Một mình Lý Thủy Đạo đi về phía cửa lò sưởi, trên tay hắn có một quyển sách đóng theo kiểu buộc chỉ [1] thật dày.
[1] : đóng buộc chỉ là một cách đóng sách truyền thống của Trung Quốc, sợi chỉ lộ rõ ra ngoài bìa.
Xoạt xoạt xoạt, hắn mở ra trang sách... toàn bộ nội dung trong sách đều là chữ Hán.
Ngay tiếp theo, Lý Thủy Đạo không chút do dự đã ném cuốn sách kia vào lò sưởi, hỏa diễm hừng hực thiêu đốt, ánh mắt hắn thâm trầm như nước.
Làm việc gì cũng cần phải suy tính đến điều kiện tồi tệ nhất...
Nếu hắn bị đưa vào Ngũ Độc môn, như vậy điều đầu tiên cần làm chính là tranh thủ song thắng.
Nếu sư đồ có thể hòa thuận, tự nhiên là đôi bên đều vui vẻ. Nếu không, mong là đối phương đừng có ép hắn, làm như vậy, tới cuối cùng hắn sẽ dùng chính sở học của mình, lấy độc phá cục!
Hôm sau, tại từ đường Lý gia.
Bên trong từ đường là một mảnh chỉnh tề, nghiêm túc và trang trọng, giữa không khí tràn ngập một thứ mùi nồng đậm.
Khu vực trung tâm từ đường được bày một dãy bài vị và bức họa của tổ tiên gia tộc, Lý Hải Mặc mặc một bộ y bào màu trắng giản dị, cầm lần tràng hạt trong tay, bình tĩnh đi vào bên trong từ đường chủ trì nghi thức.
Hơn hai mươi đệ tử gia tộc chừng mười bốn tuổi vây chung quanh trung ương từ đường, một mực cúi đầu bái tế, cung kính không thôi.
Tộc trưởng Lý Hải Mặc bắt đầu tuyên đọc bài khấn:
"Kính liệt tổ liệt tông, kính thân phụ Mặc Nhiễm, ta là gia chủ Lý Hải Mặc, dẫn theo nhóm hậu nhân trong tộc, nay tới bái lạy các vị liệt tổ liệt tông, mong được phù hộ, rủ lòng thương xót, xu cát tị hung. Nguyện tổ tiên phù hộ cho gia tộc, trì gia hữu đạo [2] nhiều thế hệ tiếp nối nhau, sinh sinh không ngừng."
[2] : có thể hiểu nôm na là gia tộc an bình, giữ trọn đạo hiếu.
Lời cầu khấn ngân nga không dứt, nghi thức thần bí chậm rãi được triển khai trong làn khói hương nồng đậm. Nhóm hậu nhân của gia tộc đi theo bước chân của tộc trưởng, sau khi bị lời cầu khấn làm giật mình tỉnh ngộ, cả nhóm không ngừng hô to tục danh của tổ tiên, nói lên những lời chất chứa đầy kính ý và hoài niệm về tổ tiên.
Giờ này khắc này, mặt nước ngoài cái hồ trong vắt chợt nổi lên gợn sóng, giống như tổ tiên đang muốn thông qua chúng để đáp lại lời cầu khấn của đám hậu nhân.
Bên trong từ đường chợt truyền đến từng tiếng động trầm muộn làm tim kẻ khác đập nhanh.
Gia tộc tu tiên là như vậy, mỗi khi có chuyện lớn phát sinh chắc chắn sẽ tổ chức một hồi hiến tế từ đường.
Từ đường vốn là hạch tâm tinh thần của một gia tộc, nó là căn nguyên của huyết mạch, càng cao hơn huyết mạch.
Sau khi tế bái chấm dứt, Lý Thủy Đạo dẫn theo bọn nhỏ dập đầu cáo biệt các vị tổ tiên của Lý thị, rồi lên xe ngựa đi về phía Hắc sơn Ngũ Độc môn.
Một đoàn xe với mười chiếc xe ngựa, trùng trùng điệp điệp rời khỏi đại viện của Lý gia.
Hai mươi mấy hài tử phân biệt chen chúc nhau trên ba chiếc xe ngựa, những chiếc xe ngựa còn lại cần phải chờ theo hàng hóa Lý gia cung phụng cho Ngũ Độc môn.
Lý Thủy Đạo xốc lên bức màn che, nhìn về phía chiếc xe ngựa ở ngoài. Hắn thấy được người gác cổng của Lý gia, còn có hai nhi tử của đối phương đang khúm núm đứng ở cửa, cung tiễn nhóm chủ tử rời đi.
Vì sao bọn họ lại thành thật như vậy? Vì sao lại chưa bao giờ lấy của chủ nhân nhà mình dù chỉ một cây kim một sợi chỉ?
Vì sao bọn họ lại cam tâm tình nguyện làm nô làm phó, cam tâm tình nguyện trọn đời không thể trở mình?
Bởi vì nếu bọn họ dám phản bội Lý gia, tu sĩ của Lý gia sẽ đến quê nhà bọn họ triển khai huyết tinh đồ sát.
Cũng giống như Lý gia phụ thuộc vào Ngũ Độc môn bên kia vậy.
Một khi đã gia nhập vào Ngũ Độc môn, bái làm môn hạ của một vị tu sĩ Dung Linh cảnh nào đó, như vậy bản thân sẽ trở thành nô bộc của đối phương, phải khúm núm, phải nịnh nọt, chỉ vì đạt được một chút ưu ái của sư tôn, nếu không sẽ phải làm việc quần quật giống như súc sinh, còn sư tôn, thậm chí cả tiền lương cũng sẽ không cho, mà ngươi lại hết lần này tới lần khác không dám bỏ trốn, càng không thể bỏ trốn, chỉ có thể chịu đựng mệt nhọc mà sống qua ngày.
Trừ phi ngươi mặc kệ phụ mẫu của chính mình, mặc kệ huynh đệ tỷ muội của chính mình, mặc kệ hài tử của chính mình, thậm chí là mặc kệ cả Lý gia.
Lý Thiên Tuyệt!
Đó chính là cái tên cấm kỵ của Lý thị gia tộc, căn bản không ai dám nhắc tới.
Sở dĩ Lý Thủy Đạo biết người này, là bởi vì tâm trí của hắn thành thục sớm. Lúc Lý Thủy Đạo còn rất nhỏ, hắn đã nghe được hai vị trưởng lão trong gia tộc lén tán gẫu về chuyện này, và bởi vì hắn còn quá nhỏ nên bọn họ không hề kiêng dè.
Năm mươi năm trước, chính vì người này đã s·át h·ại thiếu chủ của Bích Hải môn, c·ướp đoạt một kiện trọng bảo không biết tên sau đó xa chạy cao bay, mai danh ẩn tích làm một tên tán tu tiêu dao.
Đương nhiên là Lý Thiên Tuyệt thì thoải mái rồi, nhưng gã lại mang đến tai ương ngập đầu cho Lý thị gia tộc.
Cũng may Lý Thiên Tuyệt này tâm tư kín đáo, trước khi ra tay, gã đã để cho lão bà mình mang theo hài tử chuồn đi, hơn nữa cũng gửi cho gia tộc một ít ám chỉ.
[1] : đóng buộc chỉ là một cách đóng sách truyền thống của Trung Quốc, sợi chỉ lộ rõ ra ngoài bìa.
Xoạt xoạt xoạt, hắn mở ra trang sách... toàn bộ nội dung trong sách đều là chữ Hán.
Ngay tiếp theo, Lý Thủy Đạo không chút do dự đã ném cuốn sách kia vào lò sưởi, hỏa diễm hừng hực thiêu đốt, ánh mắt hắn thâm trầm như nước.
Làm việc gì cũng cần phải suy tính đến điều kiện tồi tệ nhất...
Nếu hắn bị đưa vào Ngũ Độc môn, như vậy điều đầu tiên cần làm chính là tranh thủ song thắng.
Nếu sư đồ có thể hòa thuận, tự nhiên là đôi bên đều vui vẻ. Nếu không, mong là đối phương đừng có ép hắn, làm như vậy, tới cuối cùng hắn sẽ dùng chính sở học của mình, lấy độc phá cục!
Hôm sau, tại từ đường Lý gia.
Bên trong từ đường là một mảnh chỉnh tề, nghiêm túc và trang trọng, giữa không khí tràn ngập một thứ mùi nồng đậm.
Khu vực trung tâm từ đường được bày một dãy bài vị và bức họa của tổ tiên gia tộc, Lý Hải Mặc mặc một bộ y bào màu trắng giản dị, cầm lần tràng hạt trong tay, bình tĩnh đi vào bên trong từ đường chủ trì nghi thức.
Hơn hai mươi đệ tử gia tộc chừng mười bốn tuổi vây chung quanh trung ương từ đường, một mực cúi đầu bái tế, cung kính không thôi.
Tộc trưởng Lý Hải Mặc bắt đầu tuyên đọc bài khấn:
"Kính liệt tổ liệt tông, kính thân phụ Mặc Nhiễm, ta là gia chủ Lý Hải Mặc, dẫn theo nhóm hậu nhân trong tộc, nay tới bái lạy các vị liệt tổ liệt tông, mong được phù hộ, rủ lòng thương xót, xu cát tị hung. Nguyện tổ tiên phù hộ cho gia tộc, trì gia hữu đạo [2] nhiều thế hệ tiếp nối nhau, sinh sinh không ngừng."
[2] : có thể hiểu nôm na là gia tộc an bình, giữ trọn đạo hiếu.
Lời cầu khấn ngân nga không dứt, nghi thức thần bí chậm rãi được triển khai trong làn khói hương nồng đậm. Nhóm hậu nhân của gia tộc đi theo bước chân của tộc trưởng, sau khi bị lời cầu khấn làm giật mình tỉnh ngộ, cả nhóm không ngừng hô to tục danh của tổ tiên, nói lên những lời chất chứa đầy kính ý và hoài niệm về tổ tiên.
Giờ này khắc này, mặt nước ngoài cái hồ trong vắt chợt nổi lên gợn sóng, giống như tổ tiên đang muốn thông qua chúng để đáp lại lời cầu khấn của đám hậu nhân.
Bên trong từ đường chợt truyền đến từng tiếng động trầm muộn làm tim kẻ khác đập nhanh.
Gia tộc tu tiên là như vậy, mỗi khi có chuyện lớn phát sinh chắc chắn sẽ tổ chức một hồi hiến tế từ đường.
Từ đường vốn là hạch tâm tinh thần của một gia tộc, nó là căn nguyên của huyết mạch, càng cao hơn huyết mạch.
Sau khi tế bái chấm dứt, Lý Thủy Đạo dẫn theo bọn nhỏ dập đầu cáo biệt các vị tổ tiên của Lý thị, rồi lên xe ngựa đi về phía Hắc sơn Ngũ Độc môn.
Một đoàn xe với mười chiếc xe ngựa, trùng trùng điệp điệp rời khỏi đại viện của Lý gia.
Hai mươi mấy hài tử phân biệt chen chúc nhau trên ba chiếc xe ngựa, những chiếc xe ngựa còn lại cần phải chờ theo hàng hóa Lý gia cung phụng cho Ngũ Độc môn.
Lý Thủy Đạo xốc lên bức màn che, nhìn về phía chiếc xe ngựa ở ngoài. Hắn thấy được người gác cổng của Lý gia, còn có hai nhi tử của đối phương đang khúm núm đứng ở cửa, cung tiễn nhóm chủ tử rời đi.
Vì sao bọn họ lại thành thật như vậy? Vì sao lại chưa bao giờ lấy của chủ nhân nhà mình dù chỉ một cây kim một sợi chỉ?
Vì sao bọn họ lại cam tâm tình nguyện làm nô làm phó, cam tâm tình nguyện trọn đời không thể trở mình?
Bởi vì nếu bọn họ dám phản bội Lý gia, tu sĩ của Lý gia sẽ đến quê nhà bọn họ triển khai huyết tinh đồ sát.
Cũng giống như Lý gia phụ thuộc vào Ngũ Độc môn bên kia vậy.
Một khi đã gia nhập vào Ngũ Độc môn, bái làm môn hạ của một vị tu sĩ Dung Linh cảnh nào đó, như vậy bản thân sẽ trở thành nô bộc của đối phương, phải khúm núm, phải nịnh nọt, chỉ vì đạt được một chút ưu ái của sư tôn, nếu không sẽ phải làm việc quần quật giống như súc sinh, còn sư tôn, thậm chí cả tiền lương cũng sẽ không cho, mà ngươi lại hết lần này tới lần khác không dám bỏ trốn, càng không thể bỏ trốn, chỉ có thể chịu đựng mệt nhọc mà sống qua ngày.
Trừ phi ngươi mặc kệ phụ mẫu của chính mình, mặc kệ huynh đệ tỷ muội của chính mình, mặc kệ hài tử của chính mình, thậm chí là mặc kệ cả Lý gia.
Lý Thiên Tuyệt!
Đó chính là cái tên cấm kỵ của Lý thị gia tộc, căn bản không ai dám nhắc tới.
Sở dĩ Lý Thủy Đạo biết người này, là bởi vì tâm trí của hắn thành thục sớm. Lúc Lý Thủy Đạo còn rất nhỏ, hắn đã nghe được hai vị trưởng lão trong gia tộc lén tán gẫu về chuyện này, và bởi vì hắn còn quá nhỏ nên bọn họ không hề kiêng dè.
Năm mươi năm trước, chính vì người này đã s·át h·ại thiếu chủ của Bích Hải môn, c·ướp đoạt một kiện trọng bảo không biết tên sau đó xa chạy cao bay, mai danh ẩn tích làm một tên tán tu tiêu dao.
Đương nhiên là Lý Thiên Tuyệt thì thoải mái rồi, nhưng gã lại mang đến tai ương ngập đầu cho Lý thị gia tộc.
Cũng may Lý Thiên Tuyệt này tâm tư kín đáo, trước khi ra tay, gã đã để cho lão bà mình mang theo hài tử chuồn đi, hơn nữa cũng gửi cho gia tộc một ít ám chỉ.