Giờ này, An Cửu đang ngồi trong một quán nước, lặng lẽ nhìn Quận Nhĩ Trúc ra vào quán bar hết năm, ba lần. Một người đàn ông mặc áo quân đội đi cạnh cô ta, tuổi tác có vẻ già dặn, vóc dáng cao gầy, khí thế uy nghiêm, sải những bước lớn vào trong.
An Cửu muốn nhìn rõ hơn, thế nhưng trời tối, ánh đèn ngoài cửa quán bar lại rất leo lét, cho nên dù cô có cố đến mấy cũng không nhìn rõ, sau cùng chỉ đành buông xuôi. Sau khi chụp được một vài tấm ảnh ám muội, cô bèn quay ra kiểm tra một lượt.
“Chắc cũng đủ rồi.”
An Cửu gật gù cái đầu nhỏ, chỉ cần một bước nữa thôi là Quận Nhĩ Trúc sẽ được hưởng món quà quý từ Quận Hy Ca.
Theo đúng như lời căn dặn của Quận Hy Ca, An Cửu gửi một sấp ảnh đến nhà Thiệu Mẫn, sau đó lại gửi thêm những sấp ảnh khác đến nhà của những người còn sót lại. Không thể không nói, cơ thể của Quận Nhĩ Trúc cũng thật dẻo dai, đàn ông đối với cô ta chỉ như tấm áo mà thôi, nói thay là thay, không cần nghĩ ngợi.
Xong xuôi, An Cửu ngửa mặt hít một hơi gió trời. Lúc này, từ đằng sau, một bóng người chầm chậm đi đến, tay lăm lăm con dao bén nhọn. Hắn đi rất chậm, trên môi ẩn hiện nụ cười nham hiểm.
Màng nhĩ An Cửu khẽ rung, cô nắm chặt tay, quay phắt đầu, kì lạ là không thấy ai. Nghi hoặc xoa xoa cổ, cô cho rằng mình nghe nhầm, thế nhưng chính vào lúc cô chuẩn bị cất bước rời đi, người nọ lại chợt nhảy ra, loáng một cái đã bổ một cú vào cô.
“Bụp!”
An Cửu bị đánh bất tỉnh nhân sự, người nọ nhanh nhẹn vắt cô lên vai, đưa cô đến một nhà kho cũ nát.
Nơi ấy, Chung Tử Dương đã ung dung chờ sẵn từ lâu. Xung quanh trống trải, đen như mực, chỉ có ánh sáng tỏa ra từ ngọn nến vàng là chiếu lên khuôn mặt anh, khiến anh trở nên bí ẩn, nguy hiểm.
Chung Tử Dương vắt chéo chân rồi lạnh nhạt phân phó: “Thông báo cho cô ấy!”
Người nọ cung kính vâng dạ, tức thì lui ra ngoài. Hắn vừa đi vừa lẩm nhẩm trong miệng: “Cậu chủ đúng là si tình đến mức cực đoan, dùng cách này thì có cô gái nào chịu yêu?” Là hắn thì cũng không dám, bởi lẽ người đàn ông này rất tàn bạo.
Chung Tử Dương xuất thân trong một gia đình dòng dõi quý tộc nước Pháp, tuổi trẻ tài cao, mượn vốn của ba mẹ tự tay gầy dựng một công ty xa xỉ phẩm, thuê và đào tạo hàng ngàn vệ sĩ bảo vệ an nguy cho chính mình. Một người hoàn hảo như vậy, giỏi giang như vậy, ấy vậy mà tâm lý lại bị khiếm khuyết, có đôi khi trở nên vô cùng đáng sợ.
Quận Hy Ca mới chợp mắt chưa bao lâu, đột nhiên bừng tỉnh vì tiếng đổ vỡ chói tai. Cô hoang mang quan sát bốn phía, lại thấy cửa sổ bị vỡ một mảng, tan thành những mảnh nhỏ rơi vãi đầy đất, còn có cả một lỗ đạn tròn lẳn in hằn trên kính.
“Chung Tử Dương…”
Quận Hy Ca khiếp sợ ôm chăn, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Đây là kí hiệu của Chung Tử Dương, chỉ có hắn mới hay làm vậy…
Những ngày sinh sống cùng hắn tại thủ đô Paris đầy thơ mộng, ngày nào cô cũng thấy Chung Tử Dương bắn vỡ cửa kính, hắn thích dùng súng, đặc biệt là thích dùng súng dí vào đầu kẻ khác, sau đó nở nụ cười lạnh.
Quận Hy Ca cắn môi ngồi dậy, xốc lại tinh thần đang trong bờ vực hoảng loạn. Đưa mắt nhìn ra phía cửa, Diêm Dụ đứng đó tự lúc nào, thở hồng hộc, anh vội vã chạy đến kiểm tra cô, gấp rút mở miệng: “Có chuyện gì vậy? Em có bị sao không?”
“Tôi không sao.” Quận Hy Ca thất thểu buông lời, cô bất an cầm điện thoại lên, đập vào mắt là dòng tin nhắn: [An Cửu đang ở trong tay tôi. Nhà kho đường Nghiêm Tây, đến một mình!]
Chung Tử Dương trở về rồi, hắn trở về thật rồi…
Quận Hy Ca không biết hắn định giở trò gì, mông lung vô chừng, cô siết chặt nắm tay, hai hàm răng cắn vào nhau.
Diêm Dụ liếc thấy biểu cảm bất thường của cô, biết chắc là đã có chuyện. Đương lúc anh muốn hỏi thì cô đã chống nạng mà bước xuống giường, di chuyển đến chiếc xe lăn.
“Em đi đâu vậy?”
Sắc mặt Quận Hy Ca không cảm xúc, ánh mắt sâu thẳm, đáp ngắn gọn: “Đừng đi theo tôi!”
Dứt lời, cô đã đẩy cửa đi mất.
Diêm Dụ trầm mặc một lúc, nghe tiếng động cơ rồ rồ dưới nhà, anh thầm chửi thề. Với tình trạng của cô bây giờ, làm sao có thể lái xe?
Anh bực bội đá đá chân giường, gấp gáp chạy sang phòng bên lấy một khẩu súng, tay bấm gọi cho Đoàn Mộc Liêm.
“Nhà kho đường Nghiêm Tây, tôi sẽ giải thích với cậu sau.”
Nhờ ưu thế chiều cao, lúc nãy Diêm Dụ đã trông thấy tên địa điểm trên điện thoại của cô. Mặc dù không rõ là có chuyện gì, nhưng căn cứ vào biểu hiện khác lạ của Quận Hy Ca, vào vết đạn xuất hiện trên cửa kính, linh cảm cho anh biết rằng đây không phải chuyện tốt lành.
Quả nhiên khi đuổi tới nơi, Diêm Dụ lập tức thấy một toán người canh giữ bên ngoài, đi đi lại lại rất nghiêm ngặt, dường như không thể lọt nổi con muỗi. Xe của Quận Hy Ca đỗ một bên, đầu xe có chút méo mó.
Nhìn Quận Hy Ca đang đẩy xe lăn tiến về phía mình, gương mặt Chung Tử Dương ánh lên những nỗi niềm khó nói. Anh há miệng cười ha hả, vỗ vỗ tay: “Tốt, rất tốt! Em làm cách nào mà lái xe vậy?”
Ngũ quan Quận Hy Ca đanh lại, đôi mắt hằm hằm, tranh thủ đánh giá tình hình vài giây. Gương mặt kia vẫn như vậy, bản tính kia vẫn như vậy… đẹp mà độc!
Cô hít sâu, ngữ điệu lạnh lùng, cứng rắn: “Anh nhốt An Cửu ở đâu?!”
Chung Tử Dương nhíu mày không vui, anh lắc lắc đầu: “No, em phải trả lời câu hỏi của tôi trước. Understand?”
Khóe miệng Quận Hy Ca nhếch nhẹ, Chung Tử Dương hỏi cô lái xe bằng cách nào ư? Đương nhiên là bằng cánh tay này, bằng cái nạng gỗ này, dù sao thì chân của cô cũng không có sức… Bởi vì bị phân tán sự chú ý, cho nên cô mới không kịp thắng xe, đâm sầm vào gốc cây, dẫn đến chiếc xe bị biến dạng, cũng may là bản thân không có bị thương gì.
Mặt Quận Hy Ca càng lúc càng khó coi, Chung Tử Dương nhún vai, thở dài nói: “Được rồi, em không nói thì tôi cũng không ép buộc em.”
“Trở lại vấn đề chính.” Chung Tử Dương thong thả châm một ngọn nến, giọng trầm trầm: “Em có vui mừng vì tôi đã quay về không?”
Quận Hy Ca nghiến răng: “Vui, cái, đầu, anh! Tôi nhắc lại lần cuối, hãy thả An Cửu ra, cô ấy không liên quan!”
“Nếu tôi không thả, em định làm thế nào?”
Chung Tử Dương chẳng hề nao núng, trái lại còn cất lời khiêu khích.
“Làm thế nào?” Quận Hy Ca kéo lên một nụ cười âm hiểm, cô rướn người, nhanh như chảo chớp rút ra một con dao chuyên dùng để phẫu thuật, mạnh mẽ đâm thẳng vào lòng bàn tay hắn.
Con ngươi Chung Tử Dương khẽ lóe, anh rụt tay lại nhưng muộn rồi. Lưỡi dao sắc bén của Quận Hy Ca đã cắt qua da anh, vừa vặn một giây, để lại dòng máu tuôn trào.
Chung Tử Dương rít gào: “Em dám?!”
“Tôi dám!”