Ba tháng sau...
Vào một đêm khuya tối đen, Lý Thủy Đạo vẫn đang đứng phía trước vại nước, chém từng kiếm, từng kiếm vào không khí.
Kiếm trúc vung chém, rung động ba ba, giống như một bản hòa âm sắc bén.
Lý Thủy Đạo vẫn trước sau như một, không ngừng kiên trì khổ luyện. Thông qua vô số lần lặp đi lặp lại luyện tập, hắn đã khiến cho kiếm thuật thay đổi thành nhanh hơn, chuẩn xác hơn.
Từng đạo bóng kiếm, từng luồng kiếm quang như được ngưng luyện từ tâm huyết và linh hồn của Lý Thủy Đạo, chúng không ngừng lướt qua giống như sao băng bay ngang bầu trời đêm tĩnh lặng.
Giữa buổi chiều hôm yên tĩnh, âm thanh cây kiếm lướt đi trong không khí, lập tức đọng lại tựa như một bản nhạc êm ái, nhẹ nhàng, làm người ta thấu cảm, say mê.
Ngay cả ánh trăng cũng vì kiếm thuật này mà dao động.
Khi hắn thu kiếm lại, phía trên mặt nước vốn tĩnh lặng của vại đá trong sân, chợt nổi lên một tầng ruồi muỗi mỏng mảnh, có con bị chặt đứt cánh, có con bị chọc thủng thân hình.
Khổ luyện ròng rã ba tháng, rốt cuộc Lý Thủy Đạo cũng luyện thành "Bộ phong chi nhãn" một kiếm xuất ra có thể chém nát ruồi muỗi đang bay, chúng bay càng mau, kiếm trong tay hắn chém càng nhanh, càng không thể tránh được ánh mắt hắn.
Hắn cắm thanh kiếm trúc đang cầm trong tay xuống vại nước, mặt nước nhẹ nhàng lay động, phần còn lại của những con ruồi muỗi kia, cả chân tay gãy cụt vốn đang lơ lửng trên mặt nước, đột nhiên dính hết phía trên kiếm trúc.
Chỉ thấy hắn nhẹ nhàng vung một cái, toàn bộ những con ruồi muỗi bên trên đều rơi vào trong góc.
...
Bốn tháng sau, vào ngày phu nhân phát lương tháng.
Đại sư tỷ Tương Tuyết lại dẫn theo hai vị đồng bạn, nhanh chóng bước đi trên con đường núi quanh co, uốn lượn.
Dưới chân Tương Tuyết sinh ra gió, Lý Thủy Đạo, và Vương Thiên Khôn làm ở phòng bếp, theo sát đằng sau theo thứ tự, tốc độ của ba người bọn họ cũng không ngừng tăng lên.
Phải biết rằng, hàng tháng Tương Tuyết đều sẽ đến khu chợ một lần. Nàng là người cố định sẽ đi, còn những đệ tử khác, nếu nguyện ý có thể đi theo, trên đường đi, nàng sẽ chú ý tới sự an toàn cho bọn họ, nếu không muốn đi, bọn họ cũng có thể nhờ nàng thay mình chọn mua hàng hóa.
Đã bốn tháng kể từ lần đến khu chợ lúc trước, hiện tại trong hầu bao của Lý Thủy Đạo đang có một trăm hai mươi khối tiền ngọc.
Lương tháng của Lý Thủy Lãng cũng là ba mươi, nhưng hầu như tháng nào gã cũng sẽ mua sắm, mỗi lần đều chi ba mươi tiền ngọc cho một túi Tử Độc tán, dùng để nuôi nấng đồng tham.
Cho nên mỗi khi Lý Thủy Lãng nhận được lương tháng, gã lập tức giao tiền cho đại sư tỷ Tương Tuyết, nhờ nàng đến khu chợ mua thay mình là được, gã có thể thoải mái ở nhà, chờ hàng hóa của mình quay về mà không cần phải đi cả chặng đường dài như vậy.
Theo Lý Thủy Đạo suy đoán, hẳn là nhị nha hoàn Lục Kỳ Nhi, thậm chí cả đại sư huynh Nhâm Ký Xuyên cũng thường xuyên làm như vậy. Bởi vì nếu bọn họ muốn tự mình đi mua, kiểu gì chẳng đi theo Tương Tuyết sư tỷ tới khu chợ này?
Ba người bọn Lý Thủy Đạo băng núi vượt đèo, lướt nhanh như gió, mau chóng xẹt qua khe núi, chỉ để lại ba cái tàn ảnh hình người.
Trải qua bốn tháng tu luyện, dưới sự trợ giúp của đồng tham bích ngọc thiềm thừ, thể chất của Lý Thủy Đạo càng ngày càng mạnh, hơn xa những giang hồ nhân sĩ khổ luyện nhiều năm kia.
Lý Thủy Đạo tiến vào khu chợ, dòng người ùn ùn kéo đến, mấy người bán hàng rong không ngừng quảng cáo hàng hóa của mình.
“Bán ngọc thạch đây, thượng phẩm Linh Ngọc, mau tới bên này nhìn xem, màu sắc tươi sáng, linh khí dạt dào!”
“Bảo đao mới rèn, chém một nhát là bão táp máu tươi!” Tiếng la hét của mấy người bán hàng rong liên tiếp vang lên.
Hai mắt Lý Thủy Đạo híp lại, trong lòng hiện lên đan phương Tử Độc tán.
Đan phương Tử Độc tán: một lượng bốn chỉ Trường Xuân Thảo, một lượng hai chỉ Khổ Xà Cam, một lượng hai chỉ Cáp Mô Đảm, một lượng bốn chỉ Tam Tiên Thảo.
Cho cả ba loại Trường Xuân Thảo, Cáp Mô Đảm, Khổ Xà Cam vào bên trong Nghiên Ma khí, xay thành bột phấn.
Còn Tam Tiên Thảo, sau khi rửa sạch, băm thành từng mẩu nhỏ, mang đi trộn đều với hỗn hợp bột phấn trước đó, cuối cùng là sao dưới nhiệt độ thấp với thời gian một nén nhang, chờ đến khi dược liệu xuất hiện màu tím đậm là thành.
Thứ này chính là Tử Độc tán.
Trên thực tế, mỗi một đệ tử Lý gia đều được học loại đan phương này, còn yêu cầu đọc thuộc lòng, bởi vậy, có thể nói là ai ai trong Lý gia cũng biết đến nó.
Đương nhiên Lý Thủy Đạo cũng nhớ kỹ, chỉ khác một điều là hắn không hề ghi nhớ cứng nhắc, mà dựa vào những gì bản thân hiểu được, trực tiếp nhét đan phương nọ vào trong hệ thống âm dương cân bằng, ngũ hành tương sinh.
Cáp Mô Đảm thuộc thủy, Khổ Xà Cam thuộc hỏa, Trường Xuân Thảo thuộc mộc, còn Tam Tiên Thảo là loại tài liệu bình ổn dược tính, bởi vậy dược tính được bình ổn trong Tử Độc tán chính là thủy hỏa mộc.
Vào một đêm khuya tối đen, Lý Thủy Đạo vẫn đang đứng phía trước vại nước, chém từng kiếm, từng kiếm vào không khí.
Kiếm trúc vung chém, rung động ba ba, giống như một bản hòa âm sắc bén.
Lý Thủy Đạo vẫn trước sau như một, không ngừng kiên trì khổ luyện. Thông qua vô số lần lặp đi lặp lại luyện tập, hắn đã khiến cho kiếm thuật thay đổi thành nhanh hơn, chuẩn xác hơn.
Từng đạo bóng kiếm, từng luồng kiếm quang như được ngưng luyện từ tâm huyết và linh hồn của Lý Thủy Đạo, chúng không ngừng lướt qua giống như sao băng bay ngang bầu trời đêm tĩnh lặng.
Giữa buổi chiều hôm yên tĩnh, âm thanh cây kiếm lướt đi trong không khí, lập tức đọng lại tựa như một bản nhạc êm ái, nhẹ nhàng, làm người ta thấu cảm, say mê.
Ngay cả ánh trăng cũng vì kiếm thuật này mà dao động.
Khi hắn thu kiếm lại, phía trên mặt nước vốn tĩnh lặng của vại đá trong sân, chợt nổi lên một tầng ruồi muỗi mỏng mảnh, có con bị chặt đứt cánh, có con bị chọc thủng thân hình.
Khổ luyện ròng rã ba tháng, rốt cuộc Lý Thủy Đạo cũng luyện thành "Bộ phong chi nhãn" một kiếm xuất ra có thể chém nát ruồi muỗi đang bay, chúng bay càng mau, kiếm trong tay hắn chém càng nhanh, càng không thể tránh được ánh mắt hắn.
Hắn cắm thanh kiếm trúc đang cầm trong tay xuống vại nước, mặt nước nhẹ nhàng lay động, phần còn lại của những con ruồi muỗi kia, cả chân tay gãy cụt vốn đang lơ lửng trên mặt nước, đột nhiên dính hết phía trên kiếm trúc.
Chỉ thấy hắn nhẹ nhàng vung một cái, toàn bộ những con ruồi muỗi bên trên đều rơi vào trong góc.
...
Bốn tháng sau, vào ngày phu nhân phát lương tháng.
Đại sư tỷ Tương Tuyết lại dẫn theo hai vị đồng bạn, nhanh chóng bước đi trên con đường núi quanh co, uốn lượn.
Dưới chân Tương Tuyết sinh ra gió, Lý Thủy Đạo, và Vương Thiên Khôn làm ở phòng bếp, theo sát đằng sau theo thứ tự, tốc độ của ba người bọn họ cũng không ngừng tăng lên.
Phải biết rằng, hàng tháng Tương Tuyết đều sẽ đến khu chợ một lần. Nàng là người cố định sẽ đi, còn những đệ tử khác, nếu nguyện ý có thể đi theo, trên đường đi, nàng sẽ chú ý tới sự an toàn cho bọn họ, nếu không muốn đi, bọn họ cũng có thể nhờ nàng thay mình chọn mua hàng hóa.
Đã bốn tháng kể từ lần đến khu chợ lúc trước, hiện tại trong hầu bao của Lý Thủy Đạo đang có một trăm hai mươi khối tiền ngọc.
Lương tháng của Lý Thủy Lãng cũng là ba mươi, nhưng hầu như tháng nào gã cũng sẽ mua sắm, mỗi lần đều chi ba mươi tiền ngọc cho một túi Tử Độc tán, dùng để nuôi nấng đồng tham.
Cho nên mỗi khi Lý Thủy Lãng nhận được lương tháng, gã lập tức giao tiền cho đại sư tỷ Tương Tuyết, nhờ nàng đến khu chợ mua thay mình là được, gã có thể thoải mái ở nhà, chờ hàng hóa của mình quay về mà không cần phải đi cả chặng đường dài như vậy.
Theo Lý Thủy Đạo suy đoán, hẳn là nhị nha hoàn Lục Kỳ Nhi, thậm chí cả đại sư huynh Nhâm Ký Xuyên cũng thường xuyên làm như vậy. Bởi vì nếu bọn họ muốn tự mình đi mua, kiểu gì chẳng đi theo Tương Tuyết sư tỷ tới khu chợ này?
Ba người bọn Lý Thủy Đạo băng núi vượt đèo, lướt nhanh như gió, mau chóng xẹt qua khe núi, chỉ để lại ba cái tàn ảnh hình người.
Trải qua bốn tháng tu luyện, dưới sự trợ giúp của đồng tham bích ngọc thiềm thừ, thể chất của Lý Thủy Đạo càng ngày càng mạnh, hơn xa những giang hồ nhân sĩ khổ luyện nhiều năm kia.
Lý Thủy Đạo tiến vào khu chợ, dòng người ùn ùn kéo đến, mấy người bán hàng rong không ngừng quảng cáo hàng hóa của mình.
“Bán ngọc thạch đây, thượng phẩm Linh Ngọc, mau tới bên này nhìn xem, màu sắc tươi sáng, linh khí dạt dào!”
“Bảo đao mới rèn, chém một nhát là bão táp máu tươi!” Tiếng la hét của mấy người bán hàng rong liên tiếp vang lên.
Hai mắt Lý Thủy Đạo híp lại, trong lòng hiện lên đan phương Tử Độc tán.
Đan phương Tử Độc tán: một lượng bốn chỉ Trường Xuân Thảo, một lượng hai chỉ Khổ Xà Cam, một lượng hai chỉ Cáp Mô Đảm, một lượng bốn chỉ Tam Tiên Thảo.
Cho cả ba loại Trường Xuân Thảo, Cáp Mô Đảm, Khổ Xà Cam vào bên trong Nghiên Ma khí, xay thành bột phấn.
Còn Tam Tiên Thảo, sau khi rửa sạch, băm thành từng mẩu nhỏ, mang đi trộn đều với hỗn hợp bột phấn trước đó, cuối cùng là sao dưới nhiệt độ thấp với thời gian một nén nhang, chờ đến khi dược liệu xuất hiện màu tím đậm là thành.
Thứ này chính là Tử Độc tán.
Trên thực tế, mỗi một đệ tử Lý gia đều được học loại đan phương này, còn yêu cầu đọc thuộc lòng, bởi vậy, có thể nói là ai ai trong Lý gia cũng biết đến nó.
Đương nhiên Lý Thủy Đạo cũng nhớ kỹ, chỉ khác một điều là hắn không hề ghi nhớ cứng nhắc, mà dựa vào những gì bản thân hiểu được, trực tiếp nhét đan phương nọ vào trong hệ thống âm dương cân bằng, ngũ hành tương sinh.
Cáp Mô Đảm thuộc thủy, Khổ Xà Cam thuộc hỏa, Trường Xuân Thảo thuộc mộc, còn Tam Tiên Thảo là loại tài liệu bình ổn dược tính, bởi vậy dược tính được bình ổn trong Tử Độc tán chính là thủy hỏa mộc.