Quận Hy Ca dừng lại một phút điều hòa tâm trạng, cô thả lỏng thân thể, sau đó liền chầm chậm men theo cầu thang đi xuống. Trong lòng bất chợt dấy lên sự thắc mắc, cô tự hỏi vì sao nơi này lại có một lối đi riêng dành cho xe lăn?
Lẽ nào là Diêm Dụ đặc biệt thiết kế cho cô?
Khả năng này khiến Quận Hy Ca cười khẩy, cô nghĩ anh ta không có rảnh rỗi đến vậy…
Cô lắc lắc đầu, bấy giờ mới dáo dác quan sát xung quanh. Nhìn sơ qua có thể dễ dàng nhận thấy diện tích của dinh thự này rất lớn, chỉ tính riêng phòng ngủ của Diêm Dụ thôi cũng đã lớn gấp hai lần phòng ngủ của cô. Nội thất mang màu sắc chủ đạo là màu xám tro, được bày trí vô cùng gọn gàng, chỉnh tề; hai bên cầu thang hơi dốc, bề mặt ẩn hiện những vết chạm trổ uốn lượn xinh đẹp, đem lại cho người nhìn cảm giác thanh thoát và tinh tế nhưng không đánh mất phần sang trọng vốn có.
Quận Hy Ca điều khiển xe lăn đi trong vô định, ước chừng hai phút sau, trước mắt cô mở ra một phòng khách rộng với đèn chùm sáng lóa.
Ông cụ Diêm đang ngồi một mình trên chiếc sofa bằng da, cúi đầu chăm chú nhìn vào bàn cờ tướng, ánh mắt tuy rằng già nua nhưng lại rất tinh tường.
Thấy người đến là Quận Hy Ca, ông cụ không bày ra biểu tình khác lạ mà chỉ vẫy vẫy tay: “Lại đây.”
Quận Hy Ca chần chừ, song, xét thấy nét mặt thúc giục của ông cụ, cô liền đẩy xe lăn đi đến. Ông cụ Diêm gõ nhẹ vào bàn kính, ôn tồn hỏi: “Cháu có biết chơi cờ không?”
Quận Hy Ca lãnh đạm đáp: “Dạ biết ạ.”
“Vậy thì chơi với ta.”
Quận Hy Ca nhăn mày, cô tính toán thật kĩ lưỡng, nhanh chóng đi một nước chiếu tướng. Ông cụ vuốt cằm ra chiều suy tư, đoạn cười ha ha hai tiếng: “Cháu cũng thông minh lắm, nhưng muốn thắng ta thì còn lâu…”
Nói rồi, ông cụ tự tin đi một nước giải vây. Thế cờ bỗng chốc thay đổi, Quận Hy Ca cũng không gấp gáp, cô bình thản nghĩ ngợi, một tay vẫn đặt trên đầu gối, còn một tay thì cầm quân xe của mình lên, trực tiếp vây chặt hoàn toàn quân của ông cụ.
Ông cụ Diêm hết đường di chuyển, kết quả chỉ có một, phần thắng tất nhiên đã thuộc về Quận Hy Ca.
Ông cụ Diêm trầm mặc nhâm nhi tách trà, đột nhiên ngửa cổ cười sảng khoái, những nếp nhăn trên mặt cũng vì thế mà hiện rõ: “Ta không nghĩ cháu sẽ lựa chọn cách này.”
Quận Hy Ca nhếch mép, “Quá trình không quan trọng, quan trọng là kết quả.”
“Ồ, ta lại thấy quá trình rất quan trọng, bởi nó quyết định kết quả cuối cùng.”
Một già một trẻ lời qua tiếng lại, ai cũng có những lý lẽ không thể bắt bẻ.
Quận Hy Ca rủ mi, cô nắm tay vịn xe lăn, nhỏ giọng gọi: “Diêm lão gia…”
Đúng vào thời khắc này, một tiếng nói khác đột ngột vang lên, dường như lấn át cả lời của Quận Hy Ca.
“Ông chủ, đã đến giờ dùng bữa rồi ạ.”
Một người phụ nữ trung niên đi tới, cung kính gập người với ông cụ Diêm. Quận Hy Ca theo bản năng ngẩng đầu nhìn, trong một thoáng liền chạm phải ánh mắt gai góc của bà ta.
Cô híp hai con ngươi, bà ta giật mình, tức thì lộ ra một nụ cười mỉm, thản nhiên dời mắt về phía ông cụ Diêm.
Ông cụ chống gậy batoong đứng dậy, nhìn qua cô rồi ra lệnh cho người phụ nữ đẩy xe.
“Thím Quyên.”
Người phụ nữ hiểu ý, bà ta đứng sau lưng Quận Hy Ca, khóe môi ẩn hiện vẻ ác ý.
Sắc mặt Quận Hy Ca nặng nề, nghĩ bụng chuyện kia đành để nói sau. Mà cũng chẳng biết ông cụ có biết về sự tồn tại của chiếc bật lửa cô đang nắm giữ hay không nữa? Nếu cô thực sự nói ra thì Diêm Dụ sẽ phản ứng như thế nào?
Hàng loạt câu hỏi rối rắm khiến đầu óc Quận Hy Ca xoay mòng mòng như chong chóng. Hiện tại, cô vẫn chưa thể đưa ra quyết định cho hành động sắp tới của mình…
Quận Hy Ca ấn hai cái nhẹ nhàng lên huyệt thái dương, đang yên đang lành thì cả người bỗng nhiên bị một lực mạnh đẩy về phía trước. Cô thất kinh mở to mắt, cứ đinh ninh rằng bản thân sắp ngã thì giây sau đã rơi vào vòng tay vững chãi của người đàn ông.
Diêm Dụ ôm siết bả vai cô, kịp thời ngăn chặn “bi kịch” của cô cùng với chiếc xe lăn.
Quận Hy Ca âm thầm thở hắt ra một hơi, đáy mắt đen tuyền khắc lên tia lạnh lẽo thấu xương. Cô cảm nhận được ban nãy có người đã nâng bánh sau của xe lăn lên hòng làm cô trượt ngã… Cảm giác này rất chân thật, cô không nghĩ mình phán đoán sai.
Ông cụ Diêm nghe thấy động tĩnh lớn bèn chựng lại bước chân rồi ngờ vực quay đầu. Ngay lập tức, đập vào mắt ông là một cảnh tượng hết sức mờ ám, đôi vợ chồng mới cưới đang ôm ôm ấp ấp trong một tư thế kì quặc.
Khuôn mặt già chớp mắt đỏ lựng, ông cụ gõ gõ gậy batoong xuống sàn, cất giọng quát: “Hai đứa có để ông vào mắt không hả?!”
Diêm Dụ rút tay ra khỏi người cô, ánh mắt anh sóng sánh tình cảm.
Quận Hy Ca khẽ nói: “Cảm ơn.”
Anh hài lòng cười tươi, như thể đã lập được chiến công với người đẹp.
Diêm Dụ nhìn cô không chớp mắt, anh điềm nhiên chỉnh trang lại cổ áo xộc xệch giúp cô. Quận Hy Ca cứng người, không tự chủ được mà nuốt nước bọt. Da cổ rất nhanh đã xuất hiện mấy vết ửng hồng đáng nghi, hơi thở của anh vẫn đang không ngừng phả lên từng tấc da thịt phấn nộn của cô gái, tựa như đang muốn trêu đùa.
Ông cụ hắng giọng nhắc nhở: “Ừm… ừm… ông ra phòng ăn trước, hai đứa làm gì thì mau lên.”
Thím Quyên kín đáo lườm Quận Hy Ca, lại nhìn chiếc xe lăn màu đen, bà ta không nhanh không chậm nhấc chân đuổi kịp ông cụ.
Nhìn vẻ mặt ngơ ngẩn của cô, Diêm Dụ cười gian tà, anh gắt gao khóa chặt lấy khuôn mặt cô, không muốn bỏ qua bất kì một biểu cảm nào.
“Em vừa đứng hình, Hy Ca à… phải chăng em đã rung động với tôi từ cái nhìn đầu tiên?” Diêm Dụ trịnh trọng hỏi, âm sắc mang theo ý cười đè nén.
Quận Hy Ca nghe vậy liền cong môi, cô lạnh nhạt mở miệng: “Mặt anh có thể bớt dày đi được không?” Hít sâu, cô lại tiếp, “À, nhân đây tôi cũng muốn nhắn nhủ tới anh một điều, những chiêu này có tác dụng với người phụ nữ khác không đồng nghĩa là chúng cũng có tác dụng với tôi. Cho nên… anh hãy quên chuyện đó đi!”
Diêm Dụ định dùng lời ngon tiếng ngọt để tán tỉnh cô ư? Quận Hy Ca tuyệt đối sẽ không dễ mắc bẫy như vậy, suy cho cùng, anh ta làm mọi việc cũng chỉ nhằm đoạt lại chiếc bật lửa ấy mà thôi. Một người có ý xấu với mình, cô không tài nào chấp nhận nổi.
Diêm Dụ bị nói trúng tim đen, anh sờ sờ mũi, còn không xấu hổ mà lẩm bẩm trong miệng: “Thích em là lỗi của tôi sao?”
“Là lỗi của anh.”
Quận Hy Ca phán một câu xanh rờn, cô tự giác đẩy xe lăn theo hướng ông cụ vừa rời đi.
Diêm Dụ thấy cái gì đó đang đè lên lồng ngực, anh chua xót không nói nên lời, vết bầm tím trên mặt lại bắt đầu âm ỉ đau.
Anh đứng tại chỗ hừ lạnh: “Quận Hy Ca, em đúng là cái đồ không tim không phổi, lại còn bạo lực và dữ dằn nữa chứ. Em đấy… xứng đáng cô độc cả đời!”
“Tôi không điếc!”
Quận Hy Ca nói ngắn gọn, cảm thấy tính kiên nhẫn của Diêm Dụ quả thực không cao. Mới bị cô phũ một câu mà đã không nhịn được mắng nhiếc cô rồi.
Bỏ đi, rốt cuộc cô hy vọng gì vào một người đào hoa như Diêm Dụ chứ?
Anh là một thiếu gia nhà giàu, ăn chơi vui đùa từ nhỏ đến lớn, đã sớm quen với việc tự do hoành hành khắp trời Nam đất Bắc. Bây giờ bị một người phụ nữ tàn tật như cô kiềm chế, anh ắt không thể chịu đựng được. Có lẽ khi đó anh sẽ nản lòng thoái chí rồi sẽ buông tha cho cô.
Quận Hy Ca ngẫm nghĩ chu toàn, tự dặn dò lý trí rằng phải tỉnh táo nhất có thể. Vốn dĩ cuộc hôn nhân này đã không có tình yêu, nó được hình thành dựa trên mục đích khác nhau của mỗi người. Anh vì chiếc bật lửa bí ẩn mà lấy cô, còn cô vì bảo toàn tính mạng mà đồng ý lấy anh. Trước mắt, ai đúng, ai sai thì chưa biết chắc được.
Cả hai người đều hiểu rõ mục đích của đối phương, tuy nhiên, sự tình trong đó có vẻ còn phức tạp hơn so với những gì đang được thể hiện bên ngoài…
“Tôi biết em không điếc.”
Diêm Dụ sải bước dài, ngữ điệu trầm thấp nói. Tất cả là do cô chọc anh giận dỗi nên mới dẫn đến phản ứng nhất thời này, chứ một người cao quý như anh sao có thể làm ra loại chuyện như vậy? Đè cô ra khiến cô nhận thua mới chính là ý nghĩ và bản chất con người anh, là việc mà Diêm Dụ thật sự muốn làm.
Quận Hy Ca không thèm quan tâm tới anh, cô tiếp tục đẩy xe lăn về phía trước.
Diêm Dụ ôn hòa nói: “Để tôi.”
Dứt lời, anh đặt tay lên thành xe lăn, mặc kệ thái độ của cô, một đường thẳng tiến đưa cô đến phòng ăn của Diêm gia.