Mục lục
[Dịch] Giang Sơn Mỹ Sắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bùi Minh Thúy tuy hào sảng, nhưng những lời này cũng đã lộ ra không đủ tin tưởng, xem ra cũng không quá xem trọng Tiêu Bố Y. Tiêu Bố Y nghe cũng chỉ có thể cười khổ, thầm nghĩ cô nếu thua, thì ta lại càng thua nặng hơn nữa, Bùi Gia các người không thể lên đường, ta chẳng lẽ lại gia nhập Thiên Mậu thương đội sao?

Lương Tử Huyền này hận như muốn nuốt sống hắn, nếu gia nhập, không cần làm ăn, mỗi ngày giày mang cũng không nổi rồi.

"Đua thế nào đây?" Cao Sĩ Thanh rốt cuộc mở miệng.

Lương Tử Huyền ngẩng đầu nhìn qua, khóe miệng lộ ra nụ cười quỷ dị, Tiêu Bố Y thoáng thấy đã cảm thấy không ổn.

Lần này đánh cuộc phân lượng cực nặng, Bùi Minh Thúy dám nơi là bởi vì nàng hào phóng bất cần, Lương Tử Huyền một khi đã dám chơi, hiển nhiên đã mười phần nắm chắc, hắn một khi đã có thể mua chuộc mã phu cho Thanh Tiêu ăn Mã Nhi Táo, lần này chắc chắn cũng sẽ không ngoan ngoãn mà đấu, nhưng hắn rốt cuộc tính kế gì thì Tiêu Bố Y cũng không thể đoán ra được.

"Đương nhiên là quy củ như trước, trong phạm vi hai cây cột có gắn hoa hồng làm giới hạn, ai quay về hái được hoa trước tiên là thắng" Lương Tử Huyền vung tay lên, hai hạ nhân đã tiến lên kéo cái cột ra giữa đường.

Tri Thù sớm đã đứng ở đó, chiếm vị trí bên trái. Tiêu Bố Y nhìn lại phát hiện ở xa xa có hai điểm đỏ.

"Tiểu thư, ta muốn đi xem cột thử" Cao Sĩ Thanh nói.

"Cao quản gia sợ chúng ta bày trò sao?" Lương Tử Huyền cười ha hả, "Chúng ta cũng không có hèn hạ như thế đâu".

"Ngươi không hèn hạ, ngươi không mua chuộc kỵ thủ (nài ngựa) hai lần trước của ta? Ngươi không hèn hạ, không mua chuộc mã phu của ta cho Thanh Tiêu ăn Mã Nhi Táo?" Bùi Minh Thúy liên tục cười lạnh, "Lương Tử Huyền, ngươi không nên nói hai chữ hèn hạ này, bởi vì đó là làm nhục hai chữ hèn hạ".

Tiêu Bố Y giật mình, lúc này mới hiểu được Bùi Minh Thúy vì sao bất đắc dĩ tìm người ngoài như hắn để thi đấu, thì ra đám người Lương Tử Huyền đã hai lần bỏ tiền ra mua chuộc kỵ thủ.

Lương Tử Huyền sắc mặt khẽ biến, "Bùi Minh Thúy, cái gì cũng phải nói đến chứng cứ, ta không biết cô đang nói cái gì".

Bùi Minh Thúy hít sâu một hơi, ngăn chận lửa giận, "Lão Cao, ngươi đi xem thử".

Cao Sĩ Thanh thúc ngựa đi, chừng nửa cây nhang thì mới trở về, hắn cưỡi ngựa khá chậm, hiển nhiên là sợ Lương Tử Huyền trên đường đi động tay động chân, khi trở về chậm rãi lắc đầu.

Bùi Minh Thúy quay đầu nhìn về phía Tiêu Bố Y nói: "Tiêu huynh, cứ làm hết sức".

Nàng xem ra tuy thô mãng, nhưng vào thời điểm mấu chốt lại có thể bình tĩnh, Tiêu Bố Y gật gật đầu, rồi lên ngựa đi vào phía sau cột gỗ, bình khí ngưng thần.

Vương Nhân Cung cùng Lưu Vũ Chu cũng không nhiều lời, lui sang một bên, Vương Nhân Cung khóe miệng cười nhẹ, Lưu Vũ Chu cũng liếc mắt nhìn Tiêu Bố Y rồi ngẩng đầu nhìn trời, không biết đang nghĩ cái gì.

Bốn phía trong giây lát đều tĩnh lặng, rồi đột nhiên cây chắn hạ xuống, Tri Thù giật cương, không đợi thanh chắn hoàn toàn rơi xuống đất, đã phóng ngựa nhảy qua, Hồng Diễm chợt lóe cướp lấy vị trí đầu.

Tiêu Bố Y cũng không nóng nảy, nhẹ nhàng thúc ngựa, Thanh Tiêu đã như một đám mây xanh, vọt nhanh ra.

Lương Tử Huyền sắc mặt khẽ biến, cau mày, Vương Nhân Cung vốn sắc mặt bình thản, thấy thế thần sắc chợt khẽ động, ngóng nhìn theo bóng lưng của Tiêu Bố Y, Lưu Vũ Chu cũng giật mình quay đầu, ánh mắt rất kinh ngạc.

Cao Sĩ Thanh trong mắt hào quang cũng chợt lóe, thấp giọng hô: "Hay!"

Bùi Minh Thúy nắm chặt nắm tay, trên mặt cũng lộ ra vẻ hưng phấn khó nén được, Tiêu Bố Y quả nhiên không làm cho nàng thất vọng!

Đua ngựa xuất phát đương nhiên là phải chiếm tiên cơ, Tri Thù hiểu được điều này, mới không đợi thanh chắn rơi xuống đã phóng ngựa nhảy qua, như vậy ai cũng không nói được gì. Nhưng hắn vì tránh thanh chắn, ngựa nhảy lên cao, lại chậm trễ một chút thời gian.

Tiêu Bố Y tuy xuất phát sau, nhưng Thanh Tiêu bốn vó cũng không nhấc cao, cứ bình thường mà phóng tới, như vậy khi hai thớt ngựa bước đầu tiên chạm đất, vẫn là ngang nhau!

Nhưng chỉ một chiêu này đã nhìn ra thuật cỡi ngựa cao thấp, Tri Thù đã dùng hết toàn lực, mà Tiêu Bố Y vẫn thong thả có thừa.

Bọn họ đương nhiên không biết chỉ một chiêu này, Tiêu Bố Y đã cùng Thanh Tiêu huấn luyện hai ngày, hắn đương nhiên biết chiếm tiên quan trọng, hắn thuần ngựa khéo léo cũng không phải là nói chơi, năm đó so với đi trên dây cáp, chui qua vòng lửa, thì kỹ xảo chiếm tiên này cũng chưa là gì.

Cứ như thế, hai người cũng không phân biệt trước sau, cái này cũng làm cho Tiêu Bố Y thầm nhủ cẩn thận, Tri Thù thuật cỡi ngựa tuy không bằng hắn, nhưng thể trọng nhẹ hơn, quan trọng hơn là bọn họ đều có hậu chiêu!

Sau khi ngẫm nghĩ thì Tiêu Bố Y cũng lưu lại một thành mã lực, chỉ bám sát bên cạnh Tri Thù, lưu ý hành động của hắn.

Tri Thù trán đã đổ mồ hôi, cũng không quay đầu lại, hắn không cần nhìn Tiêu Bố Y, bằng trực giác, hắn biết đó là một kình địch trước đó chưa từng gặp.

Lộ trình ba dặm chỉ là thoáng qua, cột mốc đã thấy, Tiêu Bố Y không dám khinh thường, hai ngựa lần lượt thay đổi, vẽ thành một vòng cung, hai người khi xoay vòng lại đã chộp lấy hoa vào tay, đều gọn gàng như nhau, không làm chậm trễ thời gian.

Khi hai người đua về thì đã thay đổi vị trí, Tri Thù vốn bên trái đã đảo sang bên phải.

Ánh mặt trời chiếu nghiêng, Tiêu Bố Y thấy trên mặt hắn tràn đầy mồ hôi, trong mắt cũng hiện lên ánh sáng phản chiếu.

Nghi hoặc trong lòng vẫn chưa được giải trừ, Tiêu Bố Y cũng không nghĩ nhiều, phóng ngựa chạy vội nhưng cũng không vượt qua Tri Thù.

Hắn đua ngựa cũng không ít, biết ưu thế cũng không có nghĩa là thắng thế, người chạy đầu là người mệt mỏi khẩn trương nhất, nhưng chạy cuối mà thắng nhât cũng thật sự không nhiều.

Lộ trình ba dặm qua đi, Tiêu Bố Y biết Tri Thù đã dốc toàn lực. Hắn cảm thấy bằng vào bản lĩnh chân chính, Tri Thù tuyệt không bằng mình, hắn cho đến giờ vẫn chưa phát ra toàn lực, cũng chờ đến mấy trượng cuối cùng mới thủ thắng.

Hai ngựa điên cuồng phóng đi, không phân biệt được trước sau. Trong giây lát, Bùi Minh Thúy cùng Lương Tử Huyền biểu tình khẩn trương cũng đã nhìn thấy rõ.

Bọn họ vốn tưởng rằng khi quay vòng lại, Tiêu Bố Y cùng Tri Thù đã có thể phân cao thấp, không nghĩ đến hai người vẫn ngang bằng nhau như lúc xuất phát vậy.

Cho dù Lương Tử Huyền cũng đã có vẻ khẩn trương, Bùi Minh Thúy răng cắn chặt, nắm tay nắm lại, con mắt tập trung nhìn như muốn lồi cả ra.

Nàng nếu có thể giúp Tiêu Bố Y một phần sức, thì đã sớm không chút do dự mà xông lên rồi, chỉ là lúc này một tiếng cũng không dám phát ra.

Hai ngựa một xanh một đỏ, tựa như mây xanh cùng lửa đỏ mà xông tới, tiếng vó ngựa rầm rập làm xao động lòng người!

Mắt thấy hai ngựa đã chỉ còn cách cột trụ gắn hoa hồng chừng vài trượng, Tri Thù đột nhiên lộ ra nụ cười quỷ dị, cổ tay vừa lật, ống tay áo hở ra, một đạo hào quang đã bắn vào mắt Thanh Tiêu.

Thanh Tiêu bất ngờ không kịp phòng, hí dài một tiếng, đã dựng dậy, Bùi Minh Thúy kinh hãi thất sắc, thất thanh nói: "Có chuyện gì xảy ra vậy!"

"Đáng tiếc" Vương Nhân Cung thì thào tự nói, chậm rãi lắc đầu, trở người lên ngựa.

Trận này xem ra thắng thua đã định, khó mà xoay chuyển, Tiêu Bố Y thất bại trong gang tấc cũng làm cho Vương Nhân Cung tiếc nuối.

Lương Tử Huyền ỷ vào gia thế, cũng không nể mặt Thái Thú như hắn, đã làm cho Vương Nhân Cung chán ghét. Hắn bình phản loạn, chinh Liêu Đông, đánh Đột Quyết, vì Đại Tùy lập nên chiến công hiển hách, hoàn toàn là nhờ quân công mới có được vị trí hôm nay. Hiện tại hắn làm Thái Thú Mã ấp, quan ngũ phẩm, thế nhưng Lương Tử Huyền kia cũng xem không ra gì.

Thánh Thượng tuy khai khoa thủ sĩ, nhưng thế lực sĩ tộc môn phiệt của Đại Tùy khổng lồ, Lương Tử Huyền cho dù không một chút công chút danh nhưng giựa vào gia thế, hoàn toàn không để mắt đến Vương Nhân Cung hắn, hắn thực hy vọng Tiêu Bố Y thắng trận này, bẻ gãy nhuệ khí của Lương Tử Huyề. Nhưng khi nhìn thấy Thanh Tiêu bị giật mình, liền biết Tiêu Bố Y đã thua.

Tiêu Bố Y sau một khắc rốt cuộc đã hiểu được quỷ kế của Tri Thù, thì ra bọn họ đã sớm lập chiêu này. Hai ngựa ngang nhau, Tri Thù đã chiếm lấy hướng mặt trời chiếu qua, trên tay hắn có thứ gì giống như cái gương, phản chiếu ánh sáng mặt trời, làm cho Thanh Tiêu giật mình!

Chiêu này cực kỳ âm hiểm, không lưu lại dấu vết, cho dù biết cũng không làm gì được bọn chúng!

Hắn tuy viết đối phương có gian kế, nhưng cũng đã hơi muộn, lộ trình cũng chỉ còn có mấy trượng, một khắc khi Thanh Tiêu giật mình, Tri Thù đã vượt qua Tiêu Bố Y, phóng ngựa thẳng đến cột trụ gắn hoa hồng, Lương Tử Huyền lúc này mới thở ra một hơi, nụ cười đắc ý đã nở trên khóe miệng!

Nhưng hắn chỉ mới vừa cười, đột nhiên cơ miệng cứng ngắc lại, Thanh Tiêu hí lên một tiếng, nhưng lại có thêm một tiếng huýt khá to truyền ra.

Hồng Diễm mới vừa vọt lên, thế nhưng chợt khựng lại, xoay cổ quay ngược trở lại.

Tri Thù tuyệt không ngờ đến điều này, đang chuẩn bị nghênh đón sự hoan hô như anh hùng, không ngờ ngựa mình cưỡi lại phanh gấp lại, hắn không chống lại được lực quán tính, cả người như mũi tên phóng thẳng về phía trước, mọi người chỉ cảm thấy thanh quang chợt lóe, Thanh Tiêu đã vọt lên không trung, cùng Tri Thù cơ hồ đồng thời xông tới cột trụ gắn hoa hồng, Hồng Diễm thì đã đứng cách đó hai trượng.

Tiếng ngựa hí dài, Tiêu Bố Y nhảy xuống ngựa nhìn thấy sắc mặt tái xanh của Lương Tử Huyền, nâng tay cười nói: "Đa tạ".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK