“Phong cô nương, bổn hoàng tử tửu lượng ngàn chén không say, hiện tại ngươi đổi ý vẫn còn kịp.” Khẩu khí kiêu ngạo, Hạ Hầu Tử hoàn toàn không để Phong Thiên Hoa vào mắt, trong mắt hắn tràn đầy hưng phấn, ai bảo nàng là nữ nhi, hôm nay hắn sẽ khiến cho nàng thân bại danh liệt.
Phong Thiên Hoa ngạo khí liếc hắn một cái, không hề che giấu vẻ ghét bỏ, “Thỉnh!”
Đời này nàng uống rượu còn chưa sợ ai, hắn đã muốn chết, nàng sẽ tiễn hắn một đoạn đường!
Hắn cười xuy một tiếng, nâng một chén kề lên miệng uống, rồi lau miệng xong khiêu khích nhìn nàng.
Bàn tay nhẹ nhàng cầm lấy, mùi rượu nồng đậm xông vào mũi, cổ tay trắng nõn vừa nhấc, một lát sau trong bát rượu, sạch đến thấy đáy, liên tục mấy động tác, đều lưu loát sinh động như nước chảy mây bay.
Mày Hạ Hầu Tử khẽ nhíu, hiển nhiên không dự tính được điều này, bĩu môi, lại uống xong tiếp ba bát.
Phong Thiên Hoa không chút để ý bưng lên bát rượu, trong nháy mắt, ba bát lại thấy đáy.
Mọi người đều xôn xao. Nữ tử uống rượu như nàng, trong hào sảng lại không mất đi lịch sự tao nhã, rõ ràng là lưu loát thư thái, nhưng mà đã xong ba bát! Tất cả đều trong im lặng đợi Phong Thiên Hoa ngã xuống.
Khắc sau, tình cảnh đó lại không xảy ra, Phong Thiên Hoa vẻ mặt vẫn như trước bình thường, thậm chí ngay cả hai gò má cũng không phiếm chút hồng.
Mọi người ngạc nhiên, Hạ Hầu Tử càng không tin nhìn chằm chằm nàng nửa ngày, cả kinh nói, “Ngươi…Ngươi…”
Không thèm nhìn mọi người khiếp sợ, Phong Thiên Hoa hếch cằm về phía vô số bát rượu trên bàn, thanh âm ngạo nghễ không gì sánh được, “Còn? Ta phụng bồi!”
“Tiếp tục!” Hạ Hầu Tử phất tay áo, cầm lên một chén.
Tình cảnh kế tiếp thực sự làm cho mọi người hoảng sợ trợn mắt, chỉ thấy giữa hai người rượu một chén tiếp một chén…
Ngươi làm một chén?
Tốt lắm, ta cũng một chén!
Tốc độ uống kia, xém chút làm cho người rót rượu còn không kịp!
Nhìn đến hoa cả mắt, mọi người một đám ngây tại chỗ, trừng mắt nhìn tư thế sống mái với nhau kia, đế hậu hoàng tử đại thần, toàn bộ uy nghi cũng quên, chỉ có tràn đầy khiếp sợ cùng ngạc nhiên, biến thành những pho tượng nghẹn họng nhìn trân trối.
Càng làm cho bọn họ kinh ngạc là, ánh mắt Hạ Hầu Tử đã mê ly, nghiêng nghiêng ngả ngả, miễn cưỡng chống vào bàn mới không ngã xuống.
Hắn đập bộp chén rượu chỉ vào Phong Thiên Hoa đối diện, ngay cả lưỡi cũng líu lại, “Ngươi…Nữ tử này…có ý tứ! Bổn hoàng tử…liều mạng!”
Mà Phong Thiên Hoa, với vừa rồi đi vào đại điện giống y như đúc! Giống như trong khoảng thời gian vừa rồi, gần trăm bát rượu này đối với nàng mà nói, căn bản chỉ là nước!
Đế hậu liếc nhau, trong mắt đều phức tạp.
Khi mọi người đang ánh mắt không thể tin được, Phong Thiên Hoa nhún vai, cười lạnh, “Bớt sàm ngôn đi!”
Dứt lời, tiếp tục uống!
Một nén nhang sau…
Phanh!
Hạ Hầu Tử xiêu vẹo nhìn bát rượu ngổn ngang trên đất, miệng than thở, “Hoàng thúc, giúp…Giúp ta nhìn xem, nữ nhân kia có…có ngã xuống chưa…Bổn hoàng tử thắng rồi đi, ha ha…Một nữ nhân, làm sao có thể…có thể lợi hại hơn bổn hoàng tử!”
Mọi người ngây ra, giả chết.
Trong không khí trầm mặc, không có người nói chuyện, tất cả ánh mắt đều dồn vào trên người Phong Thiên Hoa đang khoanh tay đứng một bên, nàng tao nhã ngẩng đầu, trong đôi mắt long lanh không thấy chút men say, rõ ràng như một thanh tuyền, nhất là quanh thân tản ra một khí chất kiêu ngạo, làm cho người ta không dám nhìn.
“Không sai, quả nhiên cân quắc không ra tu mi, có phong phạm của Thụy Dương vương năm đó, ha ha.” Hoàng đế đột nhiên đứng dậy, phá vỡ yên tĩnh trong điện.
Hoàng đế đã mở miệng, mọi người đều ào ào phụ họa, tán thưởng Phong Thiên Hoa không thôi.
“Vương gia có nữ nhi tốt a!”
“Đúng vậy, tửu lương này, ngay cả nam tử hán đều cảm thấy không bằng a!”
“Thật sự không nghĩ tới một nữ tử có thể như vậy, cân quắc không ra tu mi!”
Phong Thiên Hoa trên mặt vân đạm phong kinh, thản nhiên đứng dậy cười nhẹ, dường như khen ngợi kia đều không phải cho nàng, cúi người nói, “Hoàng thượng quá khen!”
Không tự ti cũng không kiêu ngạo, biểu hiện trầm ổn như vậy làm cho mọi người trên đại điện kinh diễm một phen.
Trong mắt Phong Thiên Hoa ám quang xẹt qua, quay người lại, nhìn Hạ Hầu Uyên bên kia, nhếch môi cười nói, “Vẫn là Tần vương điện hạ hiểu biết ta, biết tửu lượng của ta, mới bảo Cửu hoàng tử cùng ta uống rượu, đa tạ!”
Lời nói nhàn nhạt, lại làm cho mọi người kinh ngạc.
Có gian tình!
Nếu không với tính tình của Tần vương, sao có thể trợ giúp một nữ tử?
Thì ra Phong Thiên Hoa hôm nay gan lớn, không sợ hoàng uy như vậy, không chỉ là vì được Phong Thụy An che chở, mà còn có Tần vương!
Tiếc hận, nịnh hót, tìm kiếm…Đều là thổn thức không thôi.
Hạ Hầu Uyên nhấc mi, ánh mắt lạnh lùng ngừng lại trên mặt nàng, trong mắt một tia xem xét xẹt qua, giây lát lại bị u ám bao phủ.
Phong Thiên Hoa nhíu mày, trong mắt tràn đầy khiêu khích.
Khóe miệng không dễ phát hiện cong lên, Hạ Hầu Uyên khoanh tay đi ra đại diện.
Phong Thụy An âm thầm lo lắng, trên mặt vẫn âm trầm, vô luận là Tần vương hay Cửu hoàng tử cũng không dễ đối phó, nhất là Tần vương, ngay cả Hoàng thương còn kiêng kị hắn ba phần. Xem ra, Phong Thiên Hoa đêm nay một lần lại một lần đắc tội.
Hoàng hâu luôn không mở miệng, từ ái nhìn Phong Thiên Hoa, cười nói, “Đứa nhỏ này có phong phạm riêng, bản cung thích. Về sau nếu không có chuyện gì thì vào trong cung cùng bản cung trò chuyện, ngươi không câu nệ tiểu tiết như vậy, thật là độc nhất vô nhị.”
Lời nói của Hoàng hậu, mặt ngoài thì như không có gì, nhưng chứa rất nhiều thâm ý. Trong cung vài vị hoàng tử đều đã thành niên, nhất là Thái tử cùng Tần vương sớm đã đến tuổi tuyển phi, đêm nay đế hậu yêu quý Phong Thiên Hoa như vậy, chỉ sợ muốn cho nàng một vị trong đó. Bất kể là vị nào, đối với thế cục bây giờ mà nói đều sẽ có ảnh hưởng thật lớn.
Tần vương tuy là vương gia, nhưng bây giờ hắn đã nắm trọng binh, quyền thế thông thiên, Thụy Dương vương, ngay cả Hoàng thượng cũng không dám động hắn.
Thái tử mặc dù ôn hòa, nhưng đối với ngôi vị Hoàng đế, ai sẽ cự tuyệt?
Phong Thụy An từng bước từng bước đi phải như thế nào, nơi nào là hung, nơi nào là cát, không ai biết được.
Phong Thiên Hoa cụp mi, khóe môi cười hiểu rõ, nàng làm sao không biết, trong đó có lợi ích như thế nào. Nhưng mà vận mệnh của nàng là do bản thân nàng quyết định, ở thế giới này, không ai có thể quyết định nhân sinh của nàng!
“Đa tạ nương nương nâng đỡ, Thiên Hoa sẽ hay đến quấy rầy.” Dù sao vẫn phải làm, bởi vì thân phận hiện tại là Thụy Dương vương nữ nhi.
Hoàng hậu vừa lòng gật đầu, cực kỳ tao nhã thỏa đáng ngáp một cái, “Bản cung mệt mỏi, đi nghỉ ngơi trước, các vị cứ tự nhiên.”
Đế hậu vừa đi, mọi người đều ra về.
Phong Thiên Hoa theo Phong Thụy An đi ra đại điện, đúng lúc này có một tiểu thái giám đi tới, thấp giọng nói, “Vương gia, Hoàng thượng gọi ngài đi qua.”
Phong Thụy An khó xử nhìn Phong Thiên Hoa, Phong Thiên Hoa cười cười nói, “Ta ở ngoài cung chờ.”
Nguyên bản là lo lắng cho nàng, Phong Thụy An đang định từ chối tiểu thái giám, lại thấy nàng tươi cười trầm tĩnh lạnh nhạt như vậy, bất an trong lòng lập tức phai nhạt không ít, gật đầu theo tiểu thái giám đi qua bên kia.
Phong Thiên Hoa khoanh tay mà đi, theo cung nữ dẫn đường, thong thả đi trong ngự hoa viên.
Hạ Hầu Uyên từ phía trước ngoái đầu nhìn lại, là một cảnh tượng như vậy.
Nữ tử từ xa đi tới, đôi mắt trong suốt sáng ngời, lộ ra vẻ mơ màng như say rượu, làm cho dung mạo trắng nõn tuyệt mỹ của nàng như bị một tầng ánh sáng bịt kín, như mộng như ảo, bạch sam y thanh nhã xuất trần, lay động trong bóng đêm của cung đình tràn đầy mùi hoa, quanh thân lộ ra vẻ đẹp không chân thực.
“Phong cô nương, Long Quyển Phong của bổn vương, khi nào trả lại?” Đột nhiên, một thanh âm thuần hậu, không có độ ấm từ phía trước truyền đến.
Phong Thiên Hoa nhíu mày, ngước mắt, nhìn người đang đi tới.
P/s: Từ chương trước đã có cái cụm “cân quắc không ra tu mi”, mình quyết định vẫn để hán việt bởi vì dịch ra rất tối nghĩa, các bạn cứ nghĩ câu này là tương đương với “hổ phụ sinh hổ tử” đi nhé.