Đại hán kia lập tức rút mảnh trúc nọ khỏi khối thịt máu chảy đầm đìa trên sạp, lại dùng ngón tay vuốt đi v·ết m·áu còn dính lại trên thanh trúc, nói: "Vật ấy chính là Lăng Sơn Thanh Trúc, do bổn tọa thuận tay vót thành, phẩm chất cứng cỏi dị thường, phong duệ vô song, nhưng chỉ có thể dùng để cắm thịt, căn bản không thể dùng làm binh khí, ngươi có biết vì sao không?"
"Bởi vì ngũ hành kim phá mộc, nếu lấy trúc làm kiếm, kể cả một thanh phàm binh cũng có thể chém đứt nó đi." Lý Thủy Đạo giải thích.
"Ngươi đã biết như vậy, vì sao còn muốn lấy trúc mộc làm kiếm?"
"Ta chỉ muốn dùng nó để tập luyện kiếm pháp mà thôi, chưa bao giờ nghĩ tới chuyện dùng nó để đối địch." Lý Thủy Đạo tiếp tục giải thích.
"Dùng để luyện kiếm sao? Nhưng nó rất nhẹ, nếu ngươi muốn luyện kiếm, thì ở giai đoạn này nên dùng trọng kiếm mà tập, dùng một thanh kiếm nhẹ để luyện, không ra thành tựu đâu." Đại hán kia cười nói.
"Đa tạ tiên sinh dạy bảo, nhưng kiếm trúc vẫn có tác dụng với ta."
"Thôi được! Nếu ngươi đã muốn vật ấy, ta tặng ngươi cũng không sao." Chỉ thấy bàn tay đang cầm kiếm trúc của đại hán kia, chợt rung lên. Thanh kiếm vẽ nên một mảnh kiếm hoa, rồi tinh chuẩn chọc xuống toàn bộ phần thịt Nê Long trên quầy hàng.
Chiêu thức ấy vô cùng tinh xảo, khiến Lý Thủy Đạo nhìn mà hai mắt sáng ngời.
Cứ như vậy, hai người trao đổi, một tay giao tiền, một tay giao hàng.
"Hiện giờ tu vi của ngươi còn thấp, thân thể yếu đuối, có lẽ thanh kiếm trúc này thật sự thích hợp với ngươi, đợi về sau, lúc tu vi của ngươi ngang bằng với bổn tọa, cầm thứ đồ chơi nhẹ hều này lên, căn bản không tìm được một chút cảm giác sử dụng kiếm nào."
"Đa tạ tiên sinh đã nhắc nhở." Lý Thủy Đạo giữ đúng cấp bậc lễ nghĩa, nói.
Đại hán gật gật đầu, sau đó lại lấy một tấm da Nê Long hoàn chỉnh từ bên trong túi trữ vật ra, bày lên quầy hàng, tiếp tục kiếm mối làm ăn.
Kỳ thật thứ vị đại hán này buôn bán vốn không phải là thịt, cũng không phải là da, gã bán chính là yêu đan của yêu thú Nê Long, hơn nữa, chỉ bán cho người nhìn và hiểu, còn cái gọi là thịt và da kia, chỉ dùng để bày ra bên ngoài thôi.
Một lát sau...
Lý Thủy Đạo dùng một thanh kiếm trúc đâm xuyên qua mấy khối thịt Nê Long đã quá hạn, cùng Lý Thủy Lãng đi tới đài đá tại khúc cong trên con sông nhỏ hội hợp cùng đại sư tỷ Tương Tuyết.
Tương Tuyết nhìn thấy Lý Thủy Đạo khiêng một đống lớn thịt thối trở về, lập tức mở miệng mắng: "Ngươi đúng là đồ ngốc, đã bị người ta lừa rồi, nếu muốn dùng máu thịt yêu thú làm linh vật để nuôi nấng đồng tham, thì nhất định phải dùng máu thịt tươi mới, còn thứ thịt thối kiểu này, bên trong đã không còn linh khí, mất hết giá trị, có cho đồng tham ăn cũng không mang tới tác dụng gì đâu!"
Ba người tập hợp cùng một chỗ, một lần nữa quay về động phủ của Kim Diện Lang Quân.
Một đường gió êm sóng lặng, chuyện gì cũng không phát sinh.
Chạng vạng ba ngày sau...
Lý Thủy Lãng móc nửa túi Tử Độc tán từ trong lòng ra ngoài, nhẹ nhàng đặt xuống mặt đất.
Sau đó, một con bò cạp từ bên trong cổ tay áo của gã, bò ra bên ngoài. Trên thân thể con bò cạp này lộ ra màu vàng đậm, hai tròng mắt vừa trông thấy linh vật đã không ngừng lóe ra hào quang, tựa như nó biết vật phẩm huyền diệu dưới đất kia có thể giúp nó thay đổi bản thân, trở nên càng thêm cường đại.
Hai cái càng cua của nó nhẹ nhàng cặp một cái, trực tiếp xé mở túi Tử Độc tán, hương khí vốn được gói kín bên trong lập tức phát tán ra bên ngoài, tràn ngập trong không khí. Con bò cạp nhỏ thoáng rục rịch, tám cái chân nhỏ của nó động lên, rất nhanh đã nuốt nửa túi Tử Độc tán còn thừa vào trong bụng.
Trong nháy mắt, Lý Thủy Lãng lập tức cảm nhận được thân thể sau khi hấp thu Tử Độc tán của nó đã gia tăng thêm một chút cường độ.
Con bò cạp vừa nuốt Tử Độc tán vào trong bụng đã giống như uống rượu say, toàn thân bắt đầu múa may không ngớt, bên trong đôi mắt đen nhánh thâm thúy cũng tản ra một chút hào quang màu xanh lá mỏng manh.
Phải biết rằng, Tử Độc tán chính là linh vật tu hành dùng để nuôi nấng ngũ độc.
Ba ngày trước, lúc bọn họ vừa quay về từ khu chợ, con bò cạp nhỏ của gã đã ăn hết nửa túi rồi.
Ba ngày qua đi, con bò cạp nhỏ lại ồn ào muốn ăn, Lý Thủy Lãng chỉ có thể lấy ra cho nó.
Nhưng hiện giờ thì hết thật rồi...
Nó có đòi cũng chẳng còn nữa đâu.
Hơn nữa, tuy Tử Độc tán là linh vật, nhưng lực lượng dự trữ lớn vô cùng, nó ăn hết một bao như vậy, ít nhất cũng phải nghỉ ngơi tiêu hóa nửa tháng mới xong.
...
Linh điền.
Phu nhân Tần Ngọc Nga, nha hoàn Tương Tuyết và Lục Kỳ Nhi đang tu luyện bên trong đình viện.
Tuy ba người này không đổ dồn ánh mắt về phía hai người đang bận rộn trong linh điền, nhưng chỉ dựa vào cảm giác áp bách truyền đến thôi, cũng đủ khiến hai người kia không dám làm mấy chuyện mờ ám rồi.
Lúc này, Lý Thủy Lãng đang kéo cái gáo cán dài, bón phân cho Phi Độc Hoa, mà Lý Thủy Đạo lại đi tới gần Lạc Quỳ Thảo, từ xa nhìn lại, có cảm giác hắn đang quan sát tình huống sinh trưởng của Lạc Quỳ Thảo.
"Bởi vì ngũ hành kim phá mộc, nếu lấy trúc làm kiếm, kể cả một thanh phàm binh cũng có thể chém đứt nó đi." Lý Thủy Đạo giải thích.
"Ngươi đã biết như vậy, vì sao còn muốn lấy trúc mộc làm kiếm?"
"Ta chỉ muốn dùng nó để tập luyện kiếm pháp mà thôi, chưa bao giờ nghĩ tới chuyện dùng nó để đối địch." Lý Thủy Đạo tiếp tục giải thích.
"Dùng để luyện kiếm sao? Nhưng nó rất nhẹ, nếu ngươi muốn luyện kiếm, thì ở giai đoạn này nên dùng trọng kiếm mà tập, dùng một thanh kiếm nhẹ để luyện, không ra thành tựu đâu." Đại hán kia cười nói.
"Đa tạ tiên sinh dạy bảo, nhưng kiếm trúc vẫn có tác dụng với ta."
"Thôi được! Nếu ngươi đã muốn vật ấy, ta tặng ngươi cũng không sao." Chỉ thấy bàn tay đang cầm kiếm trúc của đại hán kia, chợt rung lên. Thanh kiếm vẽ nên một mảnh kiếm hoa, rồi tinh chuẩn chọc xuống toàn bộ phần thịt Nê Long trên quầy hàng.
Chiêu thức ấy vô cùng tinh xảo, khiến Lý Thủy Đạo nhìn mà hai mắt sáng ngời.
Cứ như vậy, hai người trao đổi, một tay giao tiền, một tay giao hàng.
"Hiện giờ tu vi của ngươi còn thấp, thân thể yếu đuối, có lẽ thanh kiếm trúc này thật sự thích hợp với ngươi, đợi về sau, lúc tu vi của ngươi ngang bằng với bổn tọa, cầm thứ đồ chơi nhẹ hều này lên, căn bản không tìm được một chút cảm giác sử dụng kiếm nào."
"Đa tạ tiên sinh đã nhắc nhở." Lý Thủy Đạo giữ đúng cấp bậc lễ nghĩa, nói.
Đại hán gật gật đầu, sau đó lại lấy một tấm da Nê Long hoàn chỉnh từ bên trong túi trữ vật ra, bày lên quầy hàng, tiếp tục kiếm mối làm ăn.
Kỳ thật thứ vị đại hán này buôn bán vốn không phải là thịt, cũng không phải là da, gã bán chính là yêu đan của yêu thú Nê Long, hơn nữa, chỉ bán cho người nhìn và hiểu, còn cái gọi là thịt và da kia, chỉ dùng để bày ra bên ngoài thôi.
Một lát sau...
Lý Thủy Đạo dùng một thanh kiếm trúc đâm xuyên qua mấy khối thịt Nê Long đã quá hạn, cùng Lý Thủy Lãng đi tới đài đá tại khúc cong trên con sông nhỏ hội hợp cùng đại sư tỷ Tương Tuyết.
Tương Tuyết nhìn thấy Lý Thủy Đạo khiêng một đống lớn thịt thối trở về, lập tức mở miệng mắng: "Ngươi đúng là đồ ngốc, đã bị người ta lừa rồi, nếu muốn dùng máu thịt yêu thú làm linh vật để nuôi nấng đồng tham, thì nhất định phải dùng máu thịt tươi mới, còn thứ thịt thối kiểu này, bên trong đã không còn linh khí, mất hết giá trị, có cho đồng tham ăn cũng không mang tới tác dụng gì đâu!"
Ba người tập hợp cùng một chỗ, một lần nữa quay về động phủ của Kim Diện Lang Quân.
Một đường gió êm sóng lặng, chuyện gì cũng không phát sinh.
Chạng vạng ba ngày sau...
Lý Thủy Lãng móc nửa túi Tử Độc tán từ trong lòng ra ngoài, nhẹ nhàng đặt xuống mặt đất.
Sau đó, một con bò cạp từ bên trong cổ tay áo của gã, bò ra bên ngoài. Trên thân thể con bò cạp này lộ ra màu vàng đậm, hai tròng mắt vừa trông thấy linh vật đã không ngừng lóe ra hào quang, tựa như nó biết vật phẩm huyền diệu dưới đất kia có thể giúp nó thay đổi bản thân, trở nên càng thêm cường đại.
Hai cái càng cua của nó nhẹ nhàng cặp một cái, trực tiếp xé mở túi Tử Độc tán, hương khí vốn được gói kín bên trong lập tức phát tán ra bên ngoài, tràn ngập trong không khí. Con bò cạp nhỏ thoáng rục rịch, tám cái chân nhỏ của nó động lên, rất nhanh đã nuốt nửa túi Tử Độc tán còn thừa vào trong bụng.
Trong nháy mắt, Lý Thủy Lãng lập tức cảm nhận được thân thể sau khi hấp thu Tử Độc tán của nó đã gia tăng thêm một chút cường độ.
Con bò cạp vừa nuốt Tử Độc tán vào trong bụng đã giống như uống rượu say, toàn thân bắt đầu múa may không ngớt, bên trong đôi mắt đen nhánh thâm thúy cũng tản ra một chút hào quang màu xanh lá mỏng manh.
Phải biết rằng, Tử Độc tán chính là linh vật tu hành dùng để nuôi nấng ngũ độc.
Ba ngày trước, lúc bọn họ vừa quay về từ khu chợ, con bò cạp nhỏ của gã đã ăn hết nửa túi rồi.
Ba ngày qua đi, con bò cạp nhỏ lại ồn ào muốn ăn, Lý Thủy Lãng chỉ có thể lấy ra cho nó.
Nhưng hiện giờ thì hết thật rồi...
Nó có đòi cũng chẳng còn nữa đâu.
Hơn nữa, tuy Tử Độc tán là linh vật, nhưng lực lượng dự trữ lớn vô cùng, nó ăn hết một bao như vậy, ít nhất cũng phải nghỉ ngơi tiêu hóa nửa tháng mới xong.
...
Linh điền.
Phu nhân Tần Ngọc Nga, nha hoàn Tương Tuyết và Lục Kỳ Nhi đang tu luyện bên trong đình viện.
Tuy ba người này không đổ dồn ánh mắt về phía hai người đang bận rộn trong linh điền, nhưng chỉ dựa vào cảm giác áp bách truyền đến thôi, cũng đủ khiến hai người kia không dám làm mấy chuyện mờ ám rồi.
Lúc này, Lý Thủy Lãng đang kéo cái gáo cán dài, bón phân cho Phi Độc Hoa, mà Lý Thủy Đạo lại đi tới gần Lạc Quỳ Thảo, từ xa nhìn lại, có cảm giác hắn đang quan sát tình huống sinh trưởng của Lạc Quỳ Thảo.