“Tiêu Chính Văn, tôi là Khương Vy Nhan, Na Na gặp tai nạn giao thông, con gái của chúng ta sắp chết rồi, cầu xin anh, anh có thể quay về thăm Na Na… Con bé vẫn luôn muốn gặp anh… Cầu xin anh đó… Rốt cuộc anh ở đâu hả, hu hu hu.” Khương Vy Nhan ngã quỵ xuống nền đất, khóc không ra tiếng, cả cơ thể không ngừng run rẩy. “Khương Vy Nhan?” Đầu bên kia điện thoại, Tiêu Chính Văn đang ở trên đài phong tướng ở Thi Sơn xa xôi, trên người mặc quân phục hoa văn rồng xanh, lúc này cả người đều run lên! Hôm nay toàn bộ khu vực Thi Sơn đều đóng cửa, một trăm nghìn binh sĩ xếp thành hàng, cờ bay rợp trời! Tiêu Chính Văn Tiêu Chính Văn lập tức gọi lại, nhưng không có ai bắt máy. Ngay sau đó, anh bỏ luôn đại lễ phong tướng, dưới ánh mắt chăm chú của trăm quan cùng trăm tướng, chạy vội xuống chân núi Thi Sơn. Trăm quan và trăm tướng đều bị chấn động, đây là đại lễ phong tướng đó, là thời khắc vinh quang nhất, huy hoàng nhất! Tiêu Chính Văn lại từ bỏ đại lễ phong tướng, anh ta định đi đâu vậy? Brừm! Khương Vy Nhan bần bật. Hốc mắt của anh sớm đã bị nước mắt lấp đầy. Khương Vy Nhan… Na Na… Con gái của chúng ta… Tiêu Chính Văn không thể kìm nén được sự kích động trong nội tâm, phát ra một tiếng gầm nhẹ. Tiêu Chính Văn anh có con gái, năm năm rồi, anh không hề hay biết, mình lại có một đứa con gái!!! “A! Nhanh lên! Nhanh lên nữa cho tôi! Tôi phải gặp được bọn họ!” Tiêu Chính Văn quát lên, cảm xúc khó mà bình lặng trở lại, sự tự trách trong lòng lúc này bùng nổ như một cơn sóng thần. Thuộc hạ ngồi hàng ghế trên nghe thấy tiếng quát đầy bi phẫn, không dám chậm trễ, lại nhấn mạnh chân ga, “ầm” một tiếng, chiếc xe quân dụng lao thẳng ra ngoài với tốc độ kinh người.
5 Chương mới cập nhật Chiến Thần bất bại - New
Danh sách chương Chiến Thần bất bại - New
Chương 201: Đây còn là người sao? (1)
Chương 202: Đây còn là người sao? (2)
Chương 203: Mày đáng bao nhiêu tiền
Chương 204: Là anh ta sao?
Chương 205: Mày chán sống à?
Chương 206: Ba trăm người lính!
Chương 207: Lá gan cũng không nhỏ
Chương 208: Không chịu nổi sao?
Chương 209: Thực lực của anh vẫn chưa đủ!
Chương 210: Nửa đất tu hà?
Chương 211: Bố là chủ soái bắc lương
Chương 212: Phế anh ta!
Chương 213: Ứng tuyển làm vệ sĩ!
Chương 214: Tôi đang gấp, một đòn thôi!
Chương 215: Mấy chiếc xe quân sự đi tới…
Chương 216: Một mũi tên trúng hai đích
Chương 217: Đi tới văn phòng của tôi đợi
Chương 218: Mày muốn chết!
Chương 219: Anh oai phong quá nhỉ
Chương 220: Anh còn năm phút để sống
Chương 221: Xin nương tay
Chương 222: Rốt cuộc mày là ai
Chương 223: Trường học quý tộc
Chương 224: Tề phong nôn nóng
Chương 225: Đừng đùa với lửa
Chương 226: Chó cậy mặt chủ
Chương 227: Lấy chiến bào hoa văn rồng xanh cho tôi!
Chương 228: Đây là hoa quốc!
Chương 229: Tội chết
Chương 230: Biển người màu xanh đậm!
Chương 231: Long soái cấp năm sao!
Chương 232: Bố mẹ là long soái!
Chương 233: Người đó là tiêu chính văn sao?
Chương 234: Con đàn bà đê tiện muốn trèo cao
Chương 235: Bắt nạt người phụ nữ của tôi, các người muốn chết sao?
Chương 236: Tôi hỏi lại lần nữa
Chương 237: Ai dám với vô lễ với cậu ấy
Chương 238: Bại lộ?
Chương 239: Phản kháng? không tồn tại
Chương 240: Ly hôn với cậu ta!
Chương 241: Daddy?
Chương 242: Lệnh bài tướng quân của bắc lương!
Chương 243: Điều binh! bao vây tỉnh vân!
Chương 244: Đến tỉnh vân!
Chương 250: Ông muốn gϊếŧ bản soái?
Chương 251: Uy thế của chủ soái bắc lương!
Chương 252: Đêm nay, nhà họ vân đã bị lật đổ!
Chương 254: Nhị gia không xong rồi!
Chương 254: Sao ông biết bản soái không phải vua bắc lương!
Chương 255: Hai vị tướng nhà họ vân!
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK