Ở Tử Phong các, các gian phòng dùng bình phong ngăn cách giữa không gian bên ngoài với bên trong.
“Phách” một tiếng, Hạ Hầu Tử khép quạt, sau khi nói ra một loạt tên đồ ăn, lại nói tiếp: “Còn trà sẽ uống loại Khánh Trúc cuối xuân!”
Hạ Hầu Dật trong mắt tràn đầy ý cười, đưa mắt nhìn Phong Thiên Hoa, nói: “Phong cô nương thích ăn cái gì?”
Phong Thiên Hoa nhíu mày: "Không kiêng ăn, ăn no là được!"
Năm đó nàng mới xuất sư, cùng đệ đệ ngủ trên đường, uống nước rửa chén, đối với ăn uống luôn luôn không có yêu cầu.
Ánh mắt của Hạ Hầu Uyên xẹt qua một tia nghi hoặc, bàn tay dấu dưới tay áo không tự giác nắm chặt.
“Nhị ca, hôm nay nơi này sao lại có nhiều người như vậy?” Hạ Hầu Thanh Nghiên ngồi bên bên hết nhìn đông nhìn tây lại liếc qua bên đường tò mò xem, trong mắt tràn đầy hưng phấn.
Hạu Hầu Dật bưng cốc trà lên, nhẹ nhàng nhấp một hụm, nói: “Nghe nói vốn định đến tháng sáu các sĩ nhân trong giang hồ tụ tập, mà hôm nay hình như bởi vì Tả Khanh Nhân đến!”
Hạ Hầu Thanh Nghiên nghe vậy, đôi mắt nháy mắt sáng ngời, không dám tin hỏi lại: "Huynh là nói Tả Khanh Nhân đến ?"
Hạ Hầu Dật buồn cười liếc nhìn nàng một cái, gật gật đầu.
Phong Thiên Hoa bĩu môi, cúi đầu uống trà.
Đuôi lông mày của Hạ Hầu Tử khẽ nhếch giống như vừa phát hiện ra một lục địa mới, kinh ngạc nhìn nàng: “Ngươi… ngươi sẽ không biết Tả Khanh Nhân là ai đi?”
Phong Thiên Hoa tùy ý mở miệng, đáp: “Không biết.”
Nàng vừa nói xong, Hạ Hầu Tử dùng bộ mặt giống như thấy quỷ nhìn nàng: “Tả Khanh Nhân, là một thư pháp gia danh tiếng lừng lẫy, thi từ ca phú của hắn đều đứng số một. Người này mà ngươi còn không biết, thật không hiểu bình thường ngươi đều làm cái gì!”
Từ Uyển Nhu cúi đầu giấu đi ánh mắt trào phúng. Nàng đã sớm nghe biểu muội Phong Thiên Tuyết nói qua, Phong Thiên Hoa chẳng những cái gì cũng không biết, ngay cả lời nói bình thường cũng nhiều lúc không nghe hiểu. Loại người như vậy sao có thể biết đến Tả Khanh Nhân.
Đảo qua đôi mắt, ánh mắt nàng đột nhiên sáng ngời, khóe môi chậm rãi nhếch lên ý cười âm lệ…
Lúc này gã sai vặt bưng thức ăn đi vào bố trí một phen, Hạ Hầu Tử bỗng nhiên chỉ vào cành hoa đào trong tay gãi sai vặt, hỏi: “Làm cái gì vậy?”
Gã sai vặt cúi đầu trả lời: “Là Tả công tử đưa, mỗi bàn khách nhân đều có.”
“Có ý tứ gì?”
“Cái này tiểu nhân không biết, nhưng Tả công tử nói người biết tự nhiên sẽ biết, người không biết không cần hỏi nhiều!”
“Thật là cuồng vọng, hừ!” Hạ Hầu Tử miết miệng, tức giận.
Gã sai vặt đem hoa đào để ở trên bàn, âm thầm liếc qua từng người, giống như đang nói: Nhìn qua thì rất phô trương, không nghĩ tới đều là người thất học.
Phong Thiên Hoa lắc đầu. Không nghĩ tới ở cổ đại cũng có chuyện sùng bái thần tượng. Không chỉ mỗi một gã sai vặt này, nhìn qua tất cả văn nhân mặc khách tụ tập dưới lầu cũng đã đủ điên cuồng.
Hạ Hầu Tử ngẩng đầu vừa vặn nhìn thấy ánh mắt khinh thường của gã sai vặt, nhất thời giận tím mặt, nắm chặt lấy cổ áo của gã, quát: “Ngươi dám xem thường bản công tử?”
Biết hắn phát hỏa, gã sai vặt lập tức cầu xin tha thứ: “Công tử bớt giận, tiểu nhân tuyệt đối không có ý này…”
“Cửu hoàng tử… Có lẽ Uyển Nhu biết ý nghĩa.” Từ Uyển Nhu bỗng nhiên ngước mắt. Bởi vì sự việc đua ngựa nàng luôn cúi đầu giống như xấu hổ. Hiện tại trong giọng nói ẩn chứa sự bỉ ổi, nhưng ánh mắt lại lộ ra sự kiêu ngạo.
Hạ Hầu Tử ánh mắt sáng ngời, đem cây quạt cầm trong tay phe phẩy, thúc giục: "Nói mau!"
Tử Uyển Nhu khe khẽ nhìn lén Hạ Hầu Uyên, gọi gã sai vặt lấy giấy bút đến, viết xong liền đưa cho gã đem đi.
Ngồi cười một lát, gã sai vặt lại cầm một cành hoa đào mang về đưa tới trước mặt Từ Uyển Nhu: “Cô nương, đây là lễ vật của công tử đưa cho cô nương.”
"Vẫn là Uyển Nhu lợi hại, không giống người nào đó ngay cả Tả Khanh Nhân là ai cũng không biết!” Hạ Hầu Thanh Nghiên đắc ý nói, trên mặt còn có vẻ vui sướng, cươi nhạo một tiếng, hèn mọn nhìn Phong Thiên Hoa.
Tả Uyển Nhu nhìn hoa đào, trong ánh mắt tràn ra thần thái so với hoa đào còn diễm lệ hơn vài phần.
“Tả công tử còn nói gì không?”
Phong Thiên Hoa nhìn cành hoa mà gã sai vặt đem đến, lông mày hơi nhíu, mang bộ dáng chờ xem kịch hay.
Gã sai vặt đem hoa đào giao lại cho Từ Uyển Nhu, nói: “Tả công tử nói tài nghệ của cô nương rất tốt, nhưng mà… Đáp án của ngài sai rồi!”
Phốc!
Hạ Hầu Tử phun ra một miệng trà, chỉ vào Từ Uyển Nhu nói: “Đáp án của ngươi rốt cuộc là gì, thực dọa người!”
Tử Uyển Nhu sửng sốt, cành đào cầm trong tay giờ ném đi cũng không được, mà giữ lại cũng không xong. Sắc mặt trắng pha đen, vừa hồng lại vừa tím, tức giận không nói nên lời.
Phách!
Đặt chén trà trong tay xuống bàn, Hạ Hầu Tử lập tức đứng lên, nói: “Ta bây giờ liền đi hỏi hắn, trên đời này còn có người không cho bản công tử mặt mũi!”
“Ngươi biết đáp án?” Bỗng nhiên một đạo âm thanh lành lạnh vang lên. Hạ Hầu Uyên khẽ nâng mắt, hai tay để trong tay áo, vẫn giống như một ngọn núi băng bất động.
Hạ Hầu Tử sửng sốt, cắn răng nói: "Vương thúc người nói cho con đi, để con đi nhục nhã hắn một phen!”
Hạ Hầu Uyên khẽ nhíu mày, lạnh lùng phun ra hai chữ: “Không thú vị!”
Hạ Hầu Dật cười nhẹ giống như đang phụ họa.
“Tiểu hầu tử, nếu ta nói cho ngươi đáp án, ngươi sẽ đền đáp ta thế nào?” Âm thanh nhàn nhạt vang lên, Phong Thiên Hoa nhíu mày, hứng thú nồng đậm muốn xem người nào đó nổi trận lôi đình.
Tiểu hầu tử này cực kỳ đáng yêu. Tính tình thẳng thắn không thích quanh co lòng vòng, rất hợp với khẩu vị của nàng.
Hạ Hầu Tử nhăn cái mũi, lúm đồng tiền như ẩn như hiện trên khuôn mặt phấn nộn, không tin hỏi lại: “Ngươi sao?”
“Ta!” Giọng nói hơi trầm xuống nhưng mang đầy chắc chắn, Phong Thiên Hoa khẽ mở miệng nói.
“Tốt! Ngươi nếu như biết đáp án, bảo ta làm cái gì cũng được.” Hầu Hầu Tử không chút nghi ngờ trả lời. Cô nương này nếu như đã nói nàng sẽ, hắn có lý do tin tưởng nàng tuyệt đối không gì không làm được.
Tia gian xảo khẽ xẹt qua đáy mắt, Phong Thiên Hoa nâng tay, đem bầu rượu trên vàn đưa cho gã sai vặt, nói: “Ngươi đi nói với Tả công tử, vị công tử này mời hắn uống rượu.”
Gã sai vặt xem thường liếc mắt một cái, thầm nghĩ Tả công tử làm sao có thể hiếm lạ loại rượu này của mấy người nhưng mà đó chỉ là suy nghĩ, gã vẫn đi đến tiếp nhận lấy bầu rượu, mang ra ngoài.
Tầm một khác sau…
Gã sai vặt mặt mày vui vẻ chạy vào, trong tay nâng một bộ tranh chữ, ánh mặt nhìn mọi người không còn tí nào khinh thường.
Hắn cung kính một lòng đối với Phong Thiên Hoa, kích động nói: “Tả công tử nói hôm nay có trăm người đáp đề nhưng chỉ có đáp án này mới hợp với tâm ý của ngài ấy nhất. Đây là Tả công tử vừa mới làm, tặng cho người đáp đề, làm một chút thành ý. Nếu như có thể, Tả công tử muốn xin một chữ của người đáp đề.”
Hạ Hầu Uyên khóe môi khẽ công, cười thấu hiểu…
Không biết vì sao hắn đối với nàng rất có tin tưởng.
Tử Uyển Nhu giống như vừa mới ăn phải ruồi bọ, âm thầm nắm chặt nắm tay…
“Ngươi đi nói cho vị Tả công tử kia, một cành đào đổi một bầu rượu, cuộc mua bán này… Thật có giá trị!” Phong Thiên Hoa nhàn nhạt nhìn qua tranh chữ, cũng không nhận lấy. Khóe môi mỉm cười mang theo một chút lãnh ngạo, giống như hoa sen từ từ nở rộ, ngạo nghễ, thanh tuyệt!
Gã sai vặt sửng sốt, vẫn duy trì tư thế nâng tranh, ánh mắt nhìn Phong Thiên Hoa như muốn rớt ra…
Trên đời này thế nhưng có người lại cự tuyệt không nhận tranh của Tả công tử?
Ở bên ngoài có người biết được tin tức, biết nơi này có người ra đáp án đúng, ào ào đi vào, hỏi: “Xin hổi là ai vừa trả lời, đáp án là gì?”