Căn nhà rộng lớn, hai người phải tìm từng phòng một. Chạy lên đến tầng hai, căn phòng chỉ khép hờ cửa. Vội xông vào bên trong, Mộ Tử Khanh siết chặt hai tay, cơ thể bất giác mà run lên.
Trên chiếc giường rộng lớn, Mộc Uyển nằm đó với gương mặt tái nhợt, toàn thân ướt sũng, đôi mắt nhắm chặt, biểu cảm vô cùng đau đớn. Chạy đến bên cạnh cô, anh vội vã kéo cô ngồi dậy. Ôm chặt cô trong lòng, da thịt cô lạnh toát chẳng khác nào một người chết. Kéo chiếc chăn mỏng quấn quanh người cho cô, anh nghe giọng cô yếu ớt thì thào:
“Tử… Khanh… Anh tới rồi!”
“Mộc Uyển, em… em…”
“Em… Không sao… Mau lên… Will…”
Lăng Vũ đứng đó, nghe cô nhắc đến Will thì vô cùng kích động. Anh vội hỏi với biểu cảm vô cùng lo lắng:
“Mợ chủ! Will đang ở đâu?”
“Trên… Tầng ba… Trong một căn phòng kín…”
Chưa dứt lời, cô chỉ thấy bóng Lăng Vũ vội vàng chạy ra ngoài. Cô cảm thấy mình thật có lỗi, vì cô Will mới đến đây. Nếu như cô ấy xảy ra chuyện gì, cả đời này cô cũng không bao giờ tha thứ cho mình được.
Bàn tay nhỏ nhắn đưa lên nắm lấy ngực áo anh, cô yếu ớt dựa vào lòng ngực rắn chắc ấy. Ôm chặt cô trong vòng tay mình, anh thật sự hận không thể bắt được đám người kia. Nếu để anh biết ai đã làm ra những chuyện này, anh nhất định bắt hắn sống không bằng chết.
“Tử Khanh…”
“Anh đây! Anh đưa em tới bệnh viện.”
“Không… Anh… đưa em… lên chỗ Will.”
“Mộc Uyển, em đã yếu lắm rồi.”
“Không… Em không sao! Đưa … Đưa em… đi tìm cô ấy!”
“Nhưng…”
“Tử Khanh… em… em cầu xin anh.”
Bất đắc dĩ, anh phải đưa cô đi tìm Will. Bàn chân lạnh ngắt chạm xuống sàn nhà, Mộc Uyển thật sự không có chút sức lực nào để đi nữa. Mỗi một bước đi của cô đều là nương theo sức lực của cơ thể anh mà thôi.
Lăng Vũ chạy đến tầng ba, vừa nhìn đã thấy cái phòng kín mà Mộc Uyển nói. Chỉ là cảnh tượng bên trong khiến anh đứng không vững nữa rồi. Anh cảm nhận rõ ràng, cơ thể mình đang run rẩy, không phải vì sợ mà là vì tức giận.
Bên trong phòng kín, Mộ Tử Duy và Thẩm Hưng đang ngồi quỳ một gối dưới sàn. Trước mặt bọn họ là một cô gái đang trong trạng thái mê mang. Chiếc áo không lành lặn, cơ thể hằn lên vết roi, máu từ khoé môi chảy ra. Cũng may lúc nãy bọn họ đến kịp thời. Nếu không thì e là hậu quả còn nghiêm trọng hơn gấp mấy lần.
Thẩm Hưng đưa tay muốn đỡ lấy cô gái đáng thương ấy lên thì bất ngờ, một bóng người xuất hiện đấm thẳng vào mặt anh ta. Cú đấm tới quá nhanh và đột ngột khiến anh nhất thời không kịp phản ứng mà ngã nhào ra. Mộ Tử Duy vội đứng lên, vừa hay phản ứng kịp thời nên tránh được cú đấm của Lăng Vũ.
Lăng Vũ đôi mắt đỏ ngầu đầy căm phẫn nhìn hai người. Bàn tay siết chặt, anh lập tức lao tới muốn đấm Thẩm Hưng thì bị Mộ Tử Duy ngăn lại.
“Tránh ra.”
Giọng nói lạnh lẽo của Lăng Vũ khiến Mộ Tử Duy nhất thời bất động. Nhìn biểu cảm của người trước mặt, Mộ Tử Duy biết là Lăng Vũ đã hiểu lầm rồi. Định lên tiếng giải thích thì Mộ Tử Khanh và Mộc Uyển cũng vừa lúc lên tới.
Lăng Vũ vẫn còn đang tức giận nhìn chằm chằm hai người kia. Nhưng khi nghe được giọng nói của người đó, dáng người cao lớn như muốn ngã quỵ xuống. Đôi mắt khép hờ, nước mắt vẫn cứ chảy ra, Will nằm đó, yếu ớt gọi tên anh:
“Lăng Vũ… Cứu… cứu tôi…”
Trái tim anh bỗng chốc thắt lại. Chậm rãi ngồi xuống bên cạnh cô, đôi mắt đỏ ngầu không giấu được sự đau lòng nơi anh. Cởi chiếc áo khoác ngoài ra, anh đau lòng nhìn cô gái nhỏ đang nằm đó…
Hai bàn tay rắn chắc nâng người cô ngồi dậy, anh để cô dựa đầu vào lòng mình. Một cánh tay ôm chặt lấy cơ thể cô, một bàn tay khác đưa ra lau đi vết máu trên khoé môi nhỏ nhắn ấy.
Cắn chặt môi dưới, anh lấy áo che chắn lại cơ thể cho cô. Nhìn những vết thương trên người cô ấy, anh chỉ hận bản thân không thể lập tức mà giết hai kẻ trước mặt này. Tại sao… Tại sao lại làm như vậy với cô ấy? Tại sao…
Đặt Mộc Uyển ngồi trên chiếc ghế cạnh đó, Mộ Tử Khanh từng bước đi vào bên trong. Rút từ trong túi ra một khẩu súng, anh hướng tầm ngắm về phía Mộ Tử Duy. Khi ánh mắt hai người chạm nhau, Mộ Tử Khanh lạnh lùng chấp vấn:
“Tại sao? Tôi đã cảnh cáo anh từ đầu, tại sao lại cứ phải làm trái ý tôi?”
“Tử Khanh, không phải…”
“Câm miệng! Mọi chuyện đã rành rành trước mặt, anh còn muốn xảo biện?”
“Thật sự không…”
Đoàng!
Một tiếng nổ vang lên, viên đạn từ trong họng súng của Mộ Tử Khanh bay ra, bắn vào chân của Mộ Tử Duy.
“Đây là cảnh cáo.”
Mộ Tử Duy ngã ngồi xuống sàn, ánh mắt bất đắc dĩ nhìn anh. Hình như còn muốn nói thêm điều gì đó, nhưng chưa kịp lên tiếng thì Mộ Tử Khanh đã nói thêm một câu:
“Lần nầy là cảnh cáo. Nếu còn dám động đến những người bên cạnh tôi thì tôi sẽ tự tay tiễn anh xuống địa ngục.”
Không đợi người kia trả lời, anh đã xoay người bước đi. Ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn của Mộc Uyển, anh nghiến chặt răng cố kiềm nén cơn giận. Nhìn người trong lòng đã hôn mê bất tỉnh, anh chỉ hận không thể một phát mà bắn chết anh ta
Lăng Vũ ôm lấy cơ thể của Will, ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn về phía hai người một lần nữa:
“Mộ Tử Duy, món nợ này… sẽ có một ngày tôi bắt anh trả đủ.”
Cúi đầu nhìn người trong lòng, vòng tay ôm cô siết chặt thêm một chút. Cô gái nhỏ này… tại sao lại phải chịu đựng những nỗi đau kinh khủng đến vậy…
Nhìn Mộ Tử Khanh và Lăng Vũ mang theo hai cô gái rời đi, Mộ Tử Duy lúc này mới ý thức được, bản thân mình đã bị người ta gài bẫy rồi. Bọn chúng không muốn gây hấn với Mộ Tử Khanh mà là muốn để anh và Mộ Tử Khanh xảy ra xung đột…
“Cậu chủ…”
“Tới bệnh viện!”
“Vâng!”
_______
Ba chiếc xe nối đuôi nhau rời đi. Ở trên sân thượng, có một cặp mắt thích thú nhìn theo nhóm chiếc xe của họ. Hắn kéo ra một nụ cười, lấy điện thoại nhấn số gọi cho ai đó. Đầu dây bên kia nhấc máy, hắn vội vàng nói:
“Mẹ! Kế hoạch của chúng ta thành công rồi.”
“Tốt! Con làm tốt lắm, Henry…”