Chương 1010: Quỳ xuống chịu chết
Lâm Ấn không đợi người của nhánh Chung Ly
Hiên mỡ miệng cầu cứu đã đứng ra, đám người của bí
cảnh Côn Luân này vừa ra ngoài đã xem người ở thế
giới bên ngoài như dê con đợi làm thịt rồi à?
Lâm Ẩn chắp tay sau lưng tiến lên từng bước, ánh
mắt lạnh lẽo.
“Sao hả, bây giờ muốn cầu xin tha thứ à? Đã
muộn rồi, dù cậu có quỳ xuống, cậu Thi cũng sẽ
không bỏ qua cho cậu đâu!, Chung Minh cười lạnh
nói với Lâm Ẩn.
“Tôi đang nghĩ, là ai cho anh can đảm phát ngôn
bừa bãi trước mặt tôi vậy?”
Lâm Ẩn than khế một câu, Chung Minh này tự cho
rằng mình tìm thấy chỗ dựa vững chắc, có thề không
coi anh ra gì rồi.
Anh nhẹ nhàng duỗi tay ra túm lấy một cái, một
lực hút chợt xuất hiện từ trong hư không kéo lấy
Chung Minh đang đứng bên cạnh cụ ông nhà họ
Chung.
“Dừng tay!”
Cụ ông nhà họ Chung quát to một tiếng, đánh
một chường về phía Lâm Ẩn.
Ö trong mắt ông ta, Lâm Ấn chỉ là một người sắp
chết mà thôi, bây giờ dám ra tay với con cháu xuất
sắc của nhà bọn họ chắc là muốn kéo theo một kẻ
chết chung.
“Buông tay!”
Thi Đông đứng sau lưng Thi Anh Hào cũng hừ
lạnh một tiếng, nhảy xuống khỏi bạch hạc tấn công
Lâm Ẩn.
Tiếc là bọn họ vẫn chậm một bước.
Chung Minh bị Lâm Ẩn bắt lấy, sau đó, nội lực
cuồn cuộn dâng lên trong ánh mắt khiếp sợ của gã.
“Ẩm!”
Thiên tài có chút danh tiếng ð Côn Luân, người
tập võ trẻ tuổi trên bảng Thiên này cứ thế bị Lâm Ấn
biến thành một làn sương máu, ngay cả một lời hăm
doạ cũng không kịp nói đã hồn bay phách tán.
“Minh Nhi!“ Chung Ly Văn đau khổ la lên một
tiếng.
“Tự tìm đường chết!”
Ngay lúc Chung Minh chết, đòn tấn công của cụ
ông nhà họ Chung và Thi Đông cũng đã đến.
“Ấm!”
Lâm Ấn chỉ nhẹ nhàng vung tay một cái đã đánh
tan chân nguyên cụ ông Chung đánh ra, còn tay phải
thì trực tiếp đón lấy một chường của Thi Đông.
Hai tay chạm vào nhau, Lâm Ẩn đứng yên tại chỗ,
nhưng Thi Đông lại bay ngược ra ngoài năm sáu mét
mới dừng lại được.
“Cái gì cơ!”
Xung quanh vô cùng yên tĩnh.
Sắc mặt của mấy người Thi Anh Hào và cụ Tiêu
trên bạch hạc đều vô cùng nặng nề.
Thực lực của Thi Đông không tệ, cụ Tiêu tự thấy
bản thân cũng cần trăm chiêu mới có thề khống chế
Thi Đông, nhưng lúc này Thi Đông lại bị một người
trong thế giới thường đánh lui chỉ với một chiêu.
“Cuối cùng cậu là ai2″
Thi Anh Hào nhíu mày hỏi.
Vốn tường rằng Lâm Ẩn chỉ may mắn đột phá lên
Nhân Tiên cảnh, bây giờ xem ra không phải là thế.
“Trước khi các người đến đối phó với tôi không có
nghe ngóng trước à?”
Lâm Ẩn cười nhạt, chắp tay sau lưng nhìn lên bầu
trời, không thèm nhìn bọn họ lấy một cái, hờ hững
nói: “Bây giờ quỳ xuống thì tôi còn có thể đề lại mạng
cho các người đấy!”
“To gan!”
Thi Đông quát to một tiếng, bị một người trong
thế giới thường đánh lui vốn đã khiến lão ta rất khó
chịu rồi, bây giờ Lâm Ấn còn dám kêu bọn họ quỳ
xuống, bọn họ là Nhân Tiên trong bí cảnh, nếu tin này
truyền về trong bí cảnh, nhà họ Thi của bọn họ còn
có mặt mũi nào sống yên ở bí cảnh nữa đây.
“Cậu chỉ là một Nhân Tiên mà thôi, tuy thực lực
cậu không tệ thật, nhưng chúng tôi có tới ba vị Nhân
Tiên, cụ Tiêu còn là một cao thủ Nhân Tiên trung kỳ,
dù cậu có mạnh đến mức nào cũng thế thôi, chẳng lẽ
cậu cho rằng một mình cậu có thề đấu với biết bao
nhiêu người của chúng tôi à?”
Thi Anh Hào tự tin nhìn Lâm Ấn, cầm một viên đan
dược trong tay: “Lâm Ấn, bây giờ tôi cho cậu một cơ
hội, ăn viên đan dược này vào, gia nhập nhà họ Thi
của tôi, trở thành khách khanh của nhà họ Thi, nhà
họ Thi chúng tôi có Địa Tiên toạ trấn, gia nhập vào ít
nhất có thề khiến cậu phát triền đến đình cao Nhân
Tiên!”
Nghe thấy lời này, người của nhà họ Tiêu và nhà
họ Chung lập tức biến sắc, quan hệ của bọn họ với
Lâm Ẩn không được tốt lắm, nếu Lâm Ấn trở thành
khách khanh của nhà họ Thi, sau này muốn ra tay với
bọn họ thì phải làm sao đây.
Chỉ có sắc mặt cụ Tiêu là không thay đồi, ăn tâm
đan sinh tử rồi cũng không thề tự mình quyết định
được nữa, lão ta lăn lộn ở nhà họ Thi nhiều năm như
vậy đương nhiên cũng có mối quan hệ của riêng
mình, dù Lâm Ấn gia nhập vào nhà họ Thi cũng đừng
hòng ra tay với ông ta, chuyện này không có gì phải
lo lắng cả.
Địa Tiên!
Ha hả!
“Tôi bảo các người quỳ xuống!”
Lâm Ấn không thèm đề tâm trừng mắt quát to:
“Chỉ dựa vào nhà họ Thi của các người cũng muốn
khống chế tôi sao?”
Khí thế ngập trời lập tức tuôn ra từ trên người anh,
Thi Anh Hào và người của nhà họ Tiêu lập tức có cảm
giác như bị núi Thái Sơn đè lên đầu, khiến bọn họ
không thờ nồi.
Dị thú tiên hạc nửa bước Nhân Tiên cảnh dưới
người Thi Anh Hào gào lên một tiếng, thu cánh lại
trong không trung, lung lay như sắp ngã.
“Hừt
Cụ ông nhà họ Tiêu hừ lạnh một tiếng, khí thế
trên người hoàn toàn bùng nồ, bảo vệ Thi Anh Hào và
tiên hạc ở sau lưng mình.
Còn mấy Thần cảnh của nhà họ Tiêu và nhà họ
Chung đều đáp xuống từ trên trời, bọn họ vốn đang
muốn cố chịu đựng, nhưng dưới khí thế cuồn cuộn
của Lâm Ấn, ngay cả ba giây cũng không chịu đựng
được, đều quỳ rạp xuống đất.
“Lâm Ẩn, cậu là quyết tâm muốn đối đầu với nhà
họ Thi đúng không?”
Thi Anh Hào vừa sợ vừa giận, anh ta không ngờ.
Lâm Ần hoàn toàn không xem thân phận của bọn họ
ra gì, còn dám ra tay với bọn họ.
Thi Đông và Thi Nam đưa mắt nhìn nhau, hai
Nhân Tiên trung niên bắt đầu xông về phía Lâm Ẩn từ
hai bên trái phải.
Trên người bọn họ có ngọn lửa trắng bao phủ,
người xung quanh chẳng những không cảm nhận
được cảm giác nóng bức mà còn thấy lạnh đi rất
nhiều, đem lại cho người ta cảm giác lạnh thấu
xương.
“Lâm Ấn, hôm nay tôi sẽ cho cậu thấy sự chênh
lệch giữa Nhân Tiên trong bí cảnh và Nhân Tiên ờ thế
giới thường”, ánh mắt Thi Đông vô cùng nghiêm túc,
lạnh lùng nói.
Đây là bí kíp thất truyền của nhà họ Thi, Lửa
Xương Trắng!
Cũng là thần thông khiến nhà họ Thỉ nồi tiếng,
Lửa Xương Trắng nhìn qua không có chút sức mạnh
nào, nhưng dù là cao thủ Nhân Tiên bị dính vào cũng
sẽ biến thành đống xương trắng chỉ trong vòng mấy
phút.
Người xung quanh đều biến sắc.
Trận chiến của cao thủ Nhân Tiên bọn họ không
thể nào nhúng tay vào được, chỉ cần không chú ý một
chút bị ảnh hường đến, bọn họ không chết cũng sẽ bị
thương nặng.
“Mấy người nói nhằm nhiều quá!”
Lâm Ẩn hơi nâng mắt, hờ hững nói.
Ngón tay thành kiếm, Càn Khôn Kiếm Khí bao
trùm cả cánh tay chỉ về phía Thi Đông và Thi Nam,
anh trực tiếp bỏ qua ngọn lửa trắng dày đặc kia, dưới
Càn Khôn Kiếm Khí, Lửa Xương Trắng chẳng khác
nào một tờ giấy cà, ngón tay của Lâm Ấn không hề
dừng lại, cứ thế chỉ trúng mi tâm của Thi Đông.
“Âm!
Thi Đông lập tức nồ tung, người nổ thành vô số
mảnh nhỏ, ngay cả thần hồn cũng biến thành tro bụi
dưới Càn Khôn Kiếm Khí của Lâm Ẩn.
Thi Nam thấy thế thì sợ hoảng hồn, vội vàng lùi về
sau.
Thực lực của lão tương đương với Thi Đông, Thi
Đông không chịu được một chiêu của Lâm Ần thì lão
cũng không tốt hơn bao nhiêu.
“Quay về!”
Lâm Ấn quát khẽ một tiếng, đột nhiên duỗi tay
phải ra.
Vân Long Giương Vuốt!
Sau khi đến bí cảnh Côn Luân, Lâm Ần vẫn không
dám sử dụng bí kíp thất truyền được ghi lại trên Long
Điển Chí Tôn này, cuối cùng bây giờ cũng sử dụng lại
lần nữa rồi.
Một cái vuốt rồng lập tức thành hình vỗ về phía
Thi Nam.
“Vân Long Giương Vuốt!”
Thi Nam sợ tới mức lại di chuyền nhanh hơn, vội
vàng cầu xin tha thứ.
“Chúng tôi không biết cậu là người của nhà họ
Thanh, xin cậu tha mạng cho!”