Thụy An vương phủ tuy lớn nhưng ít người, Phong Thụy An tổng cộng có hai thê thiếp, chính thê Mộ Dung Thu Họa sinh Phong Thiên Hoa, thiếp thị Từ thị sinh Phong Tồn Nhung cùng tuổi Phong Thiên Hoa và nữ nhi Phong Thiên Tuyết. Phong Tồn Nhưng đã đi biên ải năm trước, trấn giữ biên giới giữa Lan Nguyệt cùng Đại Chu, theo Thu Cẩn nói, hắn căn bản không quen Phong Thiên Hoa, cho nên tình huynh muội lạnh bạc. Mà Nhị tiểu thư Phong Thiên Tuyết, bề ngoài có vẻ ôn nhu kính cẩn, nhưng những việc âm độc đều đã làm, cùng mẫu thân của nàng ta không khác biệt lắm. Vương phủ này, chỉ có Phong Thụy An chân chính yêu thương nàng, nhưng Phong Thụy An cả năm không ở trong phủ, Phong Thiên Hoa vẫn không có nơi dựa dẫm.
Lúc này, Phong Thiên Hoa ngồi trong sảnh, nhìn vẻ mặt u ám của Phong Thụy An.
Nam nhân trước mặt không khác gì với tưởng tượng của nàng, bộ dạng thư sinh nhu nhược, ánh mắt thân ái nhu hòa, lúc giơ tay nhấc chân đều nho nhã ôn nhuận, khuôn mặt cùng Phong Thiên Hoa có vài phần tương tự, có lẽ còn trẻ cũng là một người phong lưu phóng khoáng. Nếu như không có sát khí khi giết ngàn vạn quân địch cũng như rong ruổi trên chiến trường, rất khó làm người ta tin tưởng đây là Phong Thụy An chiến công hiển hách.
“Hoa Nhi, người ám sát con có nhìn thấy rõ ràng?” Phong Thụy An biết tin ái nữ bị ám sát, hận không thể lập tức quay trở về trong phủ, bất quá với Hoàng thượng còn một ván cờ chưa phân định thắng thua, mà Hoàng thượng thì đang hứng thú, hắn thế nào cũng không dám mở miệng.
Nguyên bản cho rằng, chuyện Phong Thụy An sẽ hỏi nàng là chuyện đánh Nhị phu nhân, không nghĩ tới hắn hỏi đầu tiên là câu này. Xem ra, hắn ngap lập tức đến đây mà chưa ghé qua Từ thị.
Phong Thiên Hoa hạ mắt, che đi ánh sáng lóe lên, thanh âm vẫn như trước thanh lãnh, nhàn nhạt trả lời, “Chỉ là hai thổ phỉ, đã bị nữ nhi giết.”
Hai người kia chiêu thức không có kết cấu, hành động lại chậm chạp, nếu là sát thủ thật sự sẽ không như thế! Huống hồ, nàng cũng không muốn Phong Thụy An nhúng tay vào việc này, đã có người muốn mạng của nàng, hiển nhiên phải tự tay nàng giải quyết!
Phong Thụy An ngẩn ra, hắn bị thần thái lạnh nhạt kia của nàng hấp dẫn. Nàng có vẻ không chút để ý nói ra, một mình giải quyết hai sát thủ, nữ nhi hắn từ lúc nào khí phách thong dong, từ lúc nào có võ công? Chẳng lẽ, hắn bỏ thời gian quá ít, quan tâm quá ít nên không hiểu nàng?
Phong Thụy An áy náy, tay đưa qua bàn nắm tay trái của nàng, vỗ nhẹ, “Là phụ thân không tốt, làm cho Hoa Nhi chịu khổ, phụ thân về sau nhất định dành nhiều thời gian cùng con.”
Mắt Phong Thiên Hoa chợt lóe lên, cười nói, “Không cần, một mình ta quen rồi!”
Nàng luôn độc lai độc vãng, trừ bỏ đệ đệ không còn người thân nào, cũng không quen được người khác quan tâm! Ứng phó Phong Thụy An, chính là bởi vì hắn là phụ thân của thân thể này.
Phong Thụy An căng thẳng nắm tay nàng, hốc mắt hơi hơi đỏ che kín tang thương, mắt nhìn nàng, nhưng dường như xuyên qua nàng nhìn một người khác, thâm tình cùng…áy náy.
Mi tâm nhăn nhăn, Phong Thiên Hoa rút tay ra.
Phong Thụy An bừng tỉnh, có chút khó khăn thu hồi ánh mắt, xuất ra một cái bình trúc diệp thanh đặt lên bàn, nói, “Đây là một vị thần y là người quen của phụ thân tặng, trị liệu vết thương rất hữu dụng, con giữ cẩn thận!”
Phong Thiên Hoa tiếp nhận lo thuốc, mặt không biểu cảm gật gật đầu.
Còn muốn nói gì đó, lại nhìn thấy sắc mặt lạnh nhạt của nàng, lời sắp ra khỏi miệng lại nuốt trở về, Phong Thụy An suy sụp đi ra ngoài.
Thu Cẩn cất lọ thuốc đi, vừa dọn dẹp giường vừa nói, “Tiểu thư, người không phải rất muốn gặp vương gia sao, vì sao hôm nay lại lãnh đạm như vậy, người không nhớ chút gì vì vương gia sao?”
Nếu Phong Thiên Hoa không sớm phân phó nàng ta không được nói đến chuyện mất trí nhớ, Thu Cẩn chỉ sợ đã báo cho vương gia, để vương gia tìm ra thủ phạm, báo thù cho Phong Thiên Hoa!
Phong Thiên Hoa đứng dậy đi đến bên giá sách, tùy tiện lấy một quyển sách, cúi đầu nói, “Ừ, không nhớ rõ.”
Thu Cẩn thấy nàng nghiêm cẩn đọc sách, nhớ tới thuốc vương gia đưa cho, liền đem ra nói, “Tiểu thư ta bôi thuốc cho người, người xinh đẹp như vậy, để lại sẹo sẽ khó coi.”
Phong Thiên Hoa nghiêm cẩn xem thư, để cho Thu Cẩn đem lọ thuốc tới, giúp nàng bôi lên vết thương. Lọ thuốc mở ra, một mùi thơm ngào ngạt bay lên, bên trong phượng mâu hiện lên một tia nghi hoặc. Phong Thiên Hoa cầm lấy cái lọ, đặt ở chóp mũi ngửi, trong mắt hàn quang lóe lên.
Bên trong hương thơm này có vài phần gay mũi, không thích hợp.
Thu Cẩn thấy trong mắt nàng có sát khí, cả kinh hỏi, “Sao vậy tiểu thư, chẳng lẽ thuốc có vấn đề?”
Phong Thiên Hoa đặt lọ thuốc xuống, phượng mâu một mảnh lạnh lùng. Nếu nàng đoán không sai, mùi lạ trong thuốc kia là mùi của lang độc hoa, nàng không biết loại dược thảo này nhưng kiếp trước đã tiếp xúc qua, cho nên đối với mùi của nó cực kỳ mẫn cảm. Mà lang độc hoa có độc tính cùng tính ăn mòn rất mạnh, nếu như tiếp xúc với da, hậu quả không thể lường được!
Phong Thụy An không có lý do để làm vậy, chỉ có một khả năng, chính là trước khi hắn lấy thuốc đã bị người động thủ. Trong phủ người cũng không nhiều, có động cơ chỉ sợ không có ai, đáp án chỉ có…
Phong Thiên Hoa lạnh lùng nở nụ cười, hôm nay thị uy còn chưa đủ, nữ nhân này muốn bóp chết nàng chỉ như bóp chết một con kiến, nhưng nàng mới đến, chưa hiểu rõ thời cuộc, định để lại cho nàng ta đường sống. Nhưng có người, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, tiểu kỹ xảo như vậy cũng dám xuất ra!
“Tiểu thư, vương gia phái tiểu nhân đến báo cho tiểu thư, trong cung đêm nay có yến tiệc, tiểu thư chuẩn bị tham dự.” Ngoài viện, một gã sai vặt báo.
Phong Thiên Hoa nhàn nhạt đáp ứng, ngón tay trắng nõn nhẹ vuốt chén trà, che lại miệng chén. Đêm nay cung yến chắc là vì Phong Thụy An đón gió tẩy trần, mà nàng là nữ nhi không thể cự tuyệt. Nàng chuẩn bị nhanh chóng, liền theo Phong Thụy An lên xe ngựa.
Đình đài lầu các, hùng vĩ bao la, khắp nơi xa hoa, Phong Thiên Hoa thong thả đi bên cạnh Phong Thụy An, khuôn mặt ung dung lạnh nhạt, so sánh với nàng, sắc mặt Phong Thụy An có chút kém, mi tâm nhăn lại, hiển nhiên là nôn nóng.
Nàng cảm thấy kinh ngạc, không biết hắn lo cái gì, cũng bởi vì Phong Thiên Hoa đối với tin tức thế cục biết quá ít, hiểu biết phụ thân này cũng quá ít.
“Hoa Nhi, trên yến hội không cần khẩn trương, nếu Hoàng thượng hỏi gì, con biết gì thì nói đó.”
Trong mắt không hiểu thoáng qua, trên mặt vẫn nhàn nhạt bất định, nàng gật đầu nói, “Ta biết chừng mực.”
Phong Thụy An sắc mặt hơi đổi, bỗng nhiên bước chân ngừng lại, trịnh trọng nhìn nàng một cái, muốn nói lại thôi. Ánh mắt ý vị thâm trường nhìn Phong Thiên Hoa, bên trong có bất đắc dĩ.
Phong Thiên Hoa câu môi cười lạnh, xem ra đêm nay…Nhưng mà đã đến, cho dù là đầm rồng hang hổ, nàng cũng muốn đi vào.