Ở một góc khác, tất cả đám người của Henry đều đã rời đi,…
Trong căn phòng kín, Cruel trong tay cầm một chiếc roi bằng dây thừng. Hắn thích Angle, thích gương mặt xinh đẹp ấy của cô. Nhưng… lại thích nhìn thấy vẻ đau đớn, khổ sở của cô hơn lad thấy nụ cười. Ngồi xuống trước mặt cô, bàn tay to lớn với những hình xăm kì lạ thô bạo bóp lấy chiếc cằm nhỏ. Ép cô nhìn vào mắt mình, hắn bật cười, nụ cười tàn nhẫn đến đáng sợ.
“Angle… Cuối cùng thì em cũng rơi vào tay tôi.”
“Cruel… Anh muốn gì?”
“Ha… Muốn gì? Tôi phải hỏi em mới đúng.”
Đôi mắt đỏ hoe mơ màng nhìn người trước mặt, Angle cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng hất tay hắn ra. Cô biết hắn, hắn là Cruel man – kẻ tàn nhẫn, tàn nhẫn hơn cả ác quỷ. Cô chỉ biết hắn qua lời kể của Rose khi hai người đôi lần cùng làm nhiệm vụ. Qua lời kể của Rose, cô biết, hắn – Cruel, cực kỳ nguy hiểm…
Nhìn bàn tay mình bị cô hất ra, hắn nhếch môi cười. Biểu cảm bỗng chốc thay đổi, bàn tay to lớn bóp chặt lấy cổ cô. Hắn nhìn cô, ánh mắt hiện lên sự tàn nhẫn cực cùng, xen lẫn đâu đó còn có chút dư vị của sự ham muốn.
“Em có tin là tôi sẽ khiến cho em sống không bằng chết không?”
Angle bị hắn siết chặt cổ, hô hấp cũng sắp bị ngừng trệ. Hắn lạnh lùng dùng sức, vứt cô ngã xuống một bên. Gương mặt được che đi một nửa, lại thêm cái nụ cười lạnh lẽo đó, Cruel cho người ta cảm giác như thể hắn là một ác ma mới lên từ địa ngục. Bàn tay to lớn nắm lấy tóc cô, hắn ép cô ngẩn mặt lên, gương mặt lạnh lùng cúi xuống thật gần:
“Hay… Tôi nên đi bắt hắn ta tới đây để hắn ta nhìn thấy… em quyến rũ như thế nào!”
“Đồ… Khốn… kiếp…”
“Haha! Khốn kiếp? Được! Để tôi cho em thấy, khốn kiếp là như thế nào.”
Dáng người cao lớn đứng lên, lạnh lùng dùng chiếc roi quất xuống người cô gái nhỏ. Chiếc roi không chút lưu tình, lúc đánh xuống làm rách cả chiếc áo sơ mi trắng, để lại đó một lằn đỏ tươi. Chỗ hằn đỏ ấy, nhìn kĩ thì có chút máu bắt đầu rỉ ra.
Angle kêu lên đau đớn. Cơ thể cô vốn đã rất nóng, giờ lại bị đánh khiến nơi da thịt cứ rát buốt không thôi. Cô cắn chặt môi dưới để bản thân không khóc, ấy vậy mà nước mắt lại cứ chảy ra.
Angle là sát thủ được đào tạo chuyên nghiệp. Cô đã từng trải qua nhiều khoá huấn luyện còn tàn khốc hơn thế rất nhiều. Lúc ấy, máu rơi thịt đau, đến cả cái nhíu mày trên gương mặt cô cũng không có. Vậy mà… bây giờ nghĩ đến người đó, cô lại muốn khóc.
Nghĩ đến người đó, cô lại thấy bản thân muốn được anh chở che. Nghĩ tới người đó, cô lại mong sao anh lập tức xuất hiện trước mặt cô. Nghĩ tới người đó, cô lại muốn được một lần sống như những cô gái khác, được yếu đuối để dựa dẫm vào anh. Nước mắt lăn dài trên má, cô khe khẽ gọi tên anh:
“Lăng Vũ…”
“Ồ… Đến lúc này rồi mà còn nhớ đến hắn sao?”
Dứt lời, sự tàn nhẫn trong ánh mắt hắn lại tăng thêm vài phần. Chiếc roi trên tay lại đánh xuống, liên tiếp bốn năm lần. Mỗi lần đánh xuống, đều là dùng hết sức mình. Angle nằm dưới sàn, nước mắt cứ chảy ra nhưng tuyệt nhiên lại không hề mở miệng cầu xin hắn nửa lời. Sự cố chấp chống đối hèn mọn ấy đã đánh thức con ác quỷ bên trong lòng Cruel.
Hắn vứt roi sang một bên, kéo cô nằm ngửa mặt. Cơ thể to lớn ngồi trên bụng cô, hai bàn tay mạnh bạo xé rách lớp áo sơ mi mỏng manh kia, để lộ ra chiếc áo trong màu đen gợi cảm. Hắn liếm môi, giọng nói thích thú vang lên bên tai cô:
“Không ngờ tới, em lại quyến rũ như vậy.”
“Đừng… Cút ra…”
“Ngoan! Chỉ cần em nghe lời thì tôi sẽ không làm đau em.”
“Lăng Vũ… Cứu… cứu tôi…”
____________
Trên đường lái xe đến địa chỉ Will gửi, chẳng hiểu sao Lăng Vũ cứ thấy bức rức không yên. Điện thoại của cô, anh đã gọi lại rất nhiều lần nhưng vẫn không có ai nghe máy. Tự dưng, một linh cảm không tốt đột ngột xuất hiện trong lòng anh.
Sợ!
Lần đầu tiên, Lăng Vũ thấy sợ. Anh sợ… Sợ cô gái đó sẽ xảy ra chuyện chẳng lành. Nếu như vậy… anh cũng không biết bản thân phải đối mặt thế nào nữa.
Đèn đường chuyển sang màu đỏ, Lăng Vũ cũng không để ý tới mà cho xe vượt qua với tốc độ kinh người. Chiếc xe bán tải mới vừa lăn bánh, suýt chút nữa đã tông vào xe anh. Mộ Tử Khanh ngồi trên xe, đôi mắt phức tạp nhìn cậu trợ lý của mình.
Lăng Vũ trước nay luôn rất bình tĩnh. Dù xảy ra bất cứ chuyện gì thì cũng không thể khiến cậu ấy hành động thiếu suy nghĩ như vậy. Lần này lại bất chấp tất cả, không màn đến cả sự an toàn của mình mà vượt đèn đỏ… Anh thật muốn biết, cuối cùng là xảy ra chuyện gì lại khiến cậu trở nên như thế.
“Cậu… Có chuyện gì sao?”
“Không có!”
“Tại sao lại hấp tấp như vậy?”
“Bởi vì tôi lo cho an toàn của mợ chủ.”
“Vậy sao? Lăng Vũ… cậu lại muốn giấu tôi?”
“Mộ tổng… Will đã đi tới đó trước rồi. Thời gian cũng đã hơn nửa tiếng. Tôi sợ… cô ấy xảy ra chuyện.”
À! Thì ra là lo lắng cho người trong lòng. Chẳng trách …
Chiếc xe cuối cùng cũng đến được địa chỉ mà Will đưa. Chỉ là khi tới nơi, hai người đã nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc. Ánh mắt lạnh lùng nhìn vào biển số xe, Mộ Tử Khanh nghiến răng nói thật chậm ba chữ…
“Mộ Tử Duy…”
Lăng Vũ cũng khá bất ngờ. Chiếc xe này… đích thật là của Mộ Tử Duy. Anh ta… tới đây làm gì? Chẳng lẽ…
Không chút chần chừ, hai người vội vàng bước ra khỏi xe. Rút từ trong túi ra một khẩu súng ngắn, ánh mắt lạnh lùng kia hiện lên một tia chết chóc.
“Mộ Tử Duy… Tốt nhất là không phải do mày làm. Nếu không thì…”
Hai bóng người cao lớn vội vã đi vào trong. Cảnh tượng bên trong khiến họ phải giật mình. Bên ngoài là một căn nhà hoang tồi tàn. Bên trong lại là một căn nhà sang trọng. Đây là đang cố ý để người khác không dòm ngó tới hay sao…