• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe vậy, thư ký vội vàng đi tìm mấy thành viên cốt cán của dàn nhạc.

Đám đông tụ tập quanh điện thoại, nhìn vào nhiệm vụ được Chân Thần chỉ thị, giống như vô cùng tôn thờ!

Chân Thần là ai? Các thành viên cốt cán của dàn nhạc đều biết rõ!

Hồi đó, khi dàn nhạc sắp sụp đổ, chính người đàn ông này đã mang số tiền khổng lồ đến đầu tư vào.

Lawson lúc đó còn chẳng thèm cầu xin đến cơ hội này, mặc dù đã lâm vào hoàn cảnh hết sức khó khăn nhưng ông ấy vẫn có cốt cách của một nhạc sĩ.

Nhưng Chân Thần đã nói rằng mình không yêu cầu bất cứ điều gì đáp lại, chỉ là không muốn những người thực sự hiểu về âm nhạc lại bị xã hội đẩy đến bước đường cùng.

Lawson vẫn hoài nghi, Chân Thần thực sự đã đến sân khấu và chơi một bản nhạc, gây sốc cho tất cả mọi người trong dàn nhạc. Kỹ năng chơi piano của người đó còn tốt hơn các nghệ sĩ piano hàng đầu ở châu Âu. Nếu Lawson là bậc thầy âm nhạc hàng đầu ở châu Âu, thì Chân Thần này còn có thể làm thầy của ông ấy.

Chân Thần không chỉ ban cho dàn nhạc một cơ hội để tiếp tục tồn tại, mà còn như một ngọn đèn sáng mở ra cho ông ấy nhìn thấy thế giới âm nhạc rộng lớn đến mức nào.

Dàn nhạc không chỉ sống lại, mà còn lấy lại được vinh quang trước đây!

Mấy năm nay Lawson không được gặp Chân Thần, lại nghe nói Chân Thần gặp phải một số vấn đề, Lawson còn cảm thấy thương tâm hồi lâu.

Không ngờ hôm nay tại một nơi nhỏ bé ở Hoa Hạ, ông ấy lại có cơ hội được gặp lại Chân Thần. Làm sao Lawson có thể không hào hứng?

"Ông Lawson, Chân Thần yêu cầu chúng ta đi đến nước nào vậy, là lễ chào đón của hoàng gia hay một buổi hòa nhạc thế giới?"

Một người khác cũng hỏi: "Chúng ta sẽ đến Scala, hay Cung điện Hoàng gia Garnier?"

Lawson cười khổ.

"Chút nữa sẽ biết, chúng ta cứ tập hợp trước! Chút nữa tôi sẽ để cho thư ký gửi nhiệm vụ cho mọi người!"

"Vâng, thưa ông Lawson!"

Sau khi lệnh của Lawson được chỉ thị xuống, mọi người đều đã vào vị trí, các thành viên cấp cao của dàn nhạc giao hưởng Oslo Philharmonic đều rất phấn khích.

Vào lúc này dưới khán đài, Hà Nham Đông vẫn tiếp tục nói.

Bạch Phi Nhi ngồi ẩn trong góc tối, từ đầu đến cuối, Hà Nham Đông đều không để ý tới biểu hiện của cô.

Bạch Phi Nhi rất thất vọng, vốn dĩ nghĩ rằng Hà Nham Đông cũng có chút ít hiểu biết, nhưng rốt cuộc chỉ qua mấy phút, cái tên này đã lộ ra là một kẻ chẳng biết gì.

Không hiểu mà giả bộ hiểu cũng không nói, đằng này Hà Nham Đông chẳng những bỏ qua những quy tắc cơ bản nhất của buổi hòa nhạc, cứ mãi ngồi nói khoác!

Bạch Phi Nhi bị anh ta làm ồn ào đến mức mất hẳn tâm trạng thưởng thức âm nhạc.

"Phi Nhi, khi em nghe bài hát này, những cảm xúc mạnh mẽ trong nó đã được cello thể hiện một cách tuyệt vời, và tiếng trống cũng giống như nhịp đập trái tim của người tình ngay từ cái nhìn đầu tiên, thật đẹp!"

Bạch Phi Nhi bực bội nắm lấy tay vịn ghế ngồi, nếu không phải là người có giáo dưỡng tốt, thì bây giờ cô đã đánh người rồi.

Hà Nham Đông chẳng những không biết gì, mà còn hoàn toàn là một tên ngu ngốc!

Một lúc lâu sau, người đàn ông ngồi ở ghế sau đã không nhịn được nữa, Hà Nham Đông này đã ngu ngốc còn thích giả vờ am hiểu, nói chuyện rỉ rả không dứt, vo ve như ruồi bu.

Càng đáng ghét hơn chính là anh ta vẫn liên tục nói chuyện phiếm trong lúc mọi người đang thưởng thức âm nhạc!

"Tôi nói anh, rốt cuộc anh có hiểu âm nhạc hay không? Nếu không thì ngậm chặt cái miệng của mình lại không được sao? Quê mùa, anh đã từng nghe hòa nhạc chưa? Biết đây là bản nhạc gì không? Con mợ nó chứ..."

Hà Nham Đông bị người đàn ông ngồi ở ghế sau lên án gay gắt, đầu tiên anh ta cảm thấy choáng váng, sau đó thì anh ta cảm thấy đờ đẫn.

"Anh bảo ai không hiểu? Anh bảo ai quê mùa?"

"Nói anh đó! Đã không biết ý nghĩa của bản nhạc mà vẫn thích nói khoác! Còn ra thể thống gì nữa? Đúng là trên đời này loại người nào cũng có!

“Cái tên khốn này, có biết ông đây là ai không?”, Hà Nham Đông nổi cơn tức giận.

“Biết chứ, anh chỉ là một con dế nhũi!”, người ngồi ở ghế sau khinh thường nói.

Hà Nham Đông đã không chịu nổi nữa, vốn dĩ trước đó anh ta đã phải nén giận chuyện Trần Hạo khiến cho không gian hai người mà anh ta dàn dựng bị đổ bể.

Vậy mà lúc này anh ta lại còn bị một người không biết từ đâu ra sỉ nhục, đương nhiên không thể chịu nổi.

Hà Nham Đông nắm lấy cổ áo của người đàn ông, sắp đánh nhau đến nơi.

Trần Hạo nheo mắt cười, khuyên giải: "Thôi bỏ đi, mọi người đều ở đây thưởng thức âm nhạc, sao phải khó chịu với nhau?"

"Anh có nghe anh ta nói không, cái gì mà ý thức...", Hà Nham Đông tức giận nói.

"Người ta chỉ đang nêu ra ý kiến mà thôi! Anh cũng vậy, anh không biết tìm hiểu trước khi đến đây sao? Bản nhạc vừa rồi là Sonata Synthesia, nói về việc lên án những người thợ săn và thương tiếc cho những con vật đã trở thành con mồi! Đó là một bài hát được sáng tác để bảo vệ động vật! Vậy mà anh nghe sao lại ra đây là một bản nhạc về tình yêu, lại còn cái gì mà thổ lộ tình cảm! Không thể nào trách người khác được, kỳ thật tôi cũng đang rất muốn đánh chết anh!", Trần Hạo từ tốn giải thích, thực ra là đang nói mỉa.

“...”

Hà Nham Đông chết lặng, cẩn thận lắng nghe mới nhận ra.

Trước đó anh ta tự cho là bản thân mình hay, không nghe cho cẩn thận, lo nói đến mức bản nhạc đã đổi mà cũng không biết!

Vào lúc này, Hà Nham Đông cảm thấy như thể mình từ thiên đường rơi xuống địa ngục ngay lập tức, muốn tự vả mặt bôm bốp.

Trong khi Hà Nham Đông còn đang bận xấu hổ, thì Bạch Phi Nhi âm thầm nhìn chằm chằm vào Trần Hạo.

Bọn họ tới đây ngay lúc vừa mở màn, vội vàng đến nổi bản giới thiệu cũng không cầm!

Trần Hạo tuyệt đối không thể biết được thứ tự của các bản nhạc sẽ trình diễn từ một phương tiện nào khác.

Trước đó anh chỉ ngồi nghịch điện thoại di động, làm sao anh có thể biết được bản nhạc này tên gì? Trừ khi, Trần Hạo đã từng nghe qua bản nhạc này trước đây!

Nghĩ đến đây, trong mắt Bạch Phi Nhi lóe lên một tia sáng.

Dàn nhạc giao hưởng Oslo Philharmonic không phát hành CD, vậy mà Trần Hạo thực sự đã thưởng thức tiết mục trong khi Hà Nham Đông liên tục nói nhảm nhí, điều này vượt xa sự mong đợi của Bạch Phi Nhi!

Điều này chứng tỏ Trần Hạo không chỉ đã từng nghe qua các buổi hòa nhạc của dàn nhạc giao hưởng Oslo Philharmonic mà còn có trình độ âm nhạc rất cao!

Có phải anh chàng này vẫn luôn che giấu những bí mật mà cô không biết? Bạch Phi Nhi nghĩ.

Khi Bạch Phi Nhi đang suy nghĩ về điều này, thì đột nhiên người dẫn chương trình trên sân khấu thông báo một thông tin.

Thông báo nói rằng, có ai đó đã trả giá năm triệu để yêu cầu dàn nhạc chơi một bản nhạc cho người mình yêu nghe ngay tại đây.

Nghe đến đây, hội trường đột nhiên trở nên chấn động!

Dùng năm triệu để bồi dưỡng tình cảm, thành ý này cũng thật lớn đó!

Nhiều người nhìn xung quanh, cố gắng tìm xem ai là người hào phóng như vậy.

Sau khi Hà Nham Đông nghe được thông báo, anh ta đắc ý đứng lên.

Nhìn thấy anh ta làm vậy, đột nhiên Bạch Phi Nhi lại có linh cảm xấu.

Người giới thiệu tiếp tục thông báo rằng dàn nhạc giao hưởng Oslo Philharmonic sẽ quyên góp năm triệu này cho Hiệp hội Cứu trợ Trẻ em Khuyết tật!

Cả hội trường vang lên tiếng vỗ tay, tiếng huýt gió, đám đông hưng phấn tột độ.

Sau khi thông báo xong, dàn nhạc đã chuẩn bị sẵn sàng, một người đàn ông tóc vàng đẹp trai bước ra giữa sân khấu, đặt micro, anh ta dường như sắp cất tiếng hát!

Đúng như Bạch Phi Nhi nghĩ, lúc này Hà Nham Đông đang nhìn cô với ánh mắt dịu dàng.

Bạch Phi Nhi dựng hết cả tóc gáy ngay tại chỗ.

Còn Hà Nham Đông thì chỉ đắm chìm trong ảo tưởng do chính mình tạo ra, đắc ý, kiêu ngạo, vui sướng và phấn khích!

Cảm xúc đan xen, Hà Nham Đông cảm thấy bản thân mình thật hay ho.

Dàn nhạc chậm rãi chơi khúc dạo đầu của bản nhạc, khán giả siết chặt tay, như thể đã nhìn thấy được khung cảnh lãng mạn trong lòng.

Nhưng khúc dạo đầu này, càng chơi lại càng cảm thấy có gì đó sai sai.

Còn người đàn ông tóc vàng đứng giữa sân khấu tưởng như không mở miệng, nhưng cuối cùng vẫn cất tiếng.

"Đã phản bội tình yêu và bắt anh phải ra đi. Cuối cùng anh cũng biết sự thật. Nước mắt anh rơi... Tình yêu không phải muốn mua là được, muốn mua được thì mua... Lúc đầu chính em muốn chia tay, liền chia tay..."

Hả! Mọi người trong hội trường nghe xong thì muốn hộc máu.

Con mợ nó chứ chuyện quái gì vậy?

Tỏ tình kiểu gì vậy?

Người đàn ông lúc nãy còn rất khó chịu với Hà Nham Đông, bây giờ lại vừa cười vừa nói: "Anh bạn, tôi cũng phục tiêu chuẩn thưởng thức âm nhạc của anh rồi, lúc nãy tôi bảo anh là dế nhũi, là tôi đã nói sai rồi, thật ra... ở chỗ này trừ anh ra thì những người khác đều là dế nhũi!"

"Được lắm... anh bạn... anh nhìn trúng cô gái rồi!"

Mọi người điên cuồng huýt sáo, cùng những nụ cười giễu cợt xung quanh như hàng ngàn cái vả đang giáng lên mặt của Hà Nham Đông.

Hà Nham Đông cũng phát điên, con mợ nó có chuyện gì vậy? Thật mất hết mặt mũi! Đám người nước ngoài này sao lại không tuân thủ đúng thỏa thuận vậy!

Sao lại trình diễn cái gì mà mua bán tình ái! Bà cha nó chứ!

Hà Nham Đông muốn đào một cái lỗ để chui vào, hoặc chui đầu vào đáy quần của mình.

Chuyện này cũng giống như bùn vàng dính đáy quần, không phải phân cũng thành phân, có mười cái miệng cũng không thể cãi!

Giải thích? Ai tin? Mới vừa rồi chính anh ta đã đắc ý đứng lên, ngay cả trên mặt cũng như có viết dòng chữ năm triệu đó là của tôi vậy!

Cãi nhau với dàn nhạc? Làm vậy thì bảo vệ còn không đánh chết anh ta sao? Gặp rắc rối với một dàn nhạc đẳng cấp quốc gia như vậy chính là chuyện lớn, liên quan đến quan hệ ngoại giao!

Hà Nham Đông cay đắng, chỉ có thể cắn chặt răng chịu trận!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK