• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Văn phòng Hoa Kỳ tại Hải Dương nằm ở ba tầng cao nhất cao ốc Thiên Kình, nơi cao nhất thành phố Hải Dương.

Lúc Trần Hạo đến đó thì đã là nửa tiếng sau.

Vì tính chất đặc thù nên văn phòng này chỉ đón tiếp các khách quý đẳng cấp nhất Hải Dương, trang trí vô cùng lộng lấy, khiến người ta phải kinh ngạc.

Con đường đi vào bên trong được bày bố trang nhã, như một hành lang. Hai bên tường có đủ những bức tranh sơn dầu tinh mỹ, nội tâm nhất thời cảm thấy thoải mái vui vẻ.

Vừa đi vào, Trần Hạo đã bị một bóng dáng xinh đẹp phía xa thu hút.

Người đẹp trước mắt mặc một bộ váy cúp ngực màu trắng, đôi chân dài miên man dưới tất ren, vóc người cao gầy, đường cong hiện rõ.

Đôi mắt nhìn ngắm những bức tranh sơn dầu kia vừa tinh tế lại dịu dàng. Mái tóc dài màu xanh lam như thác nước được kẹp lại bởi chiếc kẹp tóc pha lê, các sợi tóc rủ xuống tai rất tự nhiên. Trên vành tai trái trắng hồng kia có thể thấy rõ hoa tai kim cương, nhưng khuôn mặt bên cạnh đã đẹp đến kinh ngạc, cộng với ánh mắt trầm ngâm nhìn bức tranh sơn dầu của cô ấy lúc này, khí chất thoát tục như tiên hiện lên trên khuôn mặt cô ấy.

“Đúng là đẹp quá, bức họa này thật tuyệt...”, người đẹp không kìm được mà sờ vào bìa tranh.

Trần Hạo mỉm cười, đi đến bên cạnh cô ấy: “Cô không nghĩ rằng cảm thán bức tranh này sẽ khiến người khác chê cười hay sao?”

Cô gái hơi sửng sốt, quay sang nhìn Trần Hạo, ánh mắt ánh lên chút khó chịu: “Đây là bức tranh phỏng theo “Chân dung họa sĩ và con gái”, bản gốc có từ năm 1789, tác giả là Elizabeth Louise Verrie, một tác giả tranh sơn dầu cực nổi tiếng tại Pháp, giờ tác phẩm gốc đang được trưng bày tại bảo tàng Louvre!”

Thấy đối phương biết rõ về tác phẩm, Trần Hạo cũng hứng thú hơn, cười hỏi: “Cô đã biết đây là tranh phỏng theo thì tại sao còn kinh ngạc như vậy?”

“Tôi thấy bức tranh này không kém gì bản gốc cả, thậm chí lực bút còn đỉnh hơn, cách xử lý màu sắc cũng khác với bản gốc nữa. Nếu tôi đoán không nhầm thì tác giả của tác phẩm này là đàn ông, hơn nữa còn có thể là người mà tôi đang nghĩ đến!”, cô gái đáp.

Trần Hạo mỉm cười càng thêm xán lạn: “Giờ tôi có thể chắc chắn rằng cô không hề cố tỏ ra cao nhã!”

Cô gái ngẩn ra, rồi cười khẽ: “Hóa ra tôi bị tưởng lầm là hạng tỏ vẻ à!”

Trần Hạo nhìn bức tranh, nói: “Ban nãy cô đoán rất chính xác. Bức tranh này đúng là của một người đàn ông vẽ ra, lại còn là một ông già mà rất nhiều người không muốn nghĩ đến!”

“Anh biết lai lịch của nó ư?”, cô gái kinh ngạc hỏi.

Trần Hạo mỉm cười, ánh mắt rơi vào trên bức tranh: “Đời người chỉ biết Jasper Jones nổi danh với tranh trừu tượng, và vui vẻ bàn tán về tác phẩm “Quốc kỳ” nổi danh đó, nhưng không hề biết thật ra ông ta cũng là một kỳ tài trong kỹ thuật sơn dầu!”

“Anh nhìn ra được ư?”, cô gái kinh ngạc nói.

“Sao, cô cũng vậy hả?”, Trần Hạo không dám tin, hỏi.

Cô gái gật đầu liên tục: “Bức tranh này dùng phương pháp vẽ đặc thù, cách xử lý lực đuôi bút đều giống với thủ pháp của Jasper Jones, nhưng mà... Tôi vẫn chưa chắc chắn lắm!”

Trần Hạo bật cười: “Xem ra cô đúng là tri âm của tôi rồi. Lần này ta phải làm quen với nhau thôi. Xin chào, tôi là Trần Hạo, rất vui khi được gặp cô!”

“Tôi là Chu Tiểu Nhược, rất vui khi được gặp anh! Anh Trần, tôi muốn biết tại sao anh có thể phát hiện ra đây là tác phẩm của Jones? Tôi nghiên cứu tác phẩm của ông ấy rất lâu rồi mà cũng chưa dám chắc là ông ấy!”, Chu Tiểu Nhược hưng phấn bắt tay Trần Hạo và hỏi.

Nụ cười của Trần Hạo càng sâu hơn: “Nếu tôi nói tôi quen ông ấy thì cô có tin không?”

Phụt! Chu Tiểu Nhược bật cười. Lúc cô ấy cười, Trần Hạo không khỏi ngơ ngác một lúc.

“Anh coi tôi là dạng ngốc nghếch, anh bảo quen ai thì tôi sẽ tin luôn đấy à?”, Chu Tiểu Nhược vui vẻ hỏi.

Trần Hạo tiếc nuối nói: “Xem ra tôi phải đổi chiêu khác thôi, bị cô nhận ra mất rồi!”

Phì! Chu Tiểu Nhược lại bị Trần Hạo chọc cười lần nữa.

Sau đó, Trần Hạo chầm chậm giải thích: “Jones khác các nghệ thuật gia bình thường ở chỗ, phần lớn bọn họ đều nghiên cứu phác thảo sơn dầu trước để quyết định phần sáng tối, màu sắc và bố cục, nhưng Jones thì lại tùy ý và phóng khoáng hơn”,

“Cô xem chỗ này... chỗ này.. Rõ ràng rất là tùy ý. Có màu sắc tươi mới này ở bên trong, cộng thêm thủ pháp đặc thù mà cô vừa mới nói nữa! Nó rõ ràng như thế mà, chỉ có thể là ông ấy mà thôi!”

Chu Tiểu Nhược có hơi ngơ ngác, Trần Hạo nói xong thì cô ấy đã tư duy theo lối đó để nhìn bức họa, và lập tức cảm thấy giống như có chữ Jasper Jones viết lên trên mặt tranh vậy.

“Thật ra tôi cũng nhìn được những thứ khác nữa. Cô nhìn này, lão già ấy đang cố ý khoe khoang ở chỗ này! Thủ pháp này đang chê cười cái đám không nhìn ra thủ pháp của ông ta, nhưng cũng vì sợ không ai nhận ra mà hơi lúng túng, cho nên chỗ này ông ta để lại một vài vết tích này. Tôi nghĩ lúc vẽ đến đây, có lẽ tâm trạng ông ta rất phức tạp!”, Trần Hạo nói cảm nhận của mình về bức họa ra.

Chu Tiểu Nhược ngơ ngác nhìn Trần Hạo, ánh mắt vừa kinh ngạc vừa vui mừng.

“Cô nhìn tôi vậy làm gì? Tôi nói cũng chưa chắc đúng mà! Chỉ là ý kiến cá nhân thôi!”

Chu Tiểu Nhược nói: “Tôi... Cũng có ý kiến giống anh!”

“Không mưu mà hợp sao?”, Trần Hạo cười.

“Đúng vậy!”, Chu Tiểu Nhược rất vui vẻ. Tri âm khó gặp, nhất là trên con đường nghệ thuật này.

Trần Hạo càng nhìn cô gái này thì càng thấy thoải mái. Người gì vừa xinh lại dịu dàng, quan trọng nhất là hiểu biết về nghệ thuật! Đây là tiên nữ hạ phàm sao!

Trần Hạo không kìm được mà nói thêm: “Lão già này vẽ tranh rất thú vị. Ông ta kết hợp kỹ thuật của các nghệ thuật gia lớn lại rồi tư duy, đem nghệ thuật mang tính chủ đạo, phương pháp sáng tạo, thị giác, quan niệm, lý tính và tưởng tượng gộp lại với nhau. Chúng ta xem tác phẩm của ông ta sẽ thỉnh thoảng thấy thú vị, thỉnh thoảng lại thấy phức tạp! Nó cũng thể hiện ra trí tuệ thâm sâu khác biệt của ông ta!”

Chu Tiểu Nhược che miệng, mở to mắt nhìn Trần Hạo. Ánh mắt cô ấy kích động, hưng phấn, còn một chút tiếc hận vì gặp nhau quá muộn, tóm lại là rất phức tạp.

Trần Hạo cười khổ: “Cô lại nghĩ giống tôi sao?”

Chu Tiểu Nhược gật đầu liên tục, Trần Hạo bật cười: “Nếu trước đó cô nói ra những suy nghĩ cực kỳ chuyên nghiệp đó thì tôi sẽ cho rằng cô đang cố ý đứng đây chờ tôi và muốn có được sự ngưỡng mộ của tôi đấy!”

Nghe Trần Hạo nói vậy, sắc mặt Chu Tiểu Nhược đỏ hồng cả lên.

Lúc này, Arthur bước đến, cúi người chào hỏi: “Anh Trần, đồ của anh đã được chuẩn bị xong, mời anh qua đó xem ạ!”

Trần Hạo đáp: “Ừ!”

Sau đó, anh gật đầu với Chu Tiểu Nhược coi như chào hỏi rồi rời đi.

Sau khi Trần Hạo đi khỏi, Chu Tiểu Nhược vẫn ngơ ngác đứng đó. Cô ấy chưa từng nghĩ rằng trên đời lại có người có suy nghĩ giống hệt mình như vậy.

Chu Tiểu Nhược từng ra nước ngoài, thảo luận với rất nhiều nhà hội họa có tiếng, nhưng chẳng mấy ai tán đồng những suy nghĩ đó của cô ấy cả. Thế mà hôm nay, cô ấy lại gặp được một người có tư duy giống hệt mình, đây là sự may mắn rất lớn trong lòng Chu Tiểu Nhược!

Vào lúc Chu Tiểu Nhược đang ngơ ngác thì một cô gái khác bực bội đi vào, cô ta chính là em gái của Hà Nham Đông, Hà Thi Vân!

Sắc mặt cô ta có hơi khó coi, đi đến bên Chu Tiểu Nhược rồi tức tối nói: “Tiểu Nhược, cậu hay lắm, tớ đường đường là thiên kim nhà họ Hà mà không được vào đây cơ đấy, thật bực mình mà!”

Trên mặt thì giả vờ không vui, nhưng thực ra Hà Thi Vân biết rõ chuyện mình vừa nhìn thấy

Nhà họ Chu phát triển mạnh mẽ vô cùng, nhà họ Hà cô ta không thể nhìn nhà họ Chu như xưa được nữa. Có khi không bao lâu nữa, nhà cô ta còn phải cúi đầu trước nhà họ Chu kìa. Cho nên, cô ta buộc phải có quan hệ tốt với Chu Tiểu Nhược.

Mà câu nói nhìn có vẻ như bực tức này lại là một thủ đoạn để kéo gần khoảng cách với Chu Tiểu Nhược của cô ta.

5 người đã xem

Thích

Bình luận

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK