• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chiếc Land Rover chạy bon bon trên đường, thoáng cái đã về tới dinh thự Diêm gia. Thím Quyên nghe tiếng động nhìn qua cửa sổ, mắt thấy cảnh tượng Diêm Dụ đang ôm Quận Hy Ca bước vào, bà ta tức thì sa sầm mặt. Theo sự quan sát của bà, mối quan hệ giữa hai người họ ít nhiều đã có tiến triển. Vậy tiếp theo, bà nên làm gì đây?

Ông cụ Diêm đang ngồi đánh cờ, sốt ruột một đêm, cuối cùng cũng đợi được cháu trai trở về. Nhưng còn chưa kịp vui mừng thì đã trông thấy thương tích trên mặt anh, qua một lát, ông đanh mặt hỏi: “Rốt cuộc đã có chuyện gì?”

Diêm Dụ trấn định mỉm cười: “Cháu vừa gặp thổ phỉ, may mắn thứ quan trọng nhất không bị cướp đi.”

“Thổ phỉ?” Ông cụ nhíu mày, thổ phỉ nào giữa ban ngay ban mặt, tào lao. “Nói thật cho ông!”

“Cháu nói thật ông còn không tin.”

Thổ phỉ trong lời anh nói là Chung Tử Dương, còn thứ quan trọng kia… đương nhiên là Quận Hy Ca rồi. Lần này ra ngoài có thu hoạch lớn, bị thương nhẹ chút thì cũng không sao.

Nhìn nét mặt sung sướng chưa kịp thu liễm của anh, ông cụ lắc lắc đầu, yêu đương vào đầu óc mụ mị cả ra. Nhớ một thời ông cũng đã từng như thế, vì yêu mà như thiêu thân đâm đầu vào lửa…

Ông cụ không hỏi nữa, Diêm Dụ được giải thoát, anh nhìn qua Quận Hy Ca, nhanh chóng đưa cô lên lầu.

7h tối, bữa cơm như thường lệ liền diễn ra. Diêm Lãnh trở về hơi muộn, làm việc mệt nhọc, cơm cứ múc liên tục.

Diêm Dụ thấy vậy, thương tình nói: “Còn cái gì chưa xong thì để anh làm nốt cho, em tranh thủ nghỉ ngơi đi.”

Diêm Lãnh vẻ mặt ngờ vực: “Anh hai, sao nay anh lại tốt vậy?”

“Tâm trạng anh mày tốt, không được sao?”

“À, à… em biết rồi.” Diêm Lãnh ý vị thâm trường liếc Quận Hy Ca, bụm miệng cười. Xem ra anh trai của hắn với chị dâu đã có gì đó.

Hắn nói: “Địa điểm em đã lựa chọn xong rồi, cuối tuần này chúng ta có thể triển khai luôn. Chính là suối nước nóng Ngân Sơn… ông, ông có muốn đi không?”

Động tác của ông cụ khựng lại, bình tĩnh xua xua tay: “Ông đi làm gì, mấy đứa chơi vui vẻ.”

Bầu không khí hòa nhã, Quận Hy Ca im lặng ăn cơm, cả quá trình vẫn luôn để ý tới hành động lén lút của thím Quyên.

Không biết bà ta lại có kế hoạch gì?

Có đánh chết Quận Hy Ca cũng không tin thím Quyên là người đơn thuần, bà ta hẳn là đang tìm cơ hội để nhắm vào cô. Cho nên, cô càng phải cảnh giác hơn!

Cơm xong, Diêm Dụ rất tự giác đưa cô trở về phòng, còn bồi cô nói chuyện một lúc lâu, sau đó thì mới bịn rịn rời đi.

Ông cụ gọi anh sang phòng, vẻ mặt nghiêm trọng hỏi về chuyện lúc nãy. Hiển nhiên là những lời bịa đặt của anh không qua nổi mắt ông, và ông muốn một lời giải thích đúng lý hợp tình.

Diêm Dụ nửa giả nửa thật, anh nói đại khái sự việc với ông: “Cũng không có vấn đề gì cả, chỉ là An Cửu bị bắt cóc, con với Hy Ca đi cứu rồi vô tình bị thương. Chứ lấy đâu ra lắm kẻ thù như ông nói?”

Ánh mắt ông cụ vẫn còn một chút hồ nghi, song cũng chẳng thể bắt bẻ điều gì, chỉ đành ngao ngán lắc lắc đầu: “Cháu nhầm rồi, nhà ta đích thực là có rất nhiều kẻ thù đấy…”

Diêm Dụ cau mày theo bản năng: “Rất nhiều? Là ai ạ?”

“Từ đời ba cháu rồi cơ…” Ông cụ lom khom lấy từ trên tủ sách một cuốn album bản to, bìa màu nâu vàng cứng cáp, vẫn còn mới tinh, chứng tỏ rằng nó rất ít khi bị người đụng đến.

Diêm Dụ nhìn vào tấm ảnh ông chỉ, con ngươi co rút lại.

Người phụ nữ trong ảnh chỉ tầm đôi mươi, mặc váy trắng, đội khăn voan, bên cạnh là một người đàn ông tây trang hết sức lịch lãm. Thoạt nhìn, trông họ vô cùng đẹp đôi.

“Đây chính là mẹ cháu thời trẻ, chụp ảnh cưới cùng với ba cháu. Xem hai đứa nó đã từng hạnh phúc chưa kìa, vậy mà bây giờ…”

Ông cụ chững lại, cười chua xót, “Âm dương cách biệt, đoạn tuyệt quan hệ.”

Diêm Dụ nghe được những mẩu chuyện xưa cũ về ba mẹ từ trong miệng ông, anh không khỏi mỉm cười. Thì ra ba mẹ anh đã từng yêu nhau như thế, không phải chỉ là mỗi oán hận nhau không.

“Ngoài những đối thủ trong thương trường ra, ba cháu đã gây thù chuốc oán với không ít người, toàn để ông phải đi sau thu dọn tàn cuộc mà thôi. Ba cháu…” Ông cụ trầm ngâm hai giây, đôi mắt già đượm buồn, “Không chỉ có một người vợ là mẹ cháu mà còn nuôi rất nhiều tình nhân bên ngoài, trong đó có một người phụ nữ trẻ họ Lăng. Ông nhớ cô ta chính là nguyên nhân khiến ba mẹ cháu ly hôn, mà người phụ nữ này vô cùng xảo quyệt, ở ngay dưới mí mắt ông, làm những thứ không nên làm.”

Càng nhắc ông cụ càng tức giận, không nhịn được, ông vỗ bàn một cái. Người phụ nữ đó đã cao chạy xa bay, giờ cũng không biết là đang ở phương trời nào, dùng tiền của Diêm gia mà nhởn nhơ tung cánh. Đúng là đê tiện hết chỗ nói!

Đối với những chuyện này Diêm Dụ chẳng lạ lẫm gì, bởi lẽ danh tiếng của cha anh quả thật không được tốt đẹp cho lắm. Lúc anh còn rất nhỏ, ba đã dẫn một người phụ nữ về nhà, người phụ nữ đó có lẽ chính là người phụ nữ trong lời ông nói. Những cuộc cãi vã của ba mẹ cũng bắt đầu nảy sinh từ đó, càng ngày càng dữ dội… Anh không nhớ mình đã vượt qua chuỗi ngày đau khổ đó như thế nào, chỉ biết rằng không một ai ngoài ông quan tâm anh cùng Diêm Lãnh.

Có những lúc Diêm Dụ đã từng hận họ, nhưng hận rồi thì để làm gì? Sau tất cả, họ vẫn là đấng sinh thành của anh.

Ông cụ Diêm liếc qua cháu trai, giọng nói do dự mang theo ý tứ thăm dò: “Cháu còn muốn gặp lại mẹ không?”

Khóe mắt Diêm Dụ ủ rũ: “Có thể sao ông? Bà ấy đã rời xa cháu hơn hai chục năm rồi.” Lâu đến nỗi anh đã gần như quên mất gương mặt của bà, thời gian có thể tước đi mọi thứ, đặc biệt là những kí ức mơ hồ.

Sự im lặng ngự trị, ông cụ không biết nói sao cho phải, ông sợ Diêm Dụ hy vọng càng nhiều thì sẽ thất vọng càng cao. Cuộc nói chuyện của hai người cứ thế kết thúc, ông cụ đột nhiên lên tiếng: “Ông nói vậy không phải để cháu căm ghét cha hay là mẹ cháu, mà ông chỉ muốn cháu hãy đối xử thật tốt với người bạn đời của mình. Ông không hề có ý cấm cản, nhưng nếu cháu đã lựa chọn Quận Hy Ca thì cháu nên biết điểm dừng ở đâu, đừng quá mức sa đà như cha của cháu…”

Diêm Dụ: “…”

Quanh đi quẩn lại hóa ra là vấn đề này. Rốt cuộc chấp niệm của ông sâu tới cỡ nào mà có thể khiến một người ít nói như ông phải nhắc đi nhắc lại nhiều lần? Có lẽ chuyện của ba ắt đã để lại ám ảnh cho ông. Bỗng nhiên anh thấy mình hơi ác. Anh có nên giải thích với ông một chút không, rằng tất cả những gì ông thấy đều chỉ là giả, rằng cháu trai của ông không phải hạng người đào hoa mà ngược lại còn rất chung thủy?

Oan uổng quá, anh rõ ràng là một người đàn ông tốt!

Thở một hơi não nề, Diêm Dụ nghĩ vẫn là nên để sau. Dù sao bây giờ trong mắt ông, anh đã đen đến không thể đen hơn.

Trước khi rời đi, ông cụ chỉ để cho anh một câu không hề rõ nghĩa: “A Dụ, hy vọng cháu sẽ không giấu diếm ta làm điều gì.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK