Chương 1042 – Một chưởng vỗ chết
“Cậu Ẩn đến rồi!”
“Cậu Ẩn cho đám người tiên cảnh kiêu ngạo này một bài học đi!”
Rất nhiều người trong giới võ đạo nhìn thấy Lâm Ẩn đều như nhìn thấy chúa cứu thế, ai cũng vui mừng như điên, tuy người trong tiên cảnh mạnh thật nhưng trong lòng những người của giới võ đạo, Lâm Ẩn càn quét cả thế giới chính là người có thể ra mặt thay bọn họ.
Một đám Thần cảnh lánh đời ẩn mình trong đám người thấy Lâm Ẩn đến cũng biến sắc, khi nãy thực lực của cụ Tiền đã khiến bọn họ thấy ngạc nhiên rồi, nhưng bây giờ đối mặt với Lâm Ẩn, trong lòng bọn họ lại xuất hiện cảm giác khó có thể chống cự.
“Đây là…”
Thống lĩnh hộ vệ ngẩng đầu nhìn Lâm Ẩn trên không trung, ánh mắt cũng trở nên nặng nề, nhìn từ khí thế trên người Lâm Ẩn, đây chắc chắn không phải một nhân vật đơn giản.
“Cậu tự xưng là người trong tiên cảnh, không phải vừa châm chọc cậu Ẩn không dám xuất hiện, còn muốn tiêu diệt nhà họ Lâm sao? Bây giờ cậu Ẩn ra mặt rồi, cậu còn dám làm càn nữa không!”, cụ Tiền vung ống tay áo lên, lạnh lùng nói.
“Cậu ta là Lâm Ẩn ư?”, thống lĩnh hộ vệ trợn tròn mắt.
Ông ta đã lớn tuổi, hoàn toàn không có tư cách đến Thiên Vực, cũng không biết Lâm Ẩn trông như thế nào, chỉ mơ hồ cảm thấy chàng trai trước mắt không dễ trêu vào.
Khi nãy ông ta tự nhận mình có thể càn quét tất cả cao thủ ở thế giới thường, nhưng nhìn thấy Lâm Ẩn, trong lòng lập tức mất hết niềm tin.
“Thống lĩnh, trong thế giới thường làm gì có cao thủ chứ!”
“Đúng vậy, người trẻ tuổi như thế ở thế giới thường có thể thăng lên Thần cảnh đã tốt lắm rồi, thống lĩnh cứ để chúng tôi xử lý cậu ta!”, hai tôi tớ của nhà họ Thanh lên tiếng.
Mãi đến lúc này bọn họ vẫn không coi người của thế giới thường ra gì, tuy khi nãy cụ Tiền đã đánh lùi bọn họ chỉ với một chiêu.
“Được, hai người đi xử lý cậu ta đi!”
Thống lĩnh hộ vệ gật đầu, ông ta cũng muốn để hai người này thăm dò xem thực lực của Lâm Ẩn.
Còn mấy võ giả thiên tài đứng xung quanh trạch viện thì nhìn Lâm Ẩn với ánh mắt phức tạp, trước khi người trong tiên cảnh xuất hiện, bọn họ đều coi Lâm Ẩn như thần tượng trong lòng, bây giờ gặp mặt thần tượng, nhưng tình thế đã thay đổi rồi.
“Tuy Lâm Ẩn giỏi thật, nhưng sao có thể là đối thủ của cao thủ tiên cảnh được, chỉ cần chúng ta có thể vào được tiên cảnh, vượt qua Lâm Ẩn chỉ là vấn đề thời gian thôi”, một thiếu niên thiên tài nhìn những người bên cạnh với ánh mắt phức tạp, quát to.
“Đúng thế”, Môn chủ Khang Tường của Vô Cực Môn gật đầu nói: “Bây giờ đối thủ cạnh tranh của các cậu là thiên tài trong tiên cảnh, chỉ là một Lâm Ẩn mà thôi, có lẽ mười năm sau, các cậu tiện tay cũng có thể nghiền chết cậu ta!”
Khang Tường cảm thấy rất hài lòng vì có thể qua lại với nhà họ Thanh, lần này lựa chọn thiên tài trẻ tuổi, Vô Cực Môn của ông ta đã có năm sáu người, hơn nữa những người khác đều được ông ta mời, sau này nếu thành danh cũng sẽ nhớ ơn Vô Cực Môn mấy phần, chắc chắn Vô Cực Môn của ông ta có thể thay thế nhà họ Lâm ở Lang Gia trở thành thế lực đứng đầu giới võ đạo ở Long Quốc, thậm chí còn có thể đứng đầu cả thế giới thường luôn.
Lâm Ẩn đứng trên không trung, lạnh nhạt nói: “Kêu Thanh Hàn ra đây gặp tôi!”
Anh vốn còn định cùng Tửu Đạo Nhân đến quan sát trước, nhưng nếu người nhà họ Thanh muốn gây chuyện, anh cũng không để tâm việc giải quyết bọn họ trước.
“Cậu nghĩ mình là ai mà muốn gặp cậu chủ nhà tôi?”
Đầy tớ của nhà họ Thanh khinh thường nói: “Người trong thế giới thường các cậu thật sự không khác gì một con kiến trong mắt chúng tôi cả, hôm nay đúng lúc lấy đầu của cậu làm quân lương thăng cấp của hai anh em chúng tôi luôn!”
Nói xong, hai đầy tớ của nhà họ Thanh hừ lạnh một tiếng, cầm đao đứng một trái một phải, hai lưỡi đao màu đen chém nhanh về phía Lâm Ẩn.
Nét mặt Lâm Ẩn không vui không buồn, không chút thay đổi.
Mặc cho hai lưỡi đao màu đen chém về phía mình.
“Cậu Ẩn!”
Thanh Long giật mình la lên, tuy lão biết thực lực cậu Ẩn mạnh mẽ, nhưng đây là một kiếm dùng hết sức lực của cao thủ Thần cảnh.
Lâm Ẩn sơ suất quá rồi!
Người đang xem chiến thầm nghĩ.
Chỉ có cụ Tiền là cực kỳ bình tĩnh, ngay cả tiên hạc Nhân Tiên cảnh mà Lâm Ẩn cũng có thể thuần phục được, hai đầy tớ không làm gì được cụ ta kia có thể làm gì cậu Ẩn chứ?
Khi hai lưỡi đao sắp chém lên người Lâm Ẩn, anh lạnh nhạt giơ ngón tay búng lên nó một cái.
“Rắc!”
Một âm thanh giòn giã vang lên, hai lưỡi đao dùng tốc độ cực nhanh bay ngược lại đường cũ, chém về phía hai đầy tớ kia.
Nét vui mừng trên mặt bọn họ còn chưa kịp mất đi đã trực tiếp bị lưỡi đao bay ngược về chém đứt làm đôi.
“Cái gì!”
Những người đang xem cuộc chiến đều hít một hơi khí lạnh, tuy bọn họ biết Lâm Ẩn rất mạnh, nhưng đây là hai cao thủ Thần cảnh, chứ đâu phải rau cải trắng, không ngờ lại bị anh giết chết một cách dễ dàng như thế.
Mấy thiếu niên tài được nhà họ Thanh coi trọng vốn đang nói chuyện ngông cuồng đều trợn mắt há mồm, vô thức rụt người lại, sợ Lâm Ẩn tức giận giết luôn cả bọn họ.
Khang Tường cũng trợn mắt há mồm nhìn cảnh này, ông ta cũng không ngờ Lâm Ẩn mạnh đến thế.
“Đúng là có chút bản lĩnh”.
Nét mặt thống lĩnh hộ vệ cực kỳ nặng nề, tay phải nắm chặt chuôi đao, đề phòng tránh Lâm Ẩn ra tay bất ngờ, trận đấu khi nãy, ông ta thật sự không nhìn ra chút gì, bây giờ càng thêm nhìn không thấu năng lực của anh.
Tuy ông ta kiêng dè Lâm Ẩn sâu hiểm khó dò, nhưng đối mặt với Lâm Ẩn cũng không hề lùi bước, dù ông ta rất được cậu chủ Thanh Hàn tin tưởng, nhưng ông ta tin nếu mình không đấu mà rút lui, chắc chắn cậu chủ Thanh Hàn sẽ là người đầu tiên giết chết mình.
Hơn nữa trong trạch viện sau lưng ông ta có cao thủ của nhà họ Thanh tọa trấn, thống lĩnh hộ vệ nghĩ dù không phải đối thủ của Lâm Ẩn cũng có thể giúp đỡ cao thủ bên trong ra tay.
“Bây giờ có thể kêu Thanh Hàn lăn ra đây chưa?”
Lâm Ẩn lạnh lùng nói với thống lĩnh hộ vệ.
“Người mạo phạm cậu chủ Thanh Hàn đều phải chết!”
Thống lĩnh hộ vệ hô to một tiếng, trường đao màu đen chuyển hướng, hai tay cầm đao chém ra.
Trên sống đao đen nhánh có tia chớp màu tím chớp lóe, cuối cùng trường đao màu đen trực tiếp biến thành một con Lôi Long đen dài hơn mười trượng, mang theo khí thế khủng bố xong về phía Lâm Ẩn.
“Chỉ với một đao này, thống lĩnh thị vệ đã có thể khinh thường thế giới thường rồi!”
Trần Cửu Dương xuất hiện trong đám người thở dài nói.
Khoảng thời gian này Trần Cửu Dương bị Lâm Ẩn kích thích, bế quan vất vả tu luyện, cuối cùng cũng đột phá đến Thần cảnh, vốn tưởng rằng lần này Nam Dương nổi gió chính là lúc lão ấy nổi danh, nhưng sau khi nhìn thấy thống lĩnh hộ vệ, trong lòng lão ấy chợt xuất hiện cảm giác mất hết hứng thú.
Lão ấy tự thấy dù mình có biến thành năm người cũng không đỡ được một đao này của thống lĩnh hộ vệ.
Hơn nữa chỉ một đao của thống lĩnh hộ vệ đã kinh khủng như thế, vậy nhân vật lớn khống chế những hộ vệ này trong tay, những người đứng đầu trong tiên cảnh kia sẽ có thực lực mạnh đến mức nào đây?
…
Trong trạch viện.
Các thiên tài của bí cảnh Côn Luân cùng nâng ly, dù là nhà họ Bạch nhà Hiên Viên và các gia tộc đã trở mặt với nhà họ Thanh cũng không hề chú ý quá nhiều đến chuyện bên ngoài.
“Anh Thanh Hàn, thực lực của thống lĩnh hộ vệ nhà anh không tính là yếu trong mấy Thần cảnh ở bí cảnh Côn Luân đâu!”, một thiên tài có chút danh tiếng trong bí cảnh Côn Luân khen ngợi Thanh Hàn.
Tuy anh ta không phải người trong vương tộc hoàng tộc, nhưng trong gia tộc cũng có Địa Tiên tọa trấn, vẫn có tư cách nói chuyện với Thanh Hàn.
“Tôi thấy ngoài những thiên tài như chúng ta, nhìn khắp cả bí cảnh Côn Luân, người có thể tiếp được một đao này cũng không nhiều”, một người thuộc nhánh phụ của nhà họ Kiền lắc đầu nói.
Tuy người của những gia tộc khác hơi khinh thường mấy người nịnh hót này, nhưng cũng không phản bác, thực lực của thống lĩnh hộ vệ nhà họ Thanh thật sự thuộc top đầu trong các Thần cảnh.
…
“Không biết sống chết!”
Lâm Ẩn lắc đầu, nhìn lưỡi đao chứa tia chớp tím đang bay tới, từ xa đánh ra một chưởng.
“Ầm ầm ầm!”
Một bàn tay màu trắng dài chừng hai trượng hình thành trong hư không, tuy không lớn như tia chớp tím dài mười mấy trượng, nhưng lại mang theo sức mạnh không thể địch nổi. Lưỡi đao màu đen mang theo tia chớp ở trước mặt nó yếu ớt chẳng khác gì một tờ giấy, trực tiếp bị đánh vỡ vụn, thậm chí bàn tay màu trắng còn không hề dừng lại, khiến thống lĩnh hộ vệ lún xuống đất, cả người và đao đều bị đánh thành bột phấn.