Nhân vật cấp bậc Thiên Tôn sinh tử trường tồn, thi triển bút tích kinh thiên như thế, bày ra trận pháp phong ấn này là nguyên nhân gì?
Lâm Minh không kiềm được nhìn về phía Yến Tiểu Ngư, hắn tổng thể vẫn có cảm giác, Tiểu Ngư Nhi có thể tìm được tới nơi này, có lẽ không đơn giản như vậy, hơn nữa, bí mật địa phương đầy hứa hẹn này vì sao lại chôn vùi ở dưới lòng đất viễn cổ đế đô chứ?
Thiên Tôn bày ra đại trận phong ấn này, chẳng lẽ có liên hệ với viễn cổ đế đô sao, thậm chí có thể, viễn cổ đế đô chính là do hắn thành lập, dùng làm mắt trận để trấn áp Phong Thần đại trận này?
Trong đầu Lâm Minh trong nháy mắt nghĩ tới rất nhiều sự việc:
- Tiểu Ngư Nhi, ngươi phát hiện nơi này, hay là có ấn tượng với nơi này, cho nên mới tìm được?
Lâm Minh hỏi vấn đề này, nhưng lại khiến cho Mộ Thiên Tuyết trong lòng vừa động, dùng chân nguyên truyền âm nói:
- Lâm Minh, ngươi không phải là nghi ngờ Tiểu Ngư Nhi và di tích này có liên quan gì chứ?
- Không biết... Ta cũng chỉ thuận miệng hỏi thôi!
Lâm Minh cũng cảm thấy ý tưởng đột ngột này có chút hoang đường, dù sao di tích này đã tồn tại không biết bao nhiêu trăm triệu năm, chỉ sợ không có sinh mệnh gì có thể sống lâu như vậy, cho dù là ngủ say cũng tốt, đầu thai chuyển thế cũng tốt, cũng không có thể vượt qua mấy trăm triệu năm xa xôi.
Tiểu Ngư Nhi nghiêng đầu, bộ dáng mê mang, hiển nhiên không rõ Lâm Minh đang hỏi cái gì.
- Không sao, đừng nghĩ nữa.
Lâm Minh lắc đầu, ở trong lòng đất đi qua, đi tới chỗ những linh vật bị phong ấn trong Tử Dương thạch kia.
Hắn tìm được một cái linh thai được chôn rất nông trogn Tử Dương thạch. Chưa dựng dục được thành hình, nó nhìn qua như một con khỉ con vậy.
Nhưng mà làm sao lấy được nó đây, cũng là một nan đề.
Phương pháp trực tiếp nhất là đánh nát phong ấn Tử Dương tinh này, lấy linh thai ra, nhưng mà Lâm Minh tự hiểu, một cái trận pháp phong ấn Thiên Tôn bố trí ra, không phải mình có khả năng bố trí ra.
Lâm Minh vươn tay, đặt ở trên Tử Dương tinh sơn, phong ấn kia tại linh thai trong Tử Dương tinh sơn, cách Lâm Minh chỉ ba thước, nhưng mà chỉ 3 thước này, lại là lạch trời không thể vượt qua.
- Không gian Hồng Mông!
Lâm Minh ý niệm trầm xuống, ở sau lưng hắn, một đóa hoa sen Đế Tôn màu đỏ thẫm chậm rãi nở rộ ra, không gian Hồng Mông xuất hiện. Phân giải hết thảy vật chất và pháp tắc. Lâm Minh muốn thử dùng không gian Hồng Mông bao phủ Tử Dương tinh sơn. Nhìn xem có thể phát sinh chuyện gì, nhưng mà hắn rất nhanh phải thất vọng.
Chung quanh Tử Dương tinh sơn, dường như có một cỗ lực trường vô hình, ngăn cản tất cả lực lượng thẩm thấu.
Lực lượng Lâm Minh phát ra, công kích lên cỗ lực trường này, hắn cảm thấy giống như kiến càng đẩy cây vậy, căn bản không có một chút phản ứng.
- Lâm Minh, muốn phá vỡ phong ấn này là không có khả năng, đừng nói là ngươi, cho dù cô cô ta ở trong này, chỉ sợ cũng bất lực. Trận pháp cường giả Thiên Tôn bày ra, tự thành một thế giới, cho dù đã trải qua mấy trăm triệu năm, cũng không phải người bình thường có thể phá giải được.
Thanh âm Mộ Thiên Tuyết từ trong tinh thần chi hải Lâm Minh truyền đến, Lâm Minh làm sao không biết, nhưng hắn cũng không thể cứ như vậy mà không làm gì, sau đó tay không trở về!
Đúng lúc này, Lâm Minh đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, nói:
- Tiểu Ngư Nhi, ngươi giúp ta một chút!
- Ừ, tốt, Lâm Minh ca ca.
Thanh âm Yến Tiểu Ngư từ trong đầu Lâm Minh vang lên.
Lâm Minh dùng chân nguyên khởi động một cái kết giới, ngăn cách áp lực và nhiệt độ cực nóng tròng lòng đất này, sau đó từ trên Tử Cực Giới điểm một cái, một đạo năng lượng dịu dàng bao lấy Tiểu Ngư Nhi, Tiểu Ngư Nhi xuất hiện ở trước mặt Lâm Minh.
Dường như vì ăn Tử Dương tinh, Yến Tiểu Ngư đã khôi phục sức sống, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, giống như một quả táo chín vậy.
- Tử Dương thạch thật lớn a, so với Tiểu Ngư Nhi ban đầu muốn còn lớn hơn à.
Yến Tiểu Ngư ngẩng đầu nhìn Tử Dương tinh sơn thật lớn trước mắt, một đôi mắt tối đen như mực xoay tròn, trong con ngươi tỏa ra tia sáng kỳ dị, loại cảm giác này giống như một cô bé thích ăn ngọt đối mặt với một cái bánh ngọt khổng lồ vậy.
Lúc trước tuy rằng Yến Tiểu Ngư “nhìn” thấy tình cảnh nơi này, nhưng dù sao cũng không có rơi vào thế giới kỳ lạ này, nào có trực diện đối mặt với Tử Dương tinh sơn lớn như thế.
- Tiểu Ngư Nhi, ngươi thử xem... Có thể cắn Tử Dương tinh đem khối này ra hay không... Ách... Cắn khối tiếp theo.
Lúc nói ra lời này, Lâm Minh lộ ra vẻ mặt cổ quái, chính hắn cũng cảm thấy hoang đường, nếu hắn cũng không làm gì được phong ấn của Thiên Tôn, lại còn bảo một cô bé trói gà không chặt đi làm, nhưng lại dùng răng nanh mà cắn thì thật là kỳ lạ.
Tuy nhiên, trên người Yến Tiểu Ngư xuất hiện nhiều chuyện kỳ dị lắm, vừa rồi lúc ở không gian Tử Cực Giới, Lâm Minh đã tận mắt nhìn thấy Yến Tiểu Ngư ăn Tử Dương tinh giống ăn kẹo vậy, mà độ cứng của Tử Dương tinh, so với kim cương ở Phàm Nhân Giới còn cứng hơn.
Mà phong ấn Thiên Tôn này, trên bản chất cũng là Tử Dương tinh, có lẽ Yến Tiểu Ngư thật sự có một chút hy vọng cắn ra cũng không biết chừng. Ở trên người Yến Tiểu Ngư, tồn tại đủ loại pháp tắc kỳ dị mà Lâm Minh không thể lý giải, rất nhiều quy tắc thiên đạo cơ bản nhất, ở trên người nàng lại không thích hợp.
Mộ Thiên Tuyết không nói gì, cách làm này của Lâm Minh nhìn như hoang đường, nhưng chưa chắc không có khả năng, vốn Yến Tiểu Ngư có thể tìm được nơi này, bản thân nó cũng đã làm một chuyện khó tin rồi.
- Cắn nó nha...
Yến Tiểu Ngư nhìn Tử Dương tinh sơn vô cùng to lớn trước mắt, liếm liếm cái miệng nhỏ nhắn, hai mắt tỏa sáng, nàng dường như lại đói bụng.
- Ừ, cẩn thận một chút, không được thì cũng đừng miễn cưỡng.
Lâm Minh căn dặn, cảm giác của hắn cũng liên hệ với người Yến Tiểu Ngư, một khi có chuyện ngoài ý muốn phát sinh gì, hắn có thể nhanh chóng thu hồi Yến Tiểu Ngư vào trong Tử Cực Giới.
Yến Tiểu Ngư xoa xoa cái bụng nhỏ, sau đó, nàng giống 1 con mèo nhỏ nhào vào Tử Dương tinh sơn, một ngụm cắn xuống dưới.
- Roạp, roạp!
Một tiếng giòn tay vang lên, chỗ Tử Dương tinh bị Yến Tiểu Ngư cắn lên, năng lượng vốn kết cấu lại xảy ra biến hóa kỳ dị, một bộ phận năng lượng ở dưới ánh mắt chăm chú của Mộ Thiên Tuyết và Lâm Minh nhìn, dần dần hòa tan ra.
- Ồ... Cứng quá...
Miệng Yến Tiểu Ngư chứa một cái đồ vật, mơ hồ không rõ, nàng dường như dùng thêm vài phần sức lực, giống như cắn lên một khối bánh đông cứng vậy, gian nan đem cắn xuống 1 khối Tử Dương tinh.
- Này... Này...
Lâm Minh hít sâu một hơi, cùng Mộ Thiên Tuyết liếc nhau, đều từ trong ánh mắt đối phương nhìn thấy sự kinh hãi sâu đậm.
Đứa nhỏ này... Cũng quá bưu hãn rồi chứ!
Lâm Minh vốn chỉ ôm hy vọng thử một lần, kết quả lại thành. Không biết Thiên Tôn năm đó bố trí Phong Thần đại trận, nếu như biết được trận pháp của mình thiên tân vạn khổ bố trí xuống, bị một cô bé cơi như thức ăn để ăn, thì sẽ có ý tưởng gì.
- Cứng quá a... Đau răng quá!
Yến Tiểu Ngư ôm ôm quai hàm nhỏ của mình, vừa nhẹ nhàng xoa, vừa đẩy khối Tử Dương tinh kia qua một bên, khối Tử Dương tinh kia vẫn còn ở trong hàm nàng, còn chưa bị nàng ăn.
Mộ Thiên Tuyết nhìn bộ dạng này của Yến Tiểu Ngư, nhẹ nhàng nở nụ cười, nàng nói:
- Tử Dương thạch, Tử Dương tinh vốn chính là do năng lượng thể ngưng tụ thành, thân thể Tiểu Ngư Nhi dường như có thể phân giải năng lượng, sau đó lại hấp thu năng lượng vậy, đúng là khó tin, ngay cả Tử Dương tinh mà Thiên Tôn di lưu, dùng để bố trí trận pháp, nàng cũng có thể ăn luôn.
Thiên Tôn thời đại thái cổ này, lúc trước bày ra trận pháp, hiển nhiên cũng đem năng lượng trong Tử Dương tinh luyện hóa cải tạo, chỉ là vẫn không thể vượt qua pháp tắc thân thể thần bí của Tiểu Ngư Nhi, cho nên mới phát sinh kết quả như vậy, tuy nhiên muốn trông cậy vào Tiểu Ngư Nhi ăn phong cái phong ấn khổng lồ này, vậy thì không có khả năng, cho dù qua một ức năm cũng không đủ.
Kỳ thật đừng nói ăn luôn phong ấn khổng lồ này, mà ngay cả cắn xuyên qua một tầng vách tường Tử Dương này, thu Tử Dương thạch thai kia, đối với Tiểu Ngư Nhi mà nói thì cũng là một công trình lớn.
Ngay lúc Mộ Thiên Tuyết đang miên man suy nghĩ, đột nhiên toàn bộ thế giới trong lòng đất run lên, từng tiếng nổ ầm ầm, nham thạch bốn phía kết giới không ngừng rơi xuống, Lâm Minh trong lòng cả kinh, trực tiếp thu Tiểu Ngư Nhi vào trong Tử Cực Giới, vô cùng ngưng trọng nhìn cảnh tượng bốn phía.
- Đây là...
Lâm Minh ngừng thở, hắn cảm nhận được dao động năng lượng dị thường khổng lồ, dường như có một con thái cổ cự thú xuất hiện vậy.
Mộ Thiên Tuyết trong lòng cũng vô cùng kinh ngạc, lúc trước nàng đã dùng cảm giác tra xét thể giới trong lòng đất qua, cũng không có phát hiện các sinh mệnh thể khác còn sống, tổng thể không đến mức bị Yến Tiểu Ngư cắn một miếng mà phong ấn khổng lồ này bị phá hủy vậy.
Đúng lúc này, một thanh âm cổ lão hùng hồn, ẩn chứa sát ý lạnh như băng, vang vọng trong toàn bộ lòng đất:
- Kẻ nào dám quấy rầy giấc ngủ say của bổn tôn!
- Ngủ say!
Lâm Minh lúc này cả kinh không phải nhỏ, đất thế giới trong lòng này đã trải qua mấy trăm triệu năm, không ngờ còn tồn tại sinh mệnh thể.
Nó đã ngủ say bao lâu? Thọ mệnh của nó kéo dài bao lâu?
Hơn nữa, chỉ từ khí thế, uy áp cách đối phương nói chuyện mà xem thì thực lực của nó, chỉ sợ đã đến cảnh giới cực kỳ khủng bố, cho dù không phải Thiên Tôn, cũng là tồn tại thực lực đỉnh cao! Vật như vậy, tuyệt đối không phải Lâm Minh có thể chống lại.
Mộ Thiên Tuyết trong lòng cũng kinh hãi, cảm giác phóng ra ngoài, lần này, nàng cảm giác được sự tồn tại của đối phương, một đoàn linh hồn cường đại vô cùng giấu ở trong Tử Dương tinh sơn.
Không ngờ là... Linh hồn thể giống với nàng!
Linh hồn? Không phải là linh hồn Thiên Tôn chứ?
Mộ Thiên Tuyết hít sâu một hơi, từ trong khí tức của đối phương, nàng cảm nhận được sát khí, nếu như là lão quái vật cấp Thiên Tôn thì cho dù chỉ là linh hồn, cũng có thể giết chết bọn họ rất dễ dàng, mà bọn họ không hề có sức phản kháng!
- Quấy rầy giấc ngủ say của ta, các ngươi dùng cái chết để bồi tội đi...
Thanh âm cổ lão lạnh như băng kia đạm mạc, không có chút cảm tình, giống như thiên đạo vô tình, cái gọi là Thiên đạo bất nhân, coi vạn vật như chó gà, ở trước mặt thiên đạo, nhân loại và con kiến đều bình đẳng, không có bất kỳ sự khác nhau nào!
- Tiền bối, chờ một chút!
Cảm nhận được thanh âm sát ý này, lông tơ toàn thân Lâm Minh dựng đứng lên, chết ở chỗ này, vậy thì thật sự quá oan uổng, tồn tại cổ lão ngủ say này cũng không biết là ai, tính tình lại không có chỗ nói như vậy, chỉ vì bị quấy rầy giấc ngủ mà trực tiếp ra tay giết người.
Lâm Minh vận chuyển chân nguyên toàn thân tới cực hạn, Phượng Huyết Thương hiện ra trong lòng bàn tay, Tà Thần lực hoàn toàn mở ra, Đế Tôn liên hoa cũng nở rộ ra, chỉ là trong nháy mắt, Lâm Minh dùng ra toàn bộ lực lượng, sự việc tới mức này, hắn tự nhiên không có khả năng ngồi chờ chết, chỉ có thể liều chết đọ sức!