lại nói với Lục Hồng Diên: “Chỉ là độc hoa U Hồn thôi, có là gì chứ, tôi có thể chữa được.”

Lục Hồng Diên hiểu ý mỉm cười.

Sắc mặt của Liễu Chi Nhan cũng tốt hơn rất nhiều.

"Nhưng tôi cần một cây kim bạc!" Tần Giang nói.

“Ở chỗ tôi đúng lúc có một cây kim bạc!” Lúc này, một ông lão từ ngoài cửa đi vào, sắc mặt trắng bệch, không có râu, có dáng dấp của bậc tiên nhân.

Tần Giang nhìn ông lão vô cùng kính trọng, bởi vì ông lão được bao quanh bởi một lớp khí tức thánh khiết màu trắng, đó là công đức tích lũy cả đời làm việc thiện mà thành.

Rõ ràng ông lão phải là một người phi phàm, tích thiện thành đức.

Điều mà Tần Giang không biết đó là ông lão này chính mà là Tôn Thánh Thủ của bệnh viện Trung Hải.

Nhìn thấy ông lão, Lục Hồng Diên và Liễu Chi Nhan đang định chào hỏi thì bị ngăn lại.

"Anh bạn, ở đây tôi có một cây kim bạc, có được không?" Ông lão đưa cây kim bạc qua, cười nói.

Tần Giang liếc nhìn cây kim bạc, nhận lấy nói: "Được..."

Ông lão cười và nói: "Anh bạn, xin hãy bắt đầu đi!"

Tần Giang quay người lại bảo Lục Hồng Diện nằm xuống ghế sô pha bên cạnh.

Sau khi Lục Hồng Diên nằm xuống ghế sô pha, Tần Giang lấy cây kim bạc ra và bắt đầu châm cứu.

Rít rít!

Những chiếc kim bạc cắm xuống, giống như gieo mạ, tốc độ quá nhanh, kỹ thuật tinh xảo khiến Liễu Chi Nhan ở bên cạnh phải hoa mắt.

Cô ta lo lắng hỏi: "Lão Tôn, Tần Giang đâm bừa sao? Có phương pháp cứu người nào mà lại nhanh như vậy chứ? Hồng Diên sẽ không sao chứ?"

Nhưng hai tay của Tôn Thánh Thủ ở bên cạnh cũng đẫm mồ hôi, toàn thân run rẩy không ngừng, nắm đấm siết chặt, như thể ông ấy đã nhìn thấy thứ gì đó mà cả đời chưa từng thấy.

Liễu Chi Nhan nhìn thấy cảnh tượng này đã vô cùng ngạc nhiên liền hỏi: "Lão Tôn, ông sao vậy? Sao ông đổ nhiều mồ hôi vậy."

Tuy nhiên Tôn Thánh Thủ lại nhìn chằm chằm vào thủ pháp của Tần Giang và không ngừng lẩm bẩm.

“Trời ơi, trời ơi, trên đời làm sao có tay nghề thần kỳ như vậy…” Lão Tôn không ngừng cảm thán, vẻ mặt hưng phấn:

“Tôi hành nghề y nhiều năm như vậy, tự cho rằng y thuật của mình hơn người, nhưng hôm nay nhìn thấy kỹ thuật của anh bạn này, tôi tự cảm thấy xấu hổ."

Liễu Chi Nhan không nói nên lời, nhìn chằm chằm vào Tần Giang, anh ta thực sự mạnh mẽ như vậy sao?

Nhưng nghĩ đến sự kích động của lão Tôn, Tần Giang có lẽ thật sự có thể loại bỏ độc tố trong cơ thể Hồng Diên.

Tần Giang vẫn tiếp tục, tiếng cảm thán của Tôn Thánh Thủ vẫn không dừng lại, thậm chí còn mạnh mẽ hơn.

"Quỳ xuống, quỳ xuống, thủ pháp của anh bạn thật là kinh người." Tôn Thánh Thủ kích động đến mức run rẩy:

"Tôi chuẩn bị quỳ xuống trước cậu, tôi hoàn toàn phục rồi."

Bụp!

Quả nhiên Tôn Thắng Thủ đã quỳ xuống phía sau Tần Giang.

Liễu Chi Nhan chết lặng nói: "Lão Tôn, ông là thần y nổi tiếng ở Trung Hải đó."

"Thần y ư...!? Ha ha ha ha ha!" Tôn Thánh Thủ cười lớn: "Thiếu niên có thể trong nháy mắt thi triển Diệu Thủ Hồi Xuân, Cửu Cung Hoàn Dương, Khấu Mệnh Thất Châm này mới thật sự là thần y."

"Còn tôi... không đáng nhắc tới, tôi thực sự cảm thấy hổ thẹn!!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK