• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quận Hy Ca nói rồi dứt khoát co chân thụi anh một phát, Diêm Dụ lập tức sợ hãi, sờ tới sờ lui bụng cô.

“Con của anh có sao không? Hy Ca à, bình tĩnh, bình tĩnh lại đi em…”

Cũng biết là bản thân có hơi kích động, cô ngồi dậy vạch áo ra xem bụng mình. Sống mũi lại bắt đầu cay cay, cô quay đầu nhìn anh, ngữ điệu lộ rõ sự tấm tức.

“Có phải anh chê em xấu, không còn thích em nữa không?”

Thấy cô đột nhiên hỏi vậy, Diêm Dụ luýnh quýnh không biết trả lời ra sao. Điều này khiến Quận Hy Ca càng chắc chắn hơn với suy đoán của mình, cô mếu máo chực khóc…

Diêm Dụ ôm cô vào lòng, đôi mắt đen láy của anh hiện lên một sự bất lực. Chưa lần nào anh có thể thành công chống cự nước mắt của cô.

“Em rất xinh đẹp, ai nói em xấu anh liền đấm chết hắn ta. Vợ, anh luôn yêu em mà, em nghĩ linh tinh gì đó?”

“Thế tại sao người phụ nữ ấy lại có số của anh?”

Quận Hy Ca chỉ vào chiếc điện thoại mới phát hiện cuộc gọi vẫn chưa kết thúc, Diêm Dụ chỉ muốn cắn lưỡi, anh nhanh như chớp lao tới kéo số của cô ta vào danh sách đen. Rõ ràng anh không hề nhập nhằng với phụ nữ, vậy mà mấy người họ cứ tìm đến anh không ngừng, mặc cho anh đã từ chối và giơ nhẫn cưới ra bao nhiêu lần.

Vả mặt quả thực rất đau. Dạo trước anh còn hùng hồn nói rằng bản thân sẽ không phạm phải sai lầm cấp thấp như này, thế mà bây giờ lại có người tìm tới chọc giận vợ anh.

Diêm Dụ nâng mặt cô lên, hôn hôn cô lấy lòng. Anh không muốn những cảm xúc tiêu cực ảnh hưởng đến cơ thể cô, ảnh hưởng đến cả con anh.

Quận Hy Ca cũng hiểu lúc này bản thân có chút nhạy cảm, nhưng dù có làm thế nào cô cũng không thể khống chế được mình, tâm trạng thất thường, rất dễ mất tự chủ. Nhìn anh thành khẩn, cô xuống nước trước, giữa hai vợ chồng tuy có những lúc cãi vã nhưng chưa bao giờ làm căng. Không phải cô chủ động hòa giải thì lại là anh, mỗi lần như vậy, hai người càng thêm hiểu nhau.

Cô co đầu gối lên, bàn tay mò mẫm một hồi. Diêm Dụ lấy làm lạ, anh tròn mắt hỏi cô: “Sao vậy?”

“Ngứa!”

Quận Hy Ca nhìn anh, càng gãi càng hăng hơn. Diêm Dụ sợ chân cô sẽ bị gãi đến trầy da tróc thịt nên anh nhanh nhẹn cản lại.

Người đàn ông xuống giường, xỏ đôi dép bông vào.

“Đợi anh chút.”

Tất bật mấy phút, anh mang ra một chậu nước ấm có rắc cánh hoa hồng nhung. Anh bế cô đặt ra rìa giường, cẩn thận nâng chân cô lên thả vào trong làn nước ấm, vừa rửa vừa vuốt nhè nhẹ nhằm xoa dịu cô.

Bấy giờ, Quận Hy Ca cũng chịu nguôi giận, không còn nhắc gì tới chuyện kia nữa. Cô chăm chú nhìn từng động tác thận trọng của anh, môi hồng cong lên sung sướng.

Diêm Dụ âm thầm thở phào, đợi cô ngâm chân xong liền lấy khăn lông bọc vào chân cô, lau kĩ càng. Với tay lấy trong hộc tủ ra một lọ thuốc, anh thoa lên làn da mẫn cảm mẩn đỏ, vừa thoa vừa thổi.

Chất thuốc mát lạnh khiến Quận Hy Ca cảm thấy thoải mái phần nào, đột nhiên quàng tay qua cổ anh, cô hôn lên má anh coi như trao thưởng.

Diêm Dụ không dám đòi hỏi nhiều, đáp lại cô rồi lại như cũ bế cô về giường, kéo cô vào trong chăn.

Dọn dẹp mọi thứ xong xuôi, anh mới lên giường đi ngủ. Đèn sáng mãi cũng tắt, căn phòng lặng tờ một lúc thì bỗng vang lên thanh âm khàn khàn của Diêm Dụ.

“Vợ, dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa em cũng phải luôn tin rằng, người anh yêu là em, chỉ có em mà thôi.”

Quận Hy Ca mỉm cười mãn nguyện, tim mềm nhũn. Cô đặt tay lên eo anh, rờ rờ cơ bụng săn chắc.

Diêm Dụ nheo mắt vẻ nguy hiểm, anh cưng chiều cảnh cáo: “Này, châm lửa rồi em có chịu trách nhiệm không? Dừng tay mau.”

Dường như luyến tiếc, Quận Hy Ca hừ mũi đáp: “Không cho sờ thì thôi…”

“Đợi bao giờ sinh em bé, em muốn thế nào cũng được.”

Không có tiếng đáp lại, Quận Hy Ca mơ màng nhắm mắt, chiếc lưỡi hồng nhuận đáng yêu hơi lộ ra sau hàm răng trắng sáng.

Vén tóc cô ra sau tai, người đàn ông khẽ vồ về cả thế giới trong lòng.

Mang thai thực sự khiến cho cuộc sống của hai vợ chồng thay đổi rất nhiều. Giờ sinh học của Quận Hy Ca bị xáo trộn, thỉnh thoảng bị con đạp đau, cô còn không ngủ được.

Đến tháng thứ tám, bụng cô đã to lên và hằn rõ những vết rạn. Diêm Dụ sắp xếp đưa cô trở về dinh thự Diêm gia, mỗi sáng đều cố gắng cùng cô đi lại vận động.

Anh sẽ hái những cành hồng còn đẫm sương đêm buộc lại thành bó cho cô, có đôi khi sẽ cùng cô ngồi ngắm bình minh nghe tiếng chim hót. Không gian riêng tư chỉ có hai người, cùng nhau tận hưởng tháng cuối của thai kì.

Hôm qua Quận Hy Ca khó ngủ, bởi vì bụng to nên khi nằm cũng rất khổ sở. Nằm nghiêng thì sợ đè vào con, nằm ngửa thì hít thở không được, do đó, cô chỉ có thể nửa nằm nửa tựa vào đầu giường, giữ tư thế đó cả đêm. Giờ cô đã không thể tự mình ngồi dậy mà phải có Diêm Dụ giúp đỡ, đứng lâu thì mỏi chân, cho nên đa số thời gian cô đều nghỉ ngơi, lúc trong nhà, lúc ngoài sân, lúc giữa vườn.

Diêm Dụ thương vợ nhưng không biết làm thế nào, anh chỉ ân cần an ủi cô, vợ muốn gì thì anh chiều nấy.

Mẹ vợ đem đến mấy quả dừa tươi, nói là uống nhiều thì con sinh ra sẽ xinh đẹp, trắng trẻo. Diêm Dụ chẳng tin, nhưng thiết nghĩ cái này tốt nên vẫn chặt ra cho cô uống.

Anh cắm ống hút vào, một tay cầm quả dừa vỏ xanh, một tay cầm ô che nắng cho Quận Hy Ca. Cô hút mấy cái liền mỉm cười, gương mặt phấn nộn dưới gió khiến ai đó nhìn mà mê.

Diêm Lãnh thấy anh trai, chị dâu hạnh phúc như vậy đâm ra có chút mong chờ, trong đầu không ngừng mường tượng viễn cảnh với bạn gái mình.

Khi đi khám, bác sĩ nói con hai người không có bệnh tật hay khiếm khuyết gì, Quận Hy Ca mừng rơn, sự lo sợ cũng nhanh chóng tan biến.

Ngày nọ, mưa rơi tầm tã trên mái hiên, lộp độp va đập vào cửa sổ như muốn phá tuông tất thảy. Quận Hy Ca trông ra ngoài trời trong chốc lát, sau đó ôm bụng chậm rãi ngồi xuống giường.

Điện thoại Diêm Dụ bỗng reo ầm ĩ, Quận Hy Ca thở sâu cất tiếng: “Chồng ơi, ai gọi anh này!”

“Chồng…”

Diêm Dụ đang tắm, tiếng nước chảy át đi tiếng gọi nhỏ nhẹ của vợ nên không nghe rõ. Anh vươn cổ nói vọng ra: “Anh xong ngay đây!”

Chuông điện thoại vẫn cứ đổ không có dấu hiệu ngừng lại, Quận Hy Ca nhích lên một chút, ôm bụng bầu.

“Diêm Dụ, giang hồ cấp cứu, tôi có chút chuyện muốn nhờ vợ cậu!”

Là giọng của Đoàn Mộc Liêm, hắn ta có vẻ đang rất gấp, cứ vậy mà liến thoắng thôi. Thấy không đáp ngay, hắn tức thì giở thói ỉ ôi.

“Cậu đừng có vô tình với tôi. Chính tôi đã giúp cậu điều tra Quận Hy Ca còn gì, bây giờ chinh phục được bảo bối rồi, không thèm nhìn mặt anh em hả?”

Quận Hy Ca im lặng, ánh mắt dừng lại rất lâu trên cánh cửa phòng tắm.

Cô nghe Đoàn Mộc Liêm tiếp: “Tôi thừa biết cậu đã trúng tiếng sét ái tình với Quận Hy Ca ngay sau đêm ấy, chẳng thế mà cậu cứ gọi tôi ra uống rượu, mà lần nào cũng thấy luyên thuyên về cô ấy suốt. Yêu rồi mà còn chưa nhận ra, tôi cũng đâu ngờ cậu thật lòng, tự dưng xúi cậu đi kết hôn với cô ấy. Lúc đó cậu rất sảng khoái đồng ý, không một chút chần chừ, suy nghĩ. Cũng phải thôi… Quận Hy Ca đã ở trong tầm ngắm của cậu lâu rồi mà, tôi còn bắt gặp cậu lén đi theo cô ấy đến bệnh viện nữa. Nhìn người ta khóc, cậu cũng buồn có đúng không? Vì thế, cậu hiểu tôi lúc này chứ, đại ca, giúp tôi một lần thôi.”

Quận Hy Ca nắm chặt chiếc điện thoại, cô run giọng mở miệng: “Đoàn Mộc Liêm, những lời anh nói có phải là thật?”

Cô vừa hỏi, cuộc gọi lập tức kết thúc, Đoàn Mộc Liêm biết mình lỡ lời, sợ tới nỗi tắt di động rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK