Màn đêm buông xuống trên con hẻm nhỏ. Dưới mái nhà đơn sơ, bình yên đến vô cùng. Bánh Bao Nhỏ có ba liền bám ba không buông.
Dịu dàng ôm con gái trong lòng, anh mỉm cười nhìn gương mặt nhỏ nhắn đang say ngủ. Hôm nay bé làm nũng, chỉ muốn ngủ trong vòng tay ba. Thế là cả buổi tối, anh cứ ôm bé con trong lòng mà vỗ về cho đến khi bé chìm vào giấc ngủ.
“Anh để con xuống giường đi.”
“Không sao, anh muốn ôm con thêm chút nữa.”
Bốn năm qua, lần đầu tiên anh được gần con gái, dĩ nhiên là phải ôm bé nhiều một chút. Nhìn cái môi nhỏ chu lên, anh cảm thấy lòng mình đều mềm nhũn ra cả rồi. Con gái của anh, sao lại đáng yêu quá vậy.
“Được rồi! Anh để con xuống đi, lỡ sau này nó quen thì khó sửa lại lắm.”
Nhẹ nhàng đặt bé con nằm xuống giường, anh cẩn thận đắp chăn cho bé. Nhìn cách anh chăm sóc con gái, cô khẽ nở nụ cười. Con gái, có ba thật tốt.
Hôn nhẹ lên trán bé con, anh đứng thẳng người. Bàn tay to lớn khẽ xoa nhẹ lên bầu má phúng phính ấy. Anh thật sự không muốn xa cô bé chút nào.
“Cũng trễ rồi, anh… không về nhà sao?”
Ánh mắt không hài lòng nhìn cô, anh kéo người trước mặt ôm vào lòng mình. Hai cánh tay rắn chắc ôm trọn lấy cơ thể nhỏ bé kia mà thì thầm:
“Ở đâu có em và con thì ở đó chính là nhà.”
Mộc Uyển mỉm cười, nép đầu vào lòng anh. Lâu lắm rồi cô chưa được ôm anh, ôm một cách bình yên như thế. Cọ đầu vào lòng anh, cô nhỏ giọng nói:
“Hình như anh ốm đi rồi!”
“Không sao, em về rồi thì nuôi cho anh mập lên là được.”
“Ừm… Mà hình như anh chưa tắm…”
“Ừm… Khó chịu thật.”
“Đi tắm đi!”
“Không có quần áo.”
“Để em lấy đồ của Will cho anh.”
“Không cần! Anh không quen dùng chung đồ với người khác.”
Nói rồi anh lấy điện thoại ra gọi cho Lăng Vũ.
“Lấy đồ của tôi mang qua đây. Địa chỉ là 309, hẻm 147 đường Bắc Sơn!”
Không đợi đối phương trả lời, anh liền trực tiếp cúp máy.
Lăng Vũ ở bên kia nhìn màn hình điện thoại, trong miệng vẫn đang ăn cơm chưa kịp nuốt. Nhìn dĩa cơm thơm ngon trước mặt, anh thật sự là khóc không ra nước mắt mà. Trời đánh tránh bữa ăn, còn ông chủ của anh thì không tránh bữa nào cả.
Lúc làm việc cũng gọi. Giờ đang ngủ cũng gọi. Ăn cũng gọi, uống cũng gọi. Thậm chí là cả lúc đi tắm cũng không yên. Muốn lúc nào thì gọi lúc đó, thật là ỷ thế hiếp người. Cơ mà anh chủ đã gọi thì anh nào dám nói không đi.
“Haizzz … bữa tối à, duyên phận của chúng ta chỉ tới đây thôi.”
Lảm nhảm một mình xong, anh cũng mau chóng rời đi. Chuyến này anh đã quyết định sẽ đình công đòi tăng lương mới được.
Trong căn phòng ấm áp, Bánh Bao Nhỏ đang say giấc nồng. Mộ Tử Khanh ôm cô không buông, anh sợ buông ra rồi thì cô sẽ lại đi mất. Nếu thật sự như vậy thì anh sẽ phát điên mất.
“Vợ à…”
“Ai là vợ anh?”
“Còn ai ở đây nữa?”
“Anh Mộ! Chúng ta vẫn chưa đăng ký kết hôn.”
“Nhưng đã có con rồi. Vợ à, chúng ta kết hôn lần nữa đi.”
“Để sau này rồi tính.”
“Hừm… Tại sao phải đợi đến sau này?”
“Tại em thích.”
Anh nói không lại cô rồi. Thôi thì cũng không sao, cô vui là được.
“Vợ , em với người thanh niên đó…”
“Will? Thì sao?”
“Hai người ở cùng nhau sao?”
“Ừm!”
Cái miệng nhanh hơn não. Đến khi trả lời xong thì cô liền cảm thấy nhiệt độ trong phòng đang càng lúc càng thấp hơn. Ngẩn đầu lên nhìn anh, gương mặt anh .. sắp không coi được nữa rồi.
“Không… Ý em không phải như vậy!”
“Vậy là ý gì?”
“Em với cậu ấy kêu có gì hết.”
“Anh không tin.”
“Thật mà!”
“Để anh kiểm tra là biết ngay thôi.”
“Anh… Anh đúng là…”
“Em bỏ đói anh hơi lâu rồi đó.”
“Thôi đi! Con thức bây giờ.”
Mộc Uyển đẩy nhẹ anh ra, anh lại không hài lòng. Siết chặt cô thêm một chút, anh cúi người thì thầm vào tai cô:
“Hôn một chút, chỉ hôn thôi.”
Một khi anh đã nói thì đó là xác định chứ không phải thoả hiệp. Mặc kệ cô có đồng ý hay không, anh vẫn cứ hôn cô thật lâu. Bốn năm… Bốn năm rồi…
Mộc Uyển hứng chịu sự chiếm hữu mạnh mẽ của anh. Người đàn ông này, suốt bốn năm qua vẫn không có chút thay đổi. Lúc hôn vẫn vụng về như thế.
Hôn cô một lúc lâu, anh mới chậm rãi rời khỏi đôi môi nhỏ nhắn kia. Ôm chặt cô một chút, anh cảm nhận thứ cảm giác mà bốn năm qua anh ngày nghĩ đêm mơ.
“Anh nhớ em lắm.”
Mặc dù ôm cô trong lòng nhưng nỗi nhớ của anh vẫn chẳng vơi đi chút nào. Có chăng là mỗi lúc một nhiều hơn mà thôi.
___________
Lái xe đến địa chỉ mà ông chủ dặn dò, Lăng Vũ cởi mũ bảo hiểm ra. Nhìn con hẻm nhỏ chi chít nhà sát nhà, anh vẫn là không nên chạy chiếc mô tô này vào. Giờ này đang là giờ nghỉ ngơi, nếu không biết điều thì sẽ không còn thấy đường để về nhà nữa đâu.
Bước chân chậm chạp mang theo túi đồ đi vào con hẻm nhỏ, Lăng Vũ dừng lại trước cổng một căn nhà đơn sơ. Trên chiếc xích đu trong sân nhà, có một cậu thiếu niên ngũ quan hài hòa, khuôn mặt điển trai không góc chết đang ngồi ở đó.
Bất giác, Lăng Vũ cảm thấy hô hấp của mình loạn hết cả rồi. Nhìn về phía người thanh niên ấy, trái tim anh lại vô thức mà lạc mất một nhịp:
“Thật đẹp.”
Will đang thả hồn vào trong những dòng suy nghĩ thì vô tình bắt gặp ánh mắt ai đó đang nhìn mình. Ánh mắt xinh đẹp nhìn về phía trước, có một người thanh niên cứ đứng đó, chăm chú nhìn…
Will nhíu mày quan sát một chút, dáng người cao gầy sải bước đi về phía ai kia. Đến trước mặt người kia, Will lên tiếng hỏi:
“Anh là ai? Tới đây làm gì?”
Nhìn người trước mặt, Lăng Vũ quên luôn cả việc phản ứng. Người kia nói gì anh cũng không có nghe. Nhìn vào đôi mắt xinh đẹp ấy, anh thấy tim mình đang đập rất nhanh. Hình như là say rồi…
“Nè! Anh kia…”
Will lớn tiếng gọi khiến Lăng Vũ giật mình. Nhìn lại lần nữa, trước mặt anh là một cậu thanh niên. Bất giác, anh thấy lạnh hết cả sóng lưng. Cái cảm giác đó… Không thể nào, dẹp đi dẹp đi.
“À… Tôi… Tôi tới đưa đồ cho Mộ tổng.”
“Mộ tổng?”
“Ừm! Anh ấy đang ở bên trong.”
Theo người trước mặt đi vào trong, Lăng Vũ càng lúc càng cảm thấy có gì đó không ổn. Cảm giác ban nãy, anh chưa từng trải qua bao giờ. Tự dưng lại… Uầy! Kinh khủng quá. Tịnh tâm, tịnh tâm…
****** Lời nói nhỏ:
Những câu hỏi hôm qua, kì thực là hỏi cho mí bà hồi hộp xíu hoy à 😁😁😁 nó sẽ không nằm trong cốt truyện đâu nên đừng lo sẽ ngược nhé 😊
Tiếp theo đây, chúng ta sẽ cùng ăn cơm troá liên tục luôn nè 🤣🤣🤣