• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mang theo hoài nghi, Bạch Phi Nhi đi tới bên cửa sổ thò đầu ra ngoài, nhưng cũng không thấy gì!

Trong mắt Bạch Phi Nhi lóe lên nghi hoặc, lẩm bẩm nói: "Là mình đã nhớ nhầm rồi sao? Không phải chứ!"

Đóng chặt cửa sổ, rèm cửa kéo lên, Bạch Phi Nhi dọn sạch sẽ giấy tờ trên bàn làm việc của mình rồi mới nghĩ đến Trần Hạo: "Anh ấy lại đi đâu rồi?"

Lúc này, bên ngoài lối đi có tiếng bước chân, kèm theo tiếng ngâm nga của Trần Hạo.

Chẳng hiểu tại sao, Bạch Phi Nhi lại bất giác cảm thấy an tâm hơn.

Cốc cốc! Sau đó, Trần Hạo gõ lên cửa phòng làm việc đang mở, anh hỏi: "Cô đã chạy đi đâu vậy? Quay đầu lại đã thấy cô biến mất rồi?"

Trần Hạo giảo hoạt giành quyền cáo trạng trước.

“Tôi đi lên lầu”, Bạch Phi Nhi nói.

"Cô nói sao chứ? Tôi đứng ở trong sân gọi cô đến mấy lần, cô không có nghe thấy sao?", Trần Hạo nói.

“Có không?”, Bạch Phi Nhi nghi hoặc, lúc nãy ở trong sân, tâm tình của cô đúng là có chút rối rắm.

“Chà… là do tôi tưởng tượng đó được chưa!”, Trần Hạo nói xong, chuẩn bị quay về phòng.

Bạch Phi Nhi quay đầu xếp tài liệu, Trần Hạo mới đi được hai bước lại quay đầu lại: "Vợ à? Lúc nãy không phải là cô đang bận nghĩ tới tôi đấy chứ?"

"Nhảm nhí, anh... đi chết đi...", Bạch Phi Nhi cứng nhắc nói.

Trần Hạo hậm hực nói: "Không nghĩ tới thì không nghĩ tới, làm gì mà căng!"

Lần này, Trần Hạo mới thực sự rời đi! Sau khi Bạch Phi Nhi đứng hình mất ba giây, cô đột nhiên cảm thấy vừa rồi Trần Hạo có chút kỳ lạ... cứ như thể anh đang cố ý phủ nhận sự hiện diện của mình vậy!

Sau khi Trần Hạo rời đi, Bạch Phi Nhi tiếp tục sắp xếp tài liệu nhưng cảm thấy rất khó chịu, khuôn mặt đáng ghét của Trần Hạo cứ mãi hiện lên từ lúc nào!

Vậy là Bạch Phi Nhi dứt khoát không để ý đến công việc nữa, dù sao Diệc Hiên cũng đã khai trương, công việc cũng ít đi rất nhiều.

Những gì xảy ra trong ngày đã khiến Bạch Phi Nhi bị sốc nặng. Trước đó là việc Diệc Hiên được vô số bậc thầy săn đón một cách không thể giải thích được! Còn tối nay, cô lại trở thành nhân vật chính trong buổi hòa nhạc!

Mặc dù Bạch Phi Nhi biết rằng khả năng Trần Hạo làm việc đó là rất nhỏ, nhưng cô vẫn không thể không nghĩ về nó.

Cô đã nhờ người âm thầm điều tra, trong những năm Trần Hạo ở nước ngoài, thông tin hoàn toàn trống, không thể tra ra một chút dấu vết nào, cứ như thể người này chưa từng tồn tại!

Lần đầu tiên khi cô nhìn thấy bản báo cáo thông tin trống rỗng, cô liền liên tưởng đến nhân công bất hợp pháp!

Thông thường chỉ có thông tin của những nhân công bất hợp pháp mới bị bỏ trống!

Nhưng làm sao một nhân công bất hợp pháp lại có cơ hội được nghe một buổi hòa nhạc của dàn nhạc giao hưởng Oslo Philharmonic?

Bị những tò mò này đan xen trong lòng, Bạch Phi Nhi hoàn toàn không còn tâm trí làm việc, tắm rửa xong liền đi ngủ.

Ở trên giường, cô lăn qua lộn lại suy nghĩ về nó rất nhiều, đến nỗi ngủ quên đi!

Bạch Phi Nhi không biết rằng khi cô ngủ, Trần Hạo đã xuất hiện một cách ma quái trong khu vườn của biệt thự.

Lúc này trong vườn có mấy tên cường tráng đều đã nằm lăn ra đất, mềm nhũn như phân bón.

Trần Hạo vung tay vỗ lên người mấy tên đó, bọn chúng liền rùng mình một cái rồi tỉnh lại.

Vừa mở mắt ra, bọn chúng liền thấy trước mắt là một chàng trai trẻ đang cười hì hì nhìn bọn chúng, một số tên suýt nữa là đã tè ra tại chỗ.

Sau khi thấy rõ người trước mặt là người chứ không phải là quỷ, bọn chúng mới bình tĩnh lại được đôi chút.

Nhưng nụ cười của chàng trai trẻ trước mặt lại vô cùng lạnh lùng âm trầm.

Vài tên nhớ lại, lúc nãy chúng đang trốn trong phòng làm việc của Bạch Phi Nhi, thì đột nhiên, một bóng đen vút ngang, rồi bọn chúng đều bất tỉnh.

Nhìn người lạnh lùng âm trầm trước mặt, mấy tên đó đột nhiên nghĩ, nếu đối phương muốn giết người thì vừa rồi bọn chúng đã chết rồi!

Trong hoàn cảnh như vậy, còn ai dám phản kháng?

“Nói nghe xem, ai kêu tụi mày tới đây?”, Trần Hạo ảm đạm hỏi.

"Chúng tôi... không phải... chuyện này...", tên đầu tiên có chút khó xử, không biết nên nói như thế nào.

Nở nụ cười, Trần Hạo vươn tay bóp nát bả vai của tên đó!

Những tên còn lại sợ đến mức ứa nước mắt, chúng chỉ là những tên côn đồ bình thường, chưa bao giờ thấy một người hung hãn như vậy trước đó!

Kinh khủng hơn là, bọn chúng đều bị bóp nát vai, đau đến chết đi sống lại, nhưng một tiếng cũng không phát ra được.

“Tao không có kiên nhẫn đâu, giờ có nói hay không?”, Trần Hạo cười gian ác hỏi.

"Vâng... vâng... chính là cậu hai nhà họ Hạ, Hạ Cảnh Thiên bảo chúng tôi đến, chúng tôi cũng chỉ hành động theo lệnh... xin hãy tha mạng!"

Một tên thuộc hạ của Hạ Cảnh Thiên nhìn Trần Hạo rồi nói hết ra.

"Hạ Cảnh Thiên? Thằng đó chán sống hay sao mà dám kiếm ông đây gây phiền phức? Ai trong số tụi mày có thể cho tao một lý do không?", Trần Hạo cười, hỏi như giỡn chơi.

Nhìn thấy nụ cười của anh, bọn chúng không thể kiểm soát mà run lên thêm lần nữa.

"Là bởi vì... lần trước anh thắng được chiếc xe, anh ta không hài lòng nên muốn gây phiền phức cho anh. Khi điều tra ra anh là chồng của chủ tịch Bạch, anh ta bảo chúng tôi bắt cóc chủ tịch Bạch rồi làm nhục cô ấy... khiến cho anh phải khổ sở, sau đó lấy lại chiếc xe đã mất..."

Trần Hạo cười nhạt: "Vậy tụi mày nhất định phải biết thằng đó đang ở nơi nào!"

"Cái này... không được đâu!"

"Không được hả? Vậy tao sẽ giết mày trước sau đó đi tìm Hạ Cảnh Thiên, sẽ không mất quá nhiều thời gian đâu!", Trần Hạo cười gằn, giống như muốn vô cớ đòi mạng.

"Tôi... tôi đưa anh đi... đưa anh đi!"

Thuộc hạ của nhà họ Hạ chưa ai từng nhìn thấy một người hung hãn như Trần Hạo, sợ chết khiếp dẫn đường, rất nhanh sau đó Trần Hạo đã lên chiếc xe mà bọn chúng đã lái tới.

Chiếc xe lao thẳng đến biệt thự của Hạ Cảnh Thiên ở Hải Dương.

Vào lúc này, Hạ Cảnh Thiên đang đắc ý lắc ly rượu đỏ trong phòng làm việc của biệt thự, trên mặt nở một nụ cười xấu xa.

Nhưng tên thuộc hạ thân cận đang đứng cách đó không xa, Phùng Kì, lại có một chút lo lắng.

"Giờ phút này, nếu như không ngoài dự liệu thì người cũng đang trên đường tới đây rồi! Một thằng ở rể, nửa tháng trước còn ngu ngu dại dại, vậy mà dám thách thức Hạ Cảnh Thiên này? Không biết sống chết! Có điều tao cũng phải cảm ơn cái tên đó. Nếu không có nó thì làm sao tao có cơ hội nắm được trong tay người đẹp nhất Hải Dương! Bạch Phi Nhi... thật sự rất đẹp, dáng vẻ đó..."

Ánh mắt của Hạ Cảnh Thiên vô cùng thô bỉ, cứ như thể sẽ thực hiện được trót lọt hành vi xấu xa ngay giây phút tiếp theo vậy.

Phùng Kì nói: "Cậu hai, tôi vẫn lo lắng lắm. Nhà họ Bạch không đơn giản như cậu nghĩ. Cậu cứ thế mà trói chủ tịch Bạch bắt đi, nếu tin tức truyền ra ngoài thì sẽ xảy ra chuyện lớn! Không ai có thể lấp liếm được chuyện này đâu!"

"Mày nói người nhà họ Bạch không đơn giản sao? Không đơn giản thì cũng đúng, nhưng càng không đơn giản, càng chú trọng đến mặt mũi thì sẽ càng không dám làm ầm lên những chuyện như vậy! Thử nghĩ xem, nếu người phụ nữ nhà họ Bạch bị một nhóm côn đồ bắt cóc vào lúc nửa đêm, ai có thể tin rằng không có chuyện gì xảy ra? Họ còn không gấp gáp tìm cách che giấu loại chuyện đáng xấu hổ này hay sao!?"

Phùng Kì lại nói: "Lỡ đâu nhà họ Bạch báo thù..."

Phùng Kì còn chưa kịp nói xong, Hạ Cảnh Thiên đã cắt ngang: "Báo thù? Đến đây! Tao là ai chứ? Tao là cậu hai của nhà họ Hạ! Kẻ bắt cóc là ai? Nhà họ Hạ! Nhà họ Hạ trên có bố tao là ông hai Hạ, dưới có anh trai tao là Hạ Hồng Khang. Bây giờ cho dù tao có dính líu đến chuyện này thì sẽ gặp phải phiền phức lớn gì chứ? Cùng lắm là bị bọn họ mắng vài câu, chẳng lẽ bố tao và anh tao có thể giết chết tao được?"

Khóe miệng Phùng Kì giật giật.

Hạ Cảnh Thiên tiếp tục nói: "Đối với tao, xe và tiền rất quan trọng! Nó dám chống tao, thì tao sẽ chơi nó đến chết. Có gì mà không đúng?"

Phùng Kì không thuyết phục nữa, trong đầu thầm nghĩ ông hai Hạ đã gây tội nghiệp gì mà sinh ra một tên ngu xuẩn như vậy?

Đúng là điếc không sợ súng! Nhà họ Bạch đã đứng vững ở Hải Dương bao nhiêu năm nay, họ có thể đơn giản như Hạ Cảnh Thiên nghĩ sao?

Cái tên này đúng là không biết suy nghĩ!

Nghĩ đến đây, Phùng Kì băn khoăn không biết có nên nói chuyện này cho ông hai Hạ biết không, kẻo mọi chuyện lại trở nên khó kiểm soát hơn.

Không ngờ, khi Phùng Kì còn đang băn khoăn không biết phải nói thế nào với ông hai Hạ, thì cánh cửa phòng làm việc đã bị mở từ bên ngoài.

Hạ Cảnh Thiên mở miệng chửi bới: "Mẹ nó chứ, không biết gõ cửa sao?"

“Cửa không đóng, tại sao phải gõ cửa?”, một giọng nói xa lạ vang lên.

Phùng Kì đột nhiên trở nên căng thẳng, và ngay sau đó, họ nhìn thấy Trần Hạo.

Hạ Cảnh Thiên nhìn thấy Trần Hạo thì lập tức chế nhạo nói: "Mày đến cầu xin tao thương xót sao? Ha ha ha... Bây giờ mày đã biết động đến tao thì phải trả giá thế nào chưa?"

Trần Hạo bĩu môi khinh thường.

Trong lòng Phùng Kì thầm chửi thề, cầu xin thương xót hả? Còn những vệ sĩ bên ngoài thì sao? Bọn thuộc hạ kia đâu? Nhìn người ta vênh váo như thế này xông vào, mà dám bảo là người ta đến để cầu xin lòng thương xót? Não của tên này chắc là chỉ để trưng cho đẹp hay gì?

Trần Hạo đi thẳng đến chỗ Hạ Cảnh Thiên, lười nói nhiều, đi thẳng vào vấn đề: "Tao rất ghét phải ức hiếp mấy đứa yếu thế hơn mình, đặc biệt là cái loại chỉ cần nhấn một cái là bẹp dí như mày! Nhưng mà... tao cũng biết rõ, đôi khi nếu như tao không cho mấy đứa như mày một bài học nặng nề, thì mày sẽ không bao giờ biết sợ, vì mày quá ngu xuẩn!"

"Cậu Trần...", Phùng Kì biết mọi chuyện không ổn, liền muốn khuyên can.

Bốp! Trần Hạo thản nhiên tát Phùng Kì một cái, khiến gã ta bay ra khỏi cửa.

Sau đó, Phùng Kì liền nôn thốc nôn tháo, suýt nữa ói ra mật, vì bên ngoài cửa phòng làm việc của Hạ Cảnh Thiên đều là người chết, máu chảy thành sông, mùi máu tanh nồng nặc!

Phùng Kì kinh hãi tự hỏi, tên này làm sao có thể âm thầm đoạt mạng của tất cả những người kia?

Hiện tại trong phòng, Hạ Cảnh Thiên vẫn đang cố cứng miệng: "Yếu thế, mày đang nói đến tao sao? Ha ha ha! Tao là cậu hai của nhà họ Hạ, mày có thể làm gì được tao?"

Trần Hạo lạnh lùng nói: "Quả thực, mày là thằng hèn yếu nhất mà tao từng gặp..."

Bốp! Trần Hạo đấm một cú, hai mắt của Hạ Cảnh Thiên lập tức lồi ra, cảm thấy xương sườn của mình đều gãy, lồng ngực như bị thủng ra sau, đau đến sống không bằng chết!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK