Chương 1170: Thời kỳ đáng sợ mở ra
“Đây… Đây không phải là sự thật, một đỉnh cao Địa Tiên sao có thể giết Đông Phương Thanh Mộc được, lão ta bước vào cảnh giới Thiên Tiên nhiều năm, còn có được truyền thừa của Ma Quân, sao có thể bị một tiểu bối xé đứt bằng tay chứ”.
Cụ ông Lăng ngơ ngẩn một lúc lâu, khó tin nói.
Dù khi nãy lúc lực chiến của Lâm Ẩn và Đông Phương Thanh Mộc ngang bằng nhau, cụ ta vẫn không cho rằng Lâm Ẩn sẽ là đối thủ của Đông Phương Thanh Mộc, thậm chí cụ ta còn cho rằng mình không bị thương thì Lâm Ẩn sẽ không phải đối thủ của mình. Bây giờ lúc nói chuyện, trong mắt ông ta còn mang theo chút sợ hãi.
Mọi người nhìn ra sự sợ hãi trong mắt cụ ông Lăng, nhưng không một ai chế giễu ông ta.
Đây là Thiên Tiên đó!
Nhìn khắp bí cảnh Côn Luân cũng chỉ có mười mấy Thiên Tiên thôi, thậm chí rất nhiều thế lực lớn còn không có Thiên Tiên tọa trấn, bất cứ một thế lực nào có người đột phá Thiên Tiên nhất định phải mở cửa phát thiệp mời, hoan nghênh khách đến chúc mừng từ khắp nơi, dù vương tộc hoàng tộc cũng phải phái trưởng lão đích thân đến chúc mừng, trở thành thực lực hàng đầu, giống như Long phủ nghìn năm trước vậy.
Bản thân mỗi một vị Thiên Tiên đều là người đứng đầu, dù là thế lực lớn truyền thừa mấy nghìn năm cũng không dám mạo muội đắc tội với một Thiên Tiên.
Nhưng hôm nay, nhân vật như thế lại bị một tiểu bối giết chết!
Kể cả Tần Hằng và Columbe cũng cảm thấy cả người lạnh lẽo, ngay cả lòng can đảm để chạy trốn cũng không có.
Còn đám người Bạch Vũ và Hiên Viên Tiểu Tuyết thì đã sợ ngây người từ lâu, đứng im như tượng điêu khắc. Kể cả Hiên Viên bạch Thạch cũng ngơ ngác ngẩng đầu nhìn trời.
“Đây là người cùng một thế hơi với chúng ta sao?”
Hiên Viên Long sững sờ hỏi.
“Quá đáng sợ!”
“Mạnh đến thế à!”
Rất nhiều tiểu bối vốn muốn khiêu chiến Lâm Ẩn đều tay run run, nói nhỏ. Bây giờ sao bọn họ còn dám coi Lâm Ẩn như người cùng thế hệ được nữa. Dù thái độ của Lâm Ẩn với bọn họ vẫn không thay đổi, bọn họ cũng không dám cư xử như trước.
Con đường võ đạo cao thủ làm đầu.
Dù quan hệ của Bạch Vũ với Lâm Ẩn không tệ, nhưng cũng không dám có thái độ tùy ý với anh như lúc trước.
“Không thể nào, sao cậu có thể giết tôi được!”
Một nguyên thần trong suốt hiện lên, quát hỏi.
Sức sống của Thiên Tiên vô cùng mạnh mẽ, khi nãy dù Lâm Ẩn phá hủy thân thể của lão ta, đả thương thần hồn của lão ta, dù lão ta vẫn chưa chết, nhưng thần hồn thì bị suy yếu, còn không bằng Địa Tiên nữa.
Nếu là một Thiên Tiên mới đột phá thì chắc đã đi đời từ lâu.
Nhưng dù thế, Đông Phương Thanh Mộc cũng không cam lòng lắm, bị thương nặng như thế, dù là lão ta cũng phải mất trăm năm mới có thể hoàn toàn hồi phục, mà lão ta đã chẳng thể sống được mấy trăm năm nữa.
“Đáng chết, cậu dám hủy đi thân thể của tôi, tôi muốn lột da tróc thịt cậu, cho nguyên thần của cậu vào trong ma diễm, thiêu đốt đến chết, sau đó ném người thân trong gia đình, bạn bè, tộc nhân của cậu cho chó ăn ngay trước mặt cậu!”
Đông Phương Thanh Mộc kêu la như phát điên.
Hoàn toàn không còn vẻ bình tĩnh ung dung như lúc trước.
“Ông đã trở thành thế này còn có can đảm gào lên với tôi à?”
Lâm Ẩn nhìn nguyên thần trong suốt của Đông Phương Thanh Mộc, lạnh lùng nói: “Nói chuyện viển vông!”
Lâm Ẩn vung kiếm Thu Thủy trong tay lên, chém một chiêu ra.
“Rắc!”
Hư không lại nứt toác lần nữa, Lâm Ẩn tựa như thần vương đứng trong biển sao, tay cầm ngôi sao sắc bén, chém một kiếm tách đôi bầu trời.
“Tống Lăng, đưa tôi đi!”
Đông Phương Thanh Mộc la to, lúc này lão ta mới kịp phản ứng, tình hình cuộc chiến đã thay đổi, lão ta có thể sống sót hay không cũng là vấn đề, người duy nhất có thể cứu lão ta lúc này chính là cụ ông Tống Lăng của nhà họ Tống.
Đông Phương Thanh Mộc liên tục sử dụng mấy pháp thuật hộ thân, nguyên thần vội vàng chạy về phía Tống Lăng.
Nhưng lúc này thực lực của lão ta chẳng còn bao nhiêu, sao có thể đỡ một chiêu kiếm của Lâm Ẩn được. Một vài pháp thuật hộ thân, bí bảo lão ta vừa sử dụng bỗng dưng vỡ vụn, kể cả mấy ngọn núi sau lưng lão ta cũng bị chém đứt, ầm ầm đổ xuống. Mây khói trên bầu trời bị chia nhỏ, xuất hiện một đường kiếm đáng sợ dài mấy chục dặm.
Lúc này Tống Lăng đã sớm bị Lâm Ẩn làm sợ vỡ mật, hơn nữa còn có một Hiên Viên Bạch Thạch đang nhìn chằm chằm vào mình, sao cụ ta dám ra tay chứ, cụ ta thật sự không thể quan tâm đến những người khác nữa, cũng xoay người chạy về phía xa xa.
Mấy người Thích Huyền và Colombe cũng thấy da đầu tê dại, bỏ chạy về bốn phương tám hướng.
Chiêu kiếm này của Lâm Ẩn khiến bọn họ vô cùng khiếp sợ, trong lòng không nghĩ được gì nữa. Nguyên thần của Đông Phương Thanh Mộc bị một chiêu kiếm tiêu diệt, không để lại chút dấu vết nào.
“Quay lại đi!”
Lúc này, Hiên Viên Bạch Thạch nãy giờ không làm gì chợt vung tay áo, mấy Địa Tiên chạy đi xa mấy nghìn mét kia như không thể khống chế được cơ thể, bay ngược lại về chỗ của Hiên Viên Bạch Thạch.
Lúc mấy người bay ngược về sắp đến gần chỗ cụ, Hiên Viên Bạch Thạch vung tay lên, những cao thủ Địa Tiên có thể đảm nhiệm một chức vụ quan trọng trong gia tộc nhỏ này nổ “oành” thành một làn sương máu.
Chỉ có hai người Thích Huyền và Colombe có thể miễn cưỡng chịu được sức hút trong tay Hiên Viên Bạch Thạch, bỏ chạy về phía xa.
Nhưng hai người cũng sợ chết khiếp, lại liều mạng chạy tiếp.
“Chạy thoát được sao?”
Hiên Viên Bạch Thạch cười khẩy một tiếng, tiến lên.
Nguyên khí thiên địa trong phạm vi mấy nghìn mét ngưng tụ lại, hai người đang chạy trốn chợt đứng hình, ngã xuống từ trên không trung.
“Hừ! Ở trước mặt tôi còn muốn chạy à!”, Hiên Viên Bạch Thạch bước ra một bước đã xuất hiện bên cạnh hai người, lạnh lùng nói: “Đỉnh cao Địa Tiên nho nhỏ như hai người mà cũng dám múa may trước mặt tôi ư…”
Hiên Viên Bạch Thạch còn chưa nói xong thì chợt nhớ ra Lâm Ẩn cũng chỉ là một Địa Tiên, còn có thể giết chết Đông Phương Thanh Mộc mạnh hơn cụ, cho nên những lời còn lại cụ cũng không nói ra miệng.
Tiện tay giải quyết xong Colombe và Thích Huyền, Hiên Viên Bạch Thạch cũng không đuổi theo Tống Lăng. Một Thiên Tiên quyết tâm muốn chạy trốn, chưa chắc cụ có thể giữ lại được, hơn nữa trận chiến nơi này kéo dài lâu như vậy cũng không có ai đến, có lẽ những nơi khác cũng xảy ra chuyện rồi.
Vả lại trạng thái của Lâm Ẩn lúc này cũng không được tốt lắm.
“Về nơi ở trước nhé?”
Hiên Viên Bạch Thạch nhỏ giọng hỏi Lâm Ẩn.
“Được!”
Lâm Ẩn gật đầu, trận chiến với Đông Phương Thanh Mộc khi nãy trông thì thấy anh thắng rất dễ dàng, nhưng chỉ anh mới hiểu bản thân mình, trận chiến đó không chỉ khiến thân thể anh bị tổn thương nghiêm trọng mà thần hồn cũng bị thương không rõ ràng.
Nhưng cũng không phải là không có thu hoạch gì, sau trận chiến với Đông Phương Thanh Mộc, anh đã hiểu Thiên Tiên hơn.
…
Không bao lâu khi mấy người Lâm Ẩn trở về nơi ở của nhà Hiên Viên.
Mấy người Hiên Viên Phá Thành cũng đã về, trạng thái của mọi người không được tốt lắm, các lãnh đạo cấp cao trong gia tộc đi cùng đều có vết thương, đặc biệt là Lôi Thiên Tuyệt và Kim Toán Bàn, Lôi Thiên Tuyệt mất một tay, còn Kim Toán Bàn thì hôn mê, có thể thấy trận chiến này thê thảm đến mức nào.
Lúc bọn họ đi có mười bảy người, mà bây giờ chỉ có mười một người về, ngoài Tống Bắc Hàn ra, bên phe họ đã có năm cao thủ bỏ mình.
Còn không kịp đợi bọn họ dưỡng thương.
Một trưởng lão của nhà Nam Cung xông vào đất tổ nhà Hiên Viên, tay trái đứt đến tận bên trên.
Vừa xông vào nhà Hiên Viên đã hôn mê.
“Tỉnh lại”.
Hiên Viên Phá Thành ném một viên thuốc vào miệng trưởng lão nhà Nam Cung, truyền chân nguyên tinh thuần vào người ông ta, để ông ta chậm rãi tỉnh lại.
“Không xong rồi… Đất tổ nhà Nam Cung tôi bị quái vật tập kích, tổn thất nặng nề!”, trưởng lão nhà Nam Cung quát to, dù rất yếu, nhưng giọng nói vẫn rất lớn, vang vọng cả đất trời.
“Cái gì!”
Lúc này, vô số tiếng hô ngạc nhiên vang lên, sau đó tất cả mọi người đều hoảng sợ, thật sự muốn điên lên ngay tại đây.
Đây là tin tức chấn động, cũng có thể gọi là tin dữ!
Khi nãy bọn họ cũng hiểu trận chiến của Lâm Ẩn bên kia cộng thêm chiến trường của bọn họ đã có tổng cộng năm Thiên Tiên tham gia, bây giờ ngay cả nhà Nam Cung cũng bị tập kích, hơn nữa trông còn tổn thất nặng nề, không biết có gia tộc nào bị tập kích nữa không đây.
Rốt cuộc đối phương có bao nhiêu cao thủ.
Mọi người đều hoảng sợ, có lẽ… thời kỳ đáng sợ nhất đã mở ra rồi!