Mấy ngày sau…
Một buổi đêm yên bình, Mộc Uyển đang ngồi trước màn hình máy tính, những ngón tay mềm mại lướt nhẹ nhàng trên bàn phím. Điện thoại rung lên, cô đeo tai nghe vào rồi nhận cuộc gọi. Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói đầy phấn khích.
“Uyển Uyển, báo cho cậu một tin mừng.”
Người gọi đến là Lạc Dung Tịch, bạn học cũ của Mộc Uyển. Cô ấy lớn hơn cô hai tuổi nhưng tính cách thì vẫn chẳng trưởng thành hơn cô là bao. Hiện tại, cô ấy đang là một ca sĩ nổi tiếng dưới trướng quản lý của công ty giải trí Thiên Âu, một trong những công ty giải trí có tầm ảnh hưởng lớn nhất Đông Đô này.
Nghe được giọng nói phấn khích của Dung Tịch, Mộc Uyển không giấu được ý cười. Cô dùng mấy lời trêu chọc để đáp lại cô ấy.
“Có chuyện gì mà cậu phấn khích quá vậy hả, đại minh tinh của tôi?”
“Mộc Uyển, cái điệu bộ này là sao hả?”
“Haha, mình đang khen cậu mà!”
“Hừm… Cậu lúc nào cũng lấy mình ra làm trò cười.”
“Không có mà! Mình thật sự, thật sự rất ngưỡng mộ cậu.”
“Thật không?”
“Tất nhiên rồi.”
“Nói vậy còn có chút tình cảm.”
“Mà cậu định nói gì với mình vậy?”
“À! Cái kịch bản của cậu ý, mình đã đưa cho đạo diễn xem rồi. Anh ấy nói khá tốt, có thể chuyển sang làm phim ngắn “
“Thật không?”
“Thật mà! Ngày mai cậu rảnh không?”
“Có! Mai mình được nghỉ.”
“Ừm… Vậy tầm khoảng tám chín giờ gì đó cậu đến Thiên Âu đi, mình đưa cậu đi gặp anh ấy.”
“Được! Mình sẽ tới.”
“Ok! Mình đợi cậu. Vậy nha, mình bận rồi. Bye bye!”
“Bye!”
Tắt máy, Mộc Uyển cắn chặt môi dưới để bản thân mình không hét lên vì phấn khích. Kịch bản của cô, kịch bản của cô đã có cơ hội chuyển thể thành phim rồi. Nếu như có thể, thì… Thì cô sẽ nhận được một khoảng tiền khá bộn, đủ để sửa lại căn nhà này cho ba cô rồi.
“Aaaaa! Tuyệt quá!”
Mộc Uyển cảm nhận được trái tim mình đang nhảy múa vì vui sướng và hạnh phúc. Cô gấp laptop lại, không quên lấy điện thoại gửi cho Uyển Đồng một tin nhắn.
[ Kịch bản của mình có hy vọng rồi.]
[Thật á!!! Chúc mừng cậu nha!!!!]
[Cảm ơn cậu! Mình ngủ đây, mai sẽ gặp đạo diễn. Ngủ ngon.]
[Ngủ ngon!]
Tắt màn hình điện thoại, Mộc Uyển mang theo một tâm trạng vô cùng phấn khích đi vào phòng ngủ. Đêm nay, cô mơ một giấc mơ thật đẹp…
________
Bình minh ló dạng, vài giọt sương mai vẫn còn đọng lại trên những tán lá. Lấp ló phía trước nhà, những bông hoa lại đang hé nở, giương mình đón những giọt sương mai. Trên những cành cây phía xa, đàn chim líu lo gọi nhau chuyền cành. Một khung cảnh bình yên của khu phố nghèo…
Hôm nay Mộc Uyển dậy từ rất sớm. Cô phấn khích đến nỗi cả đêm qua không chợp mắt được. Chỉ mong cho trời mau sáng để cô chuẩn bị tinh thần để đi đến công ty Thiên Âu.
“Có chuyện gì mà con vui quá vậy?”
“Bí mật! Đợi thành công rồi con sẽ nói với ba.”
“Chuyện gì vậy?”
“Bí mật mà! Đi thôi, con giúp ba mở cửa quán.”
Mộc Thanh đứng hình mất mấy giây. Con gái của ông hôm nay phấn khích quá. Ông thật tò mò muốn biết chuyện gì mà lại có thể khiến cô phấn khích đến mức này. Nhưng dù có gặng hỏi thế nào thì Mộc Uyển cũng nhất quyết không nói dù chỉ là nửa chữ.
Mộc Uyển tinh nghịch hôn lên má ông một cái rồi vội vã chạy đi. Trước khi đi, cô còn quay lại làm mặt xấu với ba mình, sau đó vẫy vẫy tay tạm biệt ông rồi mới rời đi.
Nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn của cô, ông mỉm cười hạnh phúc. Con gái dù có lớn đến mấy thì cũng vẫn là tiểu công chúa nhỏ trong mắt của người làm cha. Thật mong sao con gái của ông có thể mãi mãi vui vẻ và lạc quan giống như bây giờ vậy.
Đón xe buýt đi về hướng công ty giải trí Thiên Âu, Mộc Uyển cứ thấp thỏm không yên. Vừa mừng vừa lo, cô cứ lóng ngóng mãi không thôi. Cho đến khi cô đã đứng trước cửa Thiên Âu thì cô mới biết, hoá ra bản thân lại đang run rẩy không thôi.
“Vào hay là không vào đây? Mình… có nên gọi điện cho Dung Tịch khi nhỉ?”
Cứ tiến một bước, lùi một bước, vào không được mà ra cũng không xong. Cuối cùng thì Mộc Uyển chịu thua rồi, đành lấy điện thoại ra nhắn tin cho Dung Tịch. Tin nhắn gửi đi, điện thoại của cô đã lập tức reo lên.
“Đợi một chút, mình đang họp, sẽ xuống ngay đây.”
“Không…”
Chưa nói hết câu, đầu dây bên kia đã tắt máy mất rồi. Mộc Uyển thở dài, Dung Tịch lúc nào cũng hấp tấp như vậy. Cái tính hấp ta hấp tấp này, cô đã chỉnh rất nhiều lần nhưng rồi đâu vẫn lại vào đó.
Mặc Đình Kiên từ bãi đậu xe đi ra, lại bắt gặp Mộc Uyển đứng đó thì liền có chút ngạc nhiên. Anh thầm nghĩ: ” Đây… Chẳng phải là cô bé đó sao? Cô ấy tới đây làm gì?”.
Bước chân đi về phía cô, Mặc Đình Kiên nghiêng đầu hỏi.
“Cô… Có chuyện gì sao?”
Mộc Uyển bị giọng nói bất ngờ của anh làm cho giật mình. Cô theo bản năng mà bước lùi về sau, ánh mắt nhìn Mặc Đình Kiên đầy dò xét.
“Anh là ai?”
“Tôi là ông… À! Tôi là nhân viên ở đây.”
“Thật sao?”
“Ừm! Cô tới đây có chuyện gì? Nói đi, biết đâu tôi lại giúp được cô.”
“À… Chuyện là… Tôi có hẹn với ca sĩ Dung Tịch. Mà bây giờ cô ấy…”
“Cô ấy đang họp đúng không?”
“Ừm!”
“Cô muốn vào đó đợi cô ấy?”
“Ừm!”
“À! Chuyện nhỏ thôi. Đi theo tôi.”
Mặc Đình Kiên nói xong thì liền đi về phía trước. Mộc Uyển nhìn theo, ánh mắt cô có chút nghi ngờ nhưng vẫn đi theo anh vào trong. Nếu như cô mà bị đuổi ra ngoài thì cái người này chắc chắn sẽ biết tay cô.
Quả nhiên, Mặc Đình Kiên đã đưa cô đến ngay trước phòng họp của Dung Tịch. Anh mỉm cười, chỉ vào bên trong.
“Dung Tịch đang ở bên trong, cô cứ vào đi.”
“Không cần đâu, tôi đợi ở đây được rồi.”
“Tùy cô vậy, tôi có việc phải đi trước.”
“Vâng! Cảm ơn anh.”
Mộc Uyển cúi người cảm ơn anh. Mặc Đình Kiên tự nhiên lại thấy có hứng thú với cô gái trước mặt này. Nhìn kĩ thì cũng xinh xắn đáng yêu lắm đó nha.
Quay người đi được mấy bước, Mặc Đình Kiên đột nhiên dừng lại rồi quay đầu nhìn lại phía cô. Trong đôi mắt gian xảo kia chợt loé lên một tia sáng. Không chút chần chừ, anh lấy điện thoại ra gọi cho người trong danh bạ. Chẳng cần phải đợi lâu, người bên kia đã lạnh lùng lên tiếng.
“Chuyện gì?”
“Tử Khanh! Cô mèo nhỏ của cậu đang ở đây nè.”