Bạn đi cùng thấy cô ta hồn vía lên mây, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn về phía bóng người trẻ tuổi ở cách đó không xa, không nhịn được cười nói:
“Thiên Ngữ, cậu cứ nhìn anh đẹp trai kia mãi, có phải thích người ta rồi không?”
Vu Thiên Ngữ bị bạn trêu làm hoảng hồn, vỗ nhẹ tay bạn một cái, nhỏ giọng nói: “Cậu nói nhăng cái gì đấy, vị kia trông hơi giống một bề trên của tớ, nhưng có lẽ vị trưởng bối kia không thể xuất hiện ở đây”.
“Có cần đến gần xem thử không, lỡ như thật sự là trưởng bối của cậu thì sao?”, một người đàn ông tuấn tú đi cùng hỏi.
“Không không không, nếu thật sự là ngài ấy, tớ cũng không dám đi làm phiền, vị kia là bạn của mẹ tớ, tớ không quen ngài ấy, cũng chỉ từng gặp một lần thôi”, Vu Thiên Ngữ liên tục lắc đầu nói.
“Thì ra là bạn của dì Thiến”, mọi người hiểu ra.
Bọn họ đều xuất thân từ các thế lực lớn trên hành tinh xanh. Nếu không phải thế, cũng không trả nổi vé tàu đi du lịch tinh tế một lần, bọn họ cũng biết thân phận của Vu Thiên Ngữ đặc biệt, trong giới đồn rằng mẹ của Vu Thiên Ngữ có quan hệ với vị kia trên núi Lang Gia, cho nên Vu Thiên Ngữ có địa vị rất cao trong lòng bọn họ.
Lâm Ẩn cũng nghe thấy bọn họ xì xào bàn tán, anh cũng không ngờ lại gặp con gái của Vu Thiến trên thuyền, mấy năm trước, Vu Thiến từng dẫn Vu Thiên Ngữ đến núi Lang Gia, Lâm Ẩn cũng từng gặp Vu Thiên Ngữ một lần.
Lâm Ẩn khẽ cau mày.
Vu Thiên Ngữ có tu vi cao nhất trong mấy người trẻ tuổi này, nhưng cũng chỉ là đỉnh cao Nhân Tiên, trong đó có hai người thậm chí còn chưa tới tu vi Thần Cảnh, tu vi như thế ở hành tinh xanh cũng xem là cao, nhưng chẳng đáng là gì trong tinh hải vô tận cả.
Một nhóm người trẻ tuổi như thế đi vào tinh hải vô tận, nếu gặp phải chuyện gì thì chỉ có thể hối hận cả đời.
‘Được rồi, trước khi đến sao Thương Ngô, mình sẽ lặng lẽ bảo vệ bọn họ, đợi khi đến sao Thương Ngô thì tìm một đội tàu, đưa bọn họ về hành tinh xanh là được’.
Lâm Ẩn lắc đầu nghĩ.
…
Cảng Thiên Tế.
Một hành tinh lớn đang lơ lửng trong vũ trụ tối đen, xuyên qua bầu trời có thể nhìn thấy những chiếc phi thuyền phát sáng chạy tới từ ngoài vũ trụ.
Cảng Thiên Tế có mấy chục bến thuyền, mỗi một bến thuyền đều đỗ rất nhiều thuyền.
Dù vậy, thuyền cổ thanh đồng của Kim Quang Tông cũng có vẻ rất nổi bật trong đó, dù trên thân tàu không có chút ánh sáng, nhưng lại có hình thể khổng lồ cao hơn rất nhiều bảo thuyền xung quanh, giống như một con cự thú nằm sấp, nặng nề như núi.
Cảng Thiên Tế chính là cảng thương mại nổi tiếng trong thiên vực Tiểu Đông, sao Thiên Tế vốn dĩ nằm ở nơi giao nhau của rất nhiều đường hàng không của các hành tinh ở thiên vực Tiểu Đông, rất nhiều đội tàu đều sẽ chọn dừng lại bảo dưỡng ở cảng Thiên Tế, dần dần cảng Thiên Tế cũng phát triển, trở thành cảng nổi tiếng trong thiên vực Tiểu Đông.
Thuyền cổ của Kim Quang Tông phải bảo dưỡng ba ngày ở cảng Thiên Tế rồi mới tiếp tục xấut phát, mọi người trên thuyền cũng đều đi xuống, mua thứ mình muốn ở cảng Thiên Tế.
Lâm Ẩn cũng đi trong đám người, đi quanh cảng Thiên Tế không có mục đích.
Cảng Thiên Tế không khác các thành phố thương mại trên hành tinh xanh lắm, hai bên đường đều là cửa hàng, cũng có rất nhiều người bày sạp ở hai bên đường.
Người có thể mở cửa hàng và bày sạp ở cảng Thiên Tế đều là tu sĩ, không có người bình thường, nhưng tu vi của người bày sạp đều không cao lắm.
Hơn nữa chất lượng đồ vật cũng có chênh lệch, Lâm Ẩn không quan sát tỉ mỉ, tuy cảng Thiên Tế này có nhiều thứ tốt, nhưng cũng không đủ lọt vào mắt anh.
Lâm Ẩn tiến về phía trước mà không có mục đích.
Anh đột nhiên cau mày.
Phía trước cách chỗ anh không xa xảy ra rối loạn không nhỏ.
“Thứ này chúng tôi đã trả tiền rồi, vì sao các người không cho chúng tôi đi?”, một cô gái nhỏ vóc dáng yêu kiều chống nạnh, tức giận quát to.
Đó là Vu Thiên Ngữ và mấy người đi cùng cô bé, một chàng trai vẻ mặt vô cùng kiêu ngạo đứng đối diện bọn họ, một người đàn ông trung niên lưng đeo trường kiếm đứng phía sau chàng trai.
Người đàn ông trung niên mặc một bộ trường bào cổ mang phong cách của sao Thiên Tế, những sợi râu dày đặc như kim thép, vẻ mặt nghiêm túc, chắp tay đứng sau lưng chàng trai.
Thân phận của chàng trai trông không hề đơn giản, hắn ta cũng mặc một bộ trường bào lộng lẫy của sao Thiên Tế, vác một thành trường kiếm, nếu có người biết phân biệt sẽ lập tức nhìn ra vỏ kiếm kia được làm từ miếng da thú mỏng nhất trên sống lưng của “yêu mãng tử kim”.
“Yêu mãng tử kim” thành niên có tu vi Chân Thần cảnh, hơn nữa bọn chúng còn sống quần cư, trong thiên vực Tiểu Đông, yêu mãng tử kim cũng không thường thấy, hơn nữa cũng không dễ trêu vào, trừ khi mấy Chân Thần ra trận, nếu không rất khó bắt được chúng.
“Bảo các người giao đồ ra thì các người cứ giao đi”, chàng trai nhìn đám người Vu Thiên Ngữ, hơi mất kiên nhẫn nói: “Tôi sẽ đền linh thạch cho các người theo gia gốc, mau đưa đồ ra rồi cút đi, đừng rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!”
Lâm Ẩn cau mày, lúc này anh vẫn không muốn để lộ hành tung của mình, nhưng Vu Thiên Ngữ là cháu của Vu Tắc Thành, anh không thể không quan tâm.
Với tu vi của anh, chỉ liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra tu vi của hai người kia, thanh niên kia dù trông bình thường, nhưng cũng đã bước vào cảnh giới Thiên Tiên, hơn nữa người trung niên phía sau hắn ta cũng có tu vi Chân Thần trung kỳ, có thể có cao thủ Chân Thần làm hộ vệ, thân phận của người trẻ tuổi này chắc chắn không đơn giản.
Rõ ràng địa vị của hai người ở cảng Thiên Tế rất cao, ngay cả hộ vệ cảng Thiên Tế canh gác xung quanh nhìn thấy hai người cũng tỏ vẻ khiếp sợ, không dám đến gần, sau đó một nhân vật lớn ăn mặc sang trọng của cảng Thiên Tế đích thân nghênh đón, cực kỳ nhiệt tình.
“Cậu Giang, cậu đến chơi sao không nói trước?”
Vị này là tổng quản của cảngThiên Tế, cũng có thực lực Chân Thần sơ kỳ, nhưng đối mặt với “cậu Giang” này vẫn phải cúi đầu khom lưng, cực kỳ thấp kém.
“Tôi làm gì cũng phải báo cáo với ông à?”
Chàng trai vẻ mặt lạnh nhạt, giống như không hề coi tổng quản của cảng Thiên Tế này ra gì.
“Không dám, không dám”.
Tổng quản cảng Thiên Tế liên tục lắc đầu, không dám nói gì nữa.
Dù tu vi của ông ta không thấp, cũng coi như một nhân vật lớn ở sao Thiên Tế, nhưng ở trước mặt chàng trai này, tu vi và thân phận của ông ta chẳng là gì cả.
Sắc mặt mấy người Vu Thiên Ngữ cũng thay đổi, dù đây là lần đầu tiên bọn họ đến tinh hải, nhưng có thể nhìn ra thân phận của chàng trai trước mắt không hề đơn giản.
“Thiên Ngữ, không bằng chúng ta đưa đồ của hắn ta đi”.
Chàng trai đứng bên cạnh Vu Thiên Ngữ nhỏ giọng nói.
Vu Thiên Ngữ tỏ vẻ chần chừ.
Còn cô gái nhỏ đứng bên cạnh Vu Thiên Ngữ thì tỏ vẻ không phục: “Vì sao phải đưa cho hắn ta? Chúng ta trả tiền rồi mà, chúng ta đi thôi, tớ muốn xem ai dám ngăn cản chúng ta”.
Nghe thấy lời này.
Sắc mặt mấy người Vu Thiên Ngữ đều thay đổi.
Chàng trai kia hơi ngẩn người, sau đó cười như điên: “Xem ra khoảng thời gian này ta bế quan, cảng Thiên Tế đã không còn uy danh của ta nữa rồi”.
“Bây giờ người hay chó gì cũng dám không nể mặt Giang Phong ta!”