Mục lục
Chiến Thần bất bại - New
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Các lão Âu Dương bị tịch thu nhà rồi!



Cho dù người giúp việc đó có hô khàn cả cổ họng thì trong đại điện văn võ bá quan vẫn đang chúc mừng Tiêu Chính Văn không ngớt.



Tiếng la hét của anh ta dường như biến mất trong tiếng chúc mừng, không thể phân biệt được.



Mấy tên lính ngự lâm quân đứng ngoài cửa nghe thấy anh ta hét đến đứt hơi khản tiếng, nhanh chân tiến lên chặn anh ta lại quát: "To gan! Mày là ai mà dám xông vào Long Các! Muốn chết à?"



Một tên lính ngự lâm quân đẩy anh ta ra sau mấy mét.



Đúng lúc này, Giang Vạn Long mang bộ công trạng từ Thiên Tử Các đi ra, đang chuẩn bị tới Long Các, truyền đạt ý chỉ khen thưởng.



Vừa đi tới cửa Long Các, ông ấy đã nhìn thấy mấy tên lính ngự lâm quân đang đuổi người của các lão Âu Dương.



Vốn dĩ, đám người Giang Vạn Long nghĩ đợi đến lúc tiệc chúc mừng kết thúc, mới báo cáo chuyện của các lão Âu Dương lên Thiên Tử, xử lại bản án oan cho ông ấy!



Lúc liếc nhìn thấy người bị đuổi, Giang Vạn Long vội quát: "Dừng tay!"



Mấy tên lính ngự lâm quân thấy Giang Vạn Long vội lui sang một bên, nhưng vẫn trợn mắt nhìn chằm chằm vào người giúp việc đó như muốn uy hiếp.



"Cậu là người của nhà nào? Sao lại dám xông vào Long Các?"



Giang Vạn Long tiến lên một bước nâng người giúp việc đó đứng dậy.



"Ông... Ông là Giang Vạn Long, các lão Giang? Tôi là người giúp việc của các lão Âu Dương! Tôi tên là Trương Phú!"



Người đó vừa nói vừa bật khóc quỳ xuống trước mặt Giang Vạn Long.



Thấy Trương Phú khóc nức nở, Giang Vạn Long vội nhíu mày hỏi: "Trương Phú! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Sao cậu lại ở đây?"



"Các lão Giang, cứu mạng, nhà họ Âu Dương bị tịch thu rồi, tất cả mọi người đều đã bị cảnh vệ quân bắt đi!"



Dứt lời, Trương Phú càng khóc lớn hơn.



Cái gì?



Nghe thấy vậy, Giang Vạn Long không khỏi hít sâu một hơi, toàn thân ớn lạnh, vội trấn an Trương Phú: "Cậu đừng khóc nữa, bây giờ tôi đi bẩm báo lên Thiên Tử, chuyện của nhà họ Âu Dương, mấy lão già chúng tôi sẽ lo!"



Nói xong, Giang Vạn Long cũng không đi tới Long Các nữa mà quay người đi thẳng về đại điện của Thiên Tử Các.



Lúc này, văn võ bá quan đều đang luân phiên nhau kính rượu Tiêu Chính Văn.



"Yên lặng!"



Giang Vạn Long quay về đến đại điện, tức giận gầm lên một tiếng!



Nhưng chẳng có ai nghe thấy lời của ông ấy, mọi người vẫn ồn ào chúc rượu, ở gần đó còn có vài ông lão đang chơi oẳn tù tì uống rượu.



"Tất cả im lặng cho tôi!"



Cho dù Giang Vạn Long có hét thế nào cũng chẳng có ai nghe thấy lời ông ấy.



Thấy vậy, Giang Vạn Long đi nhanh tới trước mắt Tiêu Chính Văn, đẩy mấy vị quan văn đang kính rượu ra quát: "Lui xuống hết cho tôi! Yên lặng!"



Mấy vị quan văn đang kính rượu bị dọa đến mức sững sờ.



Thiên Tử cũng nhíu chặt mày.



Tiêu Chính Văn quay đầu lại nhìn Giang Vạn Long: "Ông Giang, có chuyện gì vậy?"



"Có chuyện gì vậy?"



Giang Vạn Long nghiến răng nghiến lợi nói: "Các lão Âu Dương đã bị bắt, nhà họ Âu Dương bị tịch thu rồi!"



Giang Vạn Long vừa dứt lời, Tiêu Chính Văn bất giác sửng sốt, các lão Âu Dương bị tịch thu nhà sao?



Ông ấy đã không liên quan tới việc chính trị suốt năm năm nay, sao lại bị tịch thu tài sản?



"Ông Giang, ông vừa nói gì cơ?"



Thiên Tử vẫy tay với đám quan chức, nhưng xung quanh vẫn còn vài quan văn lớn tuổi còn đang mải chơi oẳn tù tì uống rượu, uống đến mức hăng say.



"Bộp!"



Thiên Tử đột nhiên vỗ lên thư án, tức giận khiển trách mấy ông lão đang mải mê chơi đùa kia: "Vạn Tử Xương, Lư Thanh Bình! Mấy người các ông còn dám ồn nào nữa thì cút hết ra khỏi Thiên Tử Các cho tôi!"



Thấy Thiên Tử đột nhiên nổi giận, lúc này mấy ông lão này mới hơi dừng lại.



"Các lão Âu Dương bị tịch thu tài sản rồi, vừa nãy tôi đưa bộ công trạng tới Long Các vừa hay gặp được người giúp việc của các lão Âu Dương ở ngoài cửa! Tôi muốn hỏi rõ Thiên Tử, các lão Âu Dương có tội gì mà phải rơi vào cảnh bị tịch thu tài sản và cả nhà bị bắt giết?”



Giang Vạn Long tức giận đến mức mặt mũi đỏ bừng, hai mắt như phát ra tia lửa.



"Hừ!"



Thiên Tử nghe xong cũng rùng mình.



Chuyện này Thiên Tử không hề biết!



"Sao lại có chuyện này, tôi chưa từng ra mệnh lệnh này, nhất định là cấp dưới truyền nhầm mệnh lệnh rồi!"



Thiên Tử nhíu mày nói.



"Người giúp việc của các lão Âu Dương đang bên ngoài cửa, có thể gọi cậu ấy vào đại điện hỏi thì biết!"



Giang Vạn Long nói lớn.



Thiên Tử do dự một hồi rồi khẽ gật đầu.



Giang Vạn Long lập tức nói với mấy người lính ngự lâm quân: "Còn không mau dẫn người giúp việc của các lão Âu Dương vào đây!"



Không lâu sau, mấy người lính ngự lâm quân cùng nhau tiến vào đại điện nói với Thiên Tử: "Khởi bẩm Thiên Tử, chúng tôi chưa từng gặp bất kỳ người giúp việc nào của các lão Âu Dương! Có phải các lão Giang đã nhìn nhầm rồi không?"



"Gì cơ?"



Giang Vạn Long quay đầu nhìn tên lính ngự lâm quân bẩm báo, vừa nãy chỉ có mình hắn chặn Trương Phú ở ngoài cửa!



"Trương Phú bị các cậu đưa đi đâu rồi, nói!"



Việc này thật quá lộ liễu, trước mặt Giang Vạn Long lại dám bày ra thủ đoạn này, sao ông ấy có thể không nổi giận chứ?



"Các lão, chúng tôi thật sự chưa từng gặp người mà ông nói, hơn nữa cũng không phải một mình tôi không thấy, mọi người đều không nhìn thấy, vừa nãy ông ở ngoài cửa nói chuyện với không khí một hồi rồi quay người đi vào đây”.



"Nói thật lòng mấy người chúng tôi còn đang thắc mắc, rốt cuộc là ông bị làm sao?"



Tên lính ngự lâm quân nở nụ cười xem thường, nói chuyện cũng rất có tính thuyết phục.



Tiêu Chính Văn liếc nhìn tên lính ngự lâm quân đó rồi cất bước đi lên phía trước, rút ra một cây kim châm nói: "Không cho anh nếm chút đau khổ thì anh không định nói sự thật phải không?"



Tên đứng đầu nhóm ngự lâm quân liếc nhìn cây kim châm trong tay Tiêu Chính Văn, tức giận nói: "Vua Bắc Lương, dù anh lập được công lao to lớn nhưng cũng không thể ăn không nói có! Chúng tôi không...”



Hắn còn chưa dứt lời, kim châm của Tiêu Chính Văn đã đâm vào một trong các huyệt đạo của hắn.



Cây kim châm này vừa đâm vào, tên lính đó lập tức biến sắc, không tới hai giây đã kêu lên một tiếng khổ sở rồi ngã xuống đất, hai tay ôm lấy bả vai, phát ra từng tiếng kêu đau đớn thảm thiết.



Y thuật ngoài việc cứu người còn có thể giết người, cũng có thể dùng để tra hỏi!



Cây kim châm vừa đâm xuống, tên lính ngự lâm quân đột nhiên cảm thấy cơ thể đau đớn không ngừng, nằm quằn quại dưới đất!



Mà cảm giác đau đớn vì bị kim châm này nhanh chóng lan ra toản ra toàn thân.



Thiên Tử và các quan văn võ đều ngơ ngác nhìn Tiêu Chính Văn, trước mặt Thiên Tử Các lại dám dùng hình, trước tới nay chỉ có một mình Tiêu Chính Văn!



"Tiêu Chính Văn, cậu thật to gan, đây là đâu chứ, cậu dám dùng hình ở nơi này sao?"



Một vị quan văn tỏ vẻ tức giận gạt đám người ra chỉ vào Tiêu Chính Văn chỉ trích.



"Đây là đâu? Lẽ nào Thiên Tử Các không phải là nơi biểu dương chính nghĩa sao?"



Tiêu Chính Văn lạnh lùng hỏi ngược lại.



"To gan! Nhiều cấm vệ quân như vậy...”



Ông ta còn chưa kịp nói xong, đã thấy tên lính ngự lâm quân đó kêu lên thảm thiết: "Vua Bắc Lương xin tha mạng, tôi nói,... tôi nói! Đây là do ông Lạc dặn dò chúng tôi, nếu nhìn thấy người nhà họ Âu Dương thì phải lập tức giết chết!"



"Tên... tên Trương Phú kia đã chết rồi! Cầu xin anh, tha cho tôi!"



Nghe thấy vậy, quan văn võ trong triều đều hết sức kinh hãi, ngay cả vẻ mặt Thiên Tử cũng rất khó coi.



"Thi thể Trương Phú đâu?"



Thiên Tử lạnh lùng dò hỏi.



"Đang... đang giấu ở trong phòng gác cổng, Thiên Tử tha mạng!"



Tên đứng đầu nhóm ngự lâm quân khóc lóc thảm thiết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK