• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngay lúc Hà Nham Đông đang xấu hổ muốn chết, trong khi mọi người xung quanh đều đang cười nhạo anh ta, thì Lawson đã xuất hiện trên sân khấu!

Lawson mỉm cười, nói một cách đầy xúc động bằng tiếng Y: "Đây là bản nhạc cuối cùng của buổi biểu diễn hôm nay, và cũng là bản nhạc quan trọng nhất trong trái tim tôi! Tại hiện trường của chúng ta, một quý ông lãng mạn đã yêu cầu một bản nhạc cho vợ mình. Bản nhạc này được ông Romansky đặc biệt sáng tác riêng theo yêu cầu của Nữ hoàng Y nhân kỷ niệm 30 năm ngày cưới của vợ chồng bà".

Khi nói về điều này, đôi mắt của Lawson đảo qua hàng ghế đầu: "Dàn nhạc hiếm khi chơi bản nhạc này vì độ khó của nó, và dàn nhạc của chúng tôi đã may mắn được chơi nó một lần vào dịp kỷ niệm ngày cưới của Nữ hoàng. Hôm nay chúng tôi sẽ tặng bản nhạc này cho người chồng đã yêu cầu và người vợ yêu quý của cậu ấy! Và cho tất cả mọi người có mặt!"

Nghe nói Lawson trực tiếp biểu diễn, mọi người đều phát điên! Ông ấy lại còn dùng ngôn ngữ Y để giao tiếp.

Lawson mỉm cười ngồi xuống chiếc đàn piano và chỉnh trang lại bộ vest của mình, mỉm cười nói: "Dù quý ông này không có tiền, nhưng tôi cảm nhận sâu sắc tình yêu của cậu ấy dành cho vợ. Cậu ấy khiến tôi nhớ lại khi tôi còn trẻ. Tôi đã từng thích một cô gái rất nhiều!"

"Tôi đã không chơi piano trong nhiều năm, có lẽ kỹ thuật của tôi không còn tuyệt vời như ngày xưa, nhưng tôi vẫn biết cách diễn giải âm nhạc bằng cảm xúc! Bản nhạc này là dành cho tất cả mọi người, tôi hy vọng mọi người thích nó!"

Sau khi Lawson nói xong, micrô đã tắt, mắt ông ấy nhìn chăm chú vào phím đàn, trên gương mặt nở một nụ cười như gió xuân.

Ông ấy chạm nhẹ vào các phím đàn piano bằng các ngón tay của mình.

Tiếng đàn vang lên, chỉ mới vài nốt nhạc, xung quanh liền im lặng.

Mọi thứ đều quá tuyệt vời, trong mắt những đôi tình nhân ở hiện trường như đều sáng lên vì bản nhạc động lòng người.

Bản nhạc này này không chỉ là âm nhạc đơn thuần, mà là hiện thân của tình yêu!

Sau đó nhóm violin lại hòa vào, âm nhạc bồng bềnh lan tỏa đến từng ngóc ngách.

Bạch Phi Nhi xúc động, mắt cô cũng như phát sáng.

Đây là lần đầu tiên cô được nghe một bản nhạc hay như vậy kể từ khi lớn lên.

Những người khác ở hiện trường, bao gồm các cặp vợ chồng, hoặc những đôi tình nhân trẻ, có khi là những người yêu nhau nhưng chưa dám ngỏ lời, tất cả đều bị ảnh hưởng bởi âm nhạc du dương, trong mắt bây giờ chỉ có duy nhất một người mà họ yêu.

Bạch Phi Nhi nhanh chóng bị âm nhạc dẫn dắt, ánh mắt dịu đi theo nhịp điệu của âm nhạc.

Lúc này, cô cảm thấy có một ánh mắt thiêu đốt đang nhìn chằm chằm vào mình, ánh mắt này khác với sự chiếm hữu và tham lam của Hà Nham Đông khi anh ta cố tán tỉnh cô, mà dường như có nhiều sự tán thưởng hơn.

Bạch Phi Nhi đi tìm ánh mắt kia, và thấy Trần Hạo đang ở đó, mỉm cười với cô.

Trần Hạo lúc này khác hoàn toàn so với Trần Hạo mà Bạch Phi Nhi biết trong những lúc khác.

Tự tin, phong độ và tự do! Bạch Phi Nhi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ miêu tả Trần Hạo bằng những tính từ này, nhưng bây giờ cô lại cảm nhận thấy được những điều đó trên con người anh.

Bạch Phi Nhi né tránh ánh mắt của Trần Hạo, bối rối không thể giải thích được, giác quan thứ sáu dường như đang nói cho cô biết rằng khung cảnh này là dành cho cô và Trần Hạo.

Khi âm nhạc lên đến cao trào, khán giả đã bật khóc.

Niềm mong nhớ khi chia tay, niềm vui khi được sum họp và nỗi day dứt sau một thời gian dài vắng bóng và đoàn tụ đều được thể hiện trong những nốt cao trào.

Những giọt nước mắt chính là lời khen có sức thuyết phục nhất vào lúc này. Ai nói kỹ năng chơi piano của Lawson đã thụt lùi? Sau một thời gian dài không biểu diễn, Lawson đã bùng nổ tình yêu được tích lũy trong nhiều năm!

Cả hội trường như vỡ òa vỗ tay!

Những ai đến tham dự buổi hòa nhạc hôm nay đều rất vui, vì bản nhạc này là màn trình diễn hoàn hảo nhất trong cuộc đời của Lawson!

Sự phát huy tuyệt vời của Lawson một phần là nhờ vào sự hiện diện của vị thần trong trái tim ông ấy tại đây.

Lúc này, vị thần của Lawson đang từ từ đứng dậy.

Nốt nhạc cuối cùng rơi xuống, tiếng vỗ tay vang như sấm rền, sau đó, Lawson dùng tay ấn xuống, và khung cảnh đột nhiên trở nên yên lặng.

Lawson mỉm cười nhìn Trần Hạo.

Mọi người nhìn theo hướng nhìn của Lawson và chú ý đến Trần Hạo.

Ánh sáng cũng chiếu vào Trần Hạo trong lúc này.

Trần Hạo lúc này rất đẹp trai, đẹp trai không gì sánh được, khí chất của anh lúc này không thể diễn tả bằng lời, vừa có sự sắc bén cứng rắn, vừa có sự mềm mại dịu dàng, mà điều hấp dẫn nhất chính là nụ cười phóng khoáng nơi khóe miệng của Trần Hạo.

Sau khi đèn được bật lên phía trên anh, Trần Hạo chỉ yên lặng nhìn Bạch Phi Nhi, trong mắt dường như chứa đựng rất nhiều tình cảm, nóng đến mức Bạch Phi Nhi không dám nhìn lại anh.

Trong phút chốc, Bạch Phi Nhi cảm thấy Trần Hạo thực sự là một diễn viên giỏi!

Cô gần như đã tin rằng anh thật sự là một người si tình đến thế!

Trần Hạo giữ im lặng, chỉ chăm chú nhìn Bạch Phi Nhi.

Càng như vậy, sự hưởng ứng của đám đông lại càng cuồng nhiệt!

Hà Nham Đông lại càng cảm thấy mình như một kẻ ngốc!

Anh ta cảm thấy, bàn về chuyện giả vờ, anh ta thật sự kém xa Trần Hạo đến cả tám trăm dặm! Tên rác rưởi đó quá biết cách giả vờ!

"Phi Nhi, anh sẽ không nói mấy lời tỏ tình hoa mỹ! Anh bị bệnh ba năm, chính em và ông nội đã chăm sóc cho anh, Trần Hạo này sẽ ghi nhớ trong lòng. Những ngày tháng sau này, anh sẽ yêu em, bảo vệ em, và chăm sóc cho em!"

Lời nói đơn giản, nhưng giống như là đem những tình cảm trong bản nhạc vừa rồi thể hiện ra ngoài thực tế, khiến cho người khác phải rung động từ trong đáy lòng.

Bạch Phi Nhi mấp máy môi, nhưng cô không nói nên lời, khuôn mặt xinh đẹp của cô đỏ lên, ngẩn ngơ nhìn Trần Hạo.

Nếu như người đàn ông này lúc bình thường cũng như thế, thì cuộc hôn nhân này cũng có thể tính là một chuyện tốt.

Đáng tiếc, cô nghĩ, lúc này anh chỉ đang "diễn" mà thôi!

Tại thời điểm đó, mọi người đều dành những lời đẹp đẽ cho cả hai, chúc mừng cho tình yêu của họ.

Gương mặt Hà Nham Đông xám xịt như xác chết nhìn Trần Hạo, ghen tị đến phát điên.

Phía sau Hà Nham Đông, người đàn ông lúc nãy suýt chút nữa đã đánh nhau với anh ta không khỏi chế nhạo: "Anh bạn, anh đã thấy chưa? Đây mới tính là tỏ tình! Tốt hơn gấp trăm lần so với việc giả vờ giả vịt của anh vừa rồi, anh nên học hỏi đi. Đừng nói là phụ nữ, ngay cả con chó nghe anh chọn bài mua bán ái tình thì cũng sẽ không chọn anh!"

Hà Nham Đông nghe vậy thì rất muốn giết người, muốn đồng loạt tiêu diệt cả Trần Hạo và người đàn ông không biết từ đâu ra kia.

Bạch Phi Nhi sững sờ, đây chẳng phải là cảnh tượng đã xuất hiện trong giấc mơ của cô vô số lần, là cảnh cô đính ước với bạch mã hoàng tử hay sao?

Trước khi Bạch Phi Nhi có thể phản ứng, Trần Hạo đã sải bước về phía cô, sau đó ôm chặt Bạch Phi Nhi bằng cánh tay mạnh mẽ của mình!

Cơ thể của Bạch Phi Nhi run lên, trong lòng lóe lên ngọn lửa tình yêu!

Phụ nữ dù mạnh mẽ đến đâu thì cũng chỉ là những cô nàng đang chờ đợi tình yêu!

Bạch Phi Nhi lúc này như quên hết mọi chuyện, quên mất người trước mặt đã từng chọc giận cô không biết bao nhiêu lần, trong mắt cô bây giờ, Trần Hạo đã biến thành bạch mã hoàng tử!

Ngay lúc Bạch Phi Nhi còn đang chìm đắm trong cảm xúc nhỏ của mình, thì giọng nói của Trần Hạo đột nhiên vang lên bên tai cô: "Có bất ngờ không? Có kinh ngạc không?"

Bạch Phi Nhi ngẩn người, vô cùng lúng túng.

Cô không khỏi suy nghĩ, anh chàng này thật lòng hay chỉ muốn giỡn chơi...

Bạch Phi Nhi không thể tin rằng cái ôm giữa cô và Trần Hạo lại bị kết thúc bởi chính đối phương.

Khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Phi Nhi thoáng chốc ửng hồng, rồi cô vươn tay đẩy, nhưng Trần Hạo lại lên tiếng.

"Đương nhiên, tôi chỉ sợ rằng sự ngạc nhiên vui vẻ này dọa cô sợ mà thôi. Để có được khung cảnh này, tôi đã phải phát huy tối đa vai trò của chiếc thẻ mà cô đưa đó!"

Bạch Phi Nhi sửng sốt: "Anh chỉ vì chuyện ghen tuông tranh giành không đâu này mà tiêu phí cả đống tiền, anh bệnh rồi hả?"

Phụ nữ chính là như vậy, trong lòng cảm thấy vui vẻ nhưng vẫn rất cứng miệng!

Trần Hạo cười nói: "Đây không phải là đánh ghen bình thường, đây là để bảo vệ chủ quyền! Bất kể phải bỏ ra bao nhiêu tiền thì cũng đều xứng đáng! Hơn nữa tiền đều là tiêu của cô mà, nên tôi cũng không cảm thấy xót là bao!"

Bạch Phi Nhi giống như bị sặc nước, nhưng ngay sau đó cô đã ổn định lại được cảm xúc của mình, cô không muốn Trần Hạo biết phản ứng thực sự của mình lúc này.

Quay mặt lại, Bạch Phi Nhi nghĩ ra một vấn đề, cô thông minh và có khả năng ghi nhớ các con số đáng kinh ngạc từ khi còn là một đứa trẻ!

Cô luôn ghi nhớ mỗi một giao dịch tài chính lớn của mình, đúng là cô đã đưa cho Trần Hạo một chiếc thẻ, nhưng thẻ đó chỉ có hạn mức ba trăm ngàn, mà muốn yêu cầu được dàn nhạc biểu diễn một bản nhạc như thế này, ít nhất cũng cần gấp mười lần số tiền đó!

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK