Mục lục
[Dịch] Giang Sơn Mỹ Sắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thường thắng tướng quân chắc chắn khả năng hơn người, nhung Bất bại tướng quản thi có chỗ khủng bố, bời vì hai người theo đuổi mục tiêu khác nhau. Thường thắng khi theo đuổi thắng lọi, khó tránh khỏi lo được lo mất, nhưng mà Bất bại lại dựa tại bản thân không xuất hiện một phần sai lầm làm cơ sờ.

Lý Tĩnh suất lĩnh thiết kỵ, cũng có thần kirih làm bằng sắt thép, tuyệt đối chấp hành mỗi một mệnh lệnh Lý Tĩnh hạ xuống. Mỗi một mệnh lệnh cùa Lý Tĩnh, chuần bị so với người thường thì hơn rất nhiều.

Lâm Sĩ Hoằng trước kia cảm thấy lãrih birih chiến tranh bất quá chỉ là như thể, có tướng lãnh dũng mành, có binh sĩ dũng cảm, trên nước hắn tuy mưu kế chồng chất, nhưng đó là kết hợp địa thế cùng đặc điểm của tàu thuyền, trên đất bằng đều không có đất dụng võ.

Nhưng mà ctLỈ bằng kinh nghiệm lãrih birih cùa hắm, Đồng Cảnh Trân, Lôi Thế Mành cũng không thể làm gi được hắn, hai bên có thắng có thua, khiến cho Lâm Sĩ Hoẳng cảm thấy, quân Kinh Tương bất quá cũng chỉ như thế.

Khi biết được Lý Tĩnh đến công, hắn lại đem nhung gì đối phó với đám người Đồng Cảnh Trân ra, nhưng không có nghĩ đến. gặp Lý Tĩnh, dũng sĩ cùa mình chẳng khác nào giấy vụn. Lực sát thương cùa thiết kỵ Lý Tĩnh, người thường khó có thể tưởng tượng. Hắn hiện tại hiểu được, có đôi khi, đối phương lmh quân có lẽ chỉ hơn một bậc. nhung mà chênh lệch một bậc này, hắn cả đời này cũng đuổi không kịp!

Thiết kỵ Lý Tình vòng quanh hồ Bà Dương một vòng, bộ binh của Lảm Sĩ Hoằng đã tan rã. Trương Thiện An tiệp chiến, lại là sớm nhằm hướng nam mà chạy thục mạng. Trương Thiện an này phi thường giảo hoạt, dẫn binh chỉ có một sách lược, đó chính là đánh không lại thì trốn! Nhưng Lâm Sĩ Hoằng không muốn trốn, Bà Dương đà là căn cơ cùa hắn, đà là sinh mạng của hắn, đà là hy vọng cả đòi cùa hắn, hắn có thể nào buông tha?

Nhưng ờ dưới thiết kỵ của Lý Tĩnh, muốn mạng cũng không phải là chuyện đơn giản như vậy, thiết kỵ Lý Tĩnh đi qua, đạo phi quận Bà Dương nghe gió mà chạy, không muốn là địch. Lâm Sĩ Hoẳng làm lại chiêu cũ, một tiếng hiệu lệnh, cho tất cả tinh binh ẩn thân vào trong đảo nhò hồ Bà Dương. Thiết kỵ mặc dù dũng, nhung ờ trên mặt hồ cũng không thể nào thi triển. Lâm Sĩ Hoẳng cho rằng lần này cũng như binh thường, đối thù thấy đánh không được thì sẽ đi.

Nhưng Lâm SĩHoằng không có lường trước đến. Lý Tình thậm chí đã có ý định cắm rễ ờ đây!

Lý Tĩnh cũng không vội đi công quần đạo hồ Bà Dương, chỉ đùng hơn mười ngày đà san bằng quận Bà Dương, đều đuổi sạch đạo phỉ ở quận Bà Dương, sau đó lệnh quân Tây Lương đóng quân tại huyện Dặc Dương quân Bà Dương, đối kháng đạo phi các quận đông nam. Còn bản thân lại vòng quanh hồ Bà Dương hơn mười ngày.

Lâm Sĩ Hoẳng khi biết không ồn, thì đà chậm. Hồ Bà Dương vốn là ờ chỗ giao của ba quận, ba quận theo thứ tự là Cựu Giang. Dự Chương cùng quận Bà Dương. Hai quận Cửu Giang, Dự Chương vốn chính là dưới sự khống chế cùa quân T ây Lương, hiện tại Lý Tình lại thu phục quận Bà Dương, Lãm Sĩ Hoẳng tránh ở trong hồ. nhìn như ổn thỏa, nhung đà bị Lý Tĩnh phong bế yếu đạo. hôm nay đà thành thếbắt ba ba trong rọ.

Lý Tĩnh diệt tiừ đạo phỉ bên ngoài, thanh trừ hết chướng ngại cuối cùng để tiến công đạo phỉ hồ Bà Dương. Sau đó phái binh bảo vệ cùa ải hiểm yếu. tiếp đó bắt đằu từ các nơi điều thuyền lớn tới, thoạt nhìn muốn tại hồ Bà Dương cùng Lâm Sĩ Hoẳng quyết từ chiến.

Quần đạo hồ Bà Dương trông thấy lần này quân Tây Lương đà động thật sự. khó tránh khòi trong lòng lo sợ . Nhưng làm cho bọn họ hoi an tâm là Lâm Sì Hoằng còn ờ đó. Lúc trước Lâm Sĩ Hoẳng cũng đã lấy thuỷ quân phá danh tướng Đại Tùy Lưu Tử Dực. Lằn này cùng Lý Tĩnh quyết đấu, cũng có phản thắng rất lớn.

Lâm Sĩ Hoằng cũng nghĩ như thế, nên ờ tại hồ Bà Dương ngồi đợi Lý Tình gom góp thuỷ quân. Hắn đà không thể chờ đợi được mà chuẩn bị chiến một trận. Hắn muốn khiển cho Lý Tình hiểu rõ một điểm, kỵ binh ngươi đứng nhất, thuỷ quàn lào từ là đệ nhất thiên hạ! Lưu Từ Dực cũng đà thua ở trên tay lão từ. Lý Tĩnh ngươi cũng không ngoại lệ.

Gió thổi qua mặt hồ. sóng nước mênh mông. Lâm Sĩ Hoằng nhìn sang phương xa. tuy hào hùng vạn trượng, nhưng vẫn có sự bất an. Lần này Lý Tĩnh chuản bị quá lâu. nhưng lại thoải mái nhàn nhà không công kích. Lâm Sĩ Hoằng hiểu rằng, hiện nay đà khác trước kia. Nếu thật đối kháng, thời gian kéo càng lâu, đối với hắn ngược lại càng bắt lợi.

Lý Tĩnh chờ được, nhưng mấy vạn thuỷ quân trong hồ của hắn tuy trong các đảo nhỗ còn tồn lương, nhung sớm muộn cũng ăn sạch! Mọi người mặc dù có thể bắt cá mà sống, nhưng cũng không thể giống như cá, sống trên mặt nước qua ngày?

Nhưng mà Lý Tĩnh không chiến, hắn cũng không muốn chù động xuất kích. Dù sao thuỷ quân trên tay hắn đà là lọi thế cuối cùng, ván này đặt xuống là phải đem cả vốn lẫn lời thắng trờ về. Nếu thua một lần nữa, hắn đà không còn chỗ để trở người.

Một chiếc thuyền nhò ngư dân chèo qua, có binh sĩ nhảy lẻn đại hạm nói: “Khởi bẳm Thánh Thượng. Lý Tình hôm nay tại Đô Xương hạ trại, từ Trường Giang khẳu điều hai chiếc Ngũ nha đại hạm tiến đến. Xem động tĩnh của hắn, hình như đà chuẳn bị tiến công”.

Lâm Sĩ Hoằng khi nghe được hai chữ Thánh Thượng, trong lòng nhiều ít có chút phát

khổ.

Dương Quảng sau khi chết, vốn chính là lúc phản vương các nơi xưng đế. nhưng Tiêu Bố Y không có xưng đế, Lý Uyên cũng không có xưng đế. cho đù Hà Bắc Đậu Kiến Đức cũng không có xưng đế. Lâm Sĩ Hoằng không hiểu nải ba người này rốt cuộc nghĩ cái gì, hắn lại không thể chờ đợi được mà xưng đế.

Loạn thế sơn hà, ai cũng nói không chắc được người nào có thể đánh được thièn hạ. Lảm Sĩ Hoằng cả đòi đều bị Tiêu Bố Y đàn áp, chi có ờ trên chuyện xưng đế này. đoạt trước được Tiêu Bố Y, điều này làm cho hắn nhiều ít có chút tự ngạo.

Tuy xưng đế không có nghĩa là có thể ngồi vững vàng, nhưng ờ trong suy nghĩ của Lảm Sĩ Hoẳng. Tiêu Bố Y là Tậy Lương vương, hắn là hoàng đế. cuối cùng so với Tiêu Bố Y cũng cao hơn một bậc.

Nhưng mà địá bàn của vị hoàng đế này ít đến đáng thương, hơn nữa thực lực cũng thuộc hàng yếu nhất thiên hạ. Lâm Sĩ Hoẳng sau khi xưng đế, quốc hiệu là Sở. định đô Bà Dương, niên hiệu Thái Bình!

Dân chúng Giang Nam, thích nhất là thái bình, lại cũng là vùng mà Thái Bình đạo ít tham dự nhất. Lâm Sĩ Hoằng cũng không rò ràng lắm. bản thân lơ đàng đưa ra niên hiệu, lại giống như Thái Bình đạo, cũng đã có ý tứ hàm xúc từ nay về sau chinh chiến không ngớt. Hôm nay Sờ đế này đã mất thù đô, ờ trên mặt nước sống qua ngày, có thể điều binh chỉ có

mấy vạn, có thể tírih là một hoàng đế nghèo nàn đến mức đáng thương.

Nghe được Lý Tình muốn công, Lâm Sĩ Hoẳng cảm thấy phấn chấn, khi nghe được Lý Tình tại Đô Xương hạ trại, điều động Ngũ nha đại hạm, Lâm Sĩ Hoẳng trong lòng đột nhiên xuất hiện sự mừng như điên, ngừa mặt lên trời cười dài nói: “Cái này thật là ông tròi giúp ta”.

Lâm Dược Sư em cùa Lâm Sĩ Hoẳng ờ một bên hòi, “Đại ca sao lại nói ra lòi ấy?”

LâmSĩHoằngvui vẻ nói: “Dược sư, ngươi chẳng lẽ quên, lúc trước lưu Từ Dực chính là đóng quân Đô Xương, dùng Ngũ răng đại hạm đánh chúng ta, kết quả đại bại mà về”.

Lâm Dược Sư lại cau mày nói: “Đại ca, ta nghe nói Lý Tình này quét ngang thảo nguyên, tọa trấn Thái Nguyên, khiến cho quân Đột Quyết kinh sợ trong lòng băng giá. Người này quỷ kế đa đoan, huynh cũng phải cẩn thận”.

Lâm Sĩ Hoằng cười lạnh nói: “Mãnh thú trên đất bằng có hung ác, xuống trong nước cũng không có đất dụng võ, Lý Tĩnh này thiết kỵ không tệ. nhung mà thật chỉ huy thuỷ quân, hắn không thể như ta! Đệ quả thực cho rằng, người nọ là thiên tài sao?”

Lâm Dược Sư đột nhiên nói: “Đại ca, huynh chớ để quên, Lý Tĩnh có lẽ không rành chi huy thủy quân, nhưng lúc trước cầu Nhiêm Khách kia chỉ huy hình như có chút mòn đạo. Ta nghe nói, Cầu Nhiêm Khách cùng Lý Tĩnh có quan hệ rất tốt”.

Lâm Sĩ Hoằng khi nghe tới cầu Nhiêm Khách, lừa giận thiêu đốt, “Chớ có nhắc lại tên khốn đó, nhớ ngày đó ta chỉ cho là hắn cùng Đạo Tín muốn giúp ta, không ngờ lại muốn cho ta quy thuận Tiêu Bố Y. Nói Tiêu Bố Y là cái gì đứng đầu thiên hạ. thật con mẹ nó trò cười”.

“Đại ca..Lâm Dược Sư muốn nói lại thôi.

“Đệ muốn nói cái gì?” Lâm Sĩ Hoằnghòi.

Lâm Dược Sư thấp giọng nói: “Đại ca... như ta thấy, thiên hạ này đại cuộc đà định, Tiêu Bố Y thật rất có hy vọng trờ thành bá chù thiên hạ. Hắn hiện tại đất đai rộng lớn. tinh binh dưới tay vô số, chúng ta chỉ bằng hồ Bà Dương cùng hắn đối kháng... Hôm nay quận Bà Dương cũng bị mất, tiệp tục cũng không phải là hành động không ngoạn”

“Vậy dựa vào ý đệ là gì?” Lâm SĩHoẳng lạrih lùngnói.

“Đệ nghe nói Tiêu Bố Y này khoan hồng độ lượng, Địch Nhượng tuy là đứng đằu Ngòa Cương, nhưng sau khi đầu nhập Tiêu Bố Y, cũng được phòng công cái gì đó... Chúng ta cùng hắn cũng không có thâm cừu đại hận gi, nếu chù động đầu nhập, chắc hẳn hắn cũng sẽ không truy cứu”.

Lâm Sĩ Hoằng ánh mắt lạrih như băng, “Dược Sư. ngươi nếu khỏng phải là đệ đệ của ta, ctLỈ bằng những lời này, ta đà giết ngươi rồi! Tiêu Bố Y cùng ta, tuyệt không có khả năng hòa hảo! Có hắn không có ta, có ta không có hắn! cầu Nhiêm Khách không đến thì thôi, nếu đến đây, ta cũng khiến cho hắn tới đựợc màđi không được!”

Hắn nói không chút gợn sóng, nhưng giọng điệu lạnh như băng, khỏng thể nghi ngờ. Lâm Dược Sư thở dài, không nói thêm lời nào. Lâm Sĩ Hoẳng cũng đă phân phó thám từ: “Tiệp tục giám thị động tĩnh cùa Lý Tĩnh, có gió thồi cỏ lay gi, lập tức hồi bẩm!”

***

Vũ Văn Hóa Cập khi nghe nói Trương Trấn Chu nhận lệnh cùa Tiêu Bố Y, phái người đưa lương thảo tới, hầu như cho là minh chưa có tinh ngủ. Nhưng nhìn thấy mọi người đều nghị luận, phi thường hưng phấn, lại cảm giác mình quá mức tỉnh táo.

Tiêu Bố Y tại sao có thể có lòng tốt như vậy? Hiểu rõ bọn họ thiếu lương liền phái binh đem tới tặng? Trong chuyện này khẳng định có trá!

Nhưng quân Giang Đô mặc kệ tâm tư của Vũ Văn Hóa Cập, xôn xao một mảng, đều nghị luận. Mọi người đủ loại tâm tư, có người cảm thấy Tây Lương vương quả nhiên nhân nghĩa, dù sao quân Giang Đô cũng tốt, quân Đông Đô cũng được, mọi người vốn là người một nhà, cũng là con em quân đội Đại Tùy, Dương Quảng mặc dù chết, nhung quan hệ huyết mạch vẫn còn. Tây Lương vương đương nhiên không đành lòng để Kiêu Quả quân chịu đói, lần này tặng lương tới. Nhưng đối với để tâm, thì đương nhiên cũng cảm thấy sự tình cũng không phải là đơn giản như thế. Hai quân giao chiến, lại đem lương tới cho địch thù. Đây quả thực có thể nói là chưa từng có ai, đều nói Tây Lương vương quỷ kế đa đoan, chẳng lẽ lương thào này có độc sao?

Mọi người bàn tán xôn xao, thương lượng thật lâu, nhưng lại khỏng có chù ý gì.

Dương Cảo cao cao tại thượng, bên người ngồi mẫu thân là Tiêu Thục phi, có chút mờ mịt nhìn quần thẳn phía dưới, quần thần cũng mờ mịt nhìn sang quàn vương này. Dương Cảo thông minh, rất được Dương Quảng yêu mến. nhưng dù sao vẫn còn quá trẻ. hôm nay vì mạng sống, bị quần thần coi như tượng gỗ mà bài bố, đã sớm không thể tự chủ.

Hắn bời vì thông minh, cho nên không nói một lời, hắn đang đợi Bùi Củ, Bùi uẳn lẽn tiếng. Từ Giang Đô đi đến Nguyên Vũ, hắn phát hiện đại thần bên người càng ngày càng ít, hai Bùi này sắc mặt càng ngày càng âm trầm. Tuy đối với hắn vẫn tất cung tất kính, nhưng Dương Cảo lại cảm thấy được, hai thần từ này cũng không đem hắn đề ỡ trong mắt.

Lại Hộ Nhi, Dương Mục đã chết. Tư Mà Đức Kham, Triệu Hành Xu cũng đà chết.

Nguyên một đám người khác ý kiến với Bùi phiệt, Vũ Văn Hóa Cập đều đã chết, kế tiếp là ai chết, cũng không ai được biết.

Kiêu Quả quân tuy vẫn được xưng có mười vạn quản, nhung tâm tư ở trên người vị hoàng đế như hắn, chỉ sợ một người cũng không có. Dương Cảo trong lòng có sự bi ai nói không nên lời. Trong loạn thế, tính mạng cùa com cháu hoàng thất cũng chỉ như cây cỏ, thậm chí so với người bình thường còn muốn đê tiện hơn. Ca ca hắn đà chết, hắn còn sống, còn có thể sống tới khi nào, bản thân cũng không biết. Hắn mười phần cũng không muốn ca ca duy nhất chết, nhưng ca ca không chết, thỉ'chính là hắn chết! Có đôi khi. lựa chọn chính là tàn khốc như thấ

Hắn lúc này, có điểm hâm mộ Dương Đồng. ít nhất Dương Đồng thoạt nhìn, còn có thể vẫn sống sót. Nghe nói Tiêu Bố Y sau khi đua Dương Đồng làm đế. vẫn đối với mẹ con Dương Đồng chiểu cố có thừa. Vương tôn xuống dốc, có thể có kết cuộc như Dương Đồng, thì đà là chuyện may mắn.

Lần này Tây Lương vương lại đưa lương tới, dương Cảo nghĩ tới. thậm chí muốn không làm hoàng đế, chỉ cần có thể quay lại Đông Đô, sống yên ổn làm vương gia gì đó, so với nom nập lo sợ mà sống qua ngày thì vẫn tốt hơn nhiều, nhung hắn không dám làm chù, hắn còn đang đợi phân phó.

Vũ Văn Hóa Cập rốt cuộc cất tiếng ho khan nói: “Lương thảo này, cứ nhận đi. dù sao... chúng ta vẫn tương đối thiếu lương”.

Bùi uẳn lạnh lùng nói: “Của ăn xin có thể nào nhận sao?”

Vũ Vãn Hóa Cập mông có chút nóng lên, cuống họng có chút phát khô nói: “Vậy theo ý của Bùi đại nhân là gì?”

“Không thể thu” Bùi uẩn chém đinh chặt sắt nói.

Vũ Văn Hóa Cập cười lớn nói: “Bùi đại nhân đã nói, cứ làm vậy đi... cũng phải có cốt khí”.

Bách quan lại một hồi xôn xao nghị luận, thần sắc có chút bất màn. Trước mắt trong quân thiái lương, lòng người bàng hoàng, thầm nghĩ mọi người vốn là người đại biểu cho triều đình, lại noi theo hành vi đạo phỉ, đi bốn phía đoạt lương, thật sự so với ăn xin cũng không khá gi hơn! Nhưng Vũ Văn Hóa Cập cùng Bùi phiệt hiện tại liên hợp cùng một chỗ, khống chế toàn bộ quyền lợi. mọi người cũng giận mà không dám nói gì.

Bùi Củ thấy mọi người ồn ào bất mãn, trầm giọng nói: ‘Ta lại cảm thấy... lương thảo này có thể nhận lấy” Thanh âm của hắn vừa dứt, bách quan đều im lặng xuống mà gật đầu nói: “Bùi Thị Lang nói rất đúng”.

“Nhưng cái này là của ăn xin mà” Vũ Văn Hóa Cập rụt rè nói. Bùi Cù mỉm cười nói:“Tiêu Bố Y là loạn thần tặc từ, lương thảo này lại vốn là vật cùa Đại Tùy ta, chúng ta lấy thì có gi không ổn, không biết Thánh Thượng định như thế nào?”

“Bùi ái kharih nói rất đúng.” Dương Cào trầm giọng nói: “Đà như vậy. Kính xin áp lương quan tiến đến, ta..

“Chỉ là một Áp lương quan, không cần Thánh Thượng đích thản tiếp kiến” Bùi Cù cười nói: “Khôngbằng để vi thần xừ lý là được rồi”.

“Bùi ái khanh nói cũng đúng.” Dương cảo mỉm cười nói: “Như vậy làm phiền rỗi”.

Bùi Cù lĩnh mệnh ra khói doanh trướng, nhìn thấy Áp vận quan trông vẻ mặt phồ thòng, thuộc về hạng người trong đống người tìm cũng không ra. Người nọ tuy binh thường, nhưng vẻ mặt lại tươi cười. Bùi Cù nhíu mày, ai cũng nhìn ra, Áp vặn quan này tói đây. quá nửa sẽ không có chuẩn bị còn sống trờ về, nhưng người này vẫn thoải mái như thể. thật sự làm cho người ta không phục không được.

Áp vận quan nhìn thấy Bùi Cù, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc. Bùi Củ mắt sáng như đuốc, đà bắt được thần sắc cùa hắn khác thường, mỉm cười nói: “Ngươi nhặn ra ta?”

Áp vận quan vẻ kinh ngạc trong mắt thoáiig qua rồi tắt, lắc đầu nói: “Tại hạ cũng không nhận biết đại nhân, chỉ là cảm thây... xon đại nhân nho nhã có thừa, thuộc về dạng người hiểu rò đại nghĩa, tại sao lại cùng loạn thằn tặc từ tĩà trộn cùng một chỗ?”

“Ngươi ngược lại rất có lá gan. Các hạ họ gì?” Bùi Củ mim cười hỏi. trong lòng của hắn lại nghĩ, mình vẫn xem thường Tiêu Bố Y, cuối cùng tạo nên kết cuộc hôm nay. Thù hạ cùa Tiêu Bố Y, cho dù một binh sĩ tầm thường, đều có thể trong khi nói chuyện, lơ đãng du thuyết đối thù, thật sự làm cho người ta không nghĩ tới. Hắn đích thân ra nghênh đón, đương nhiên không phải đơn giản đưa tiễn Áp vận quan như vậy, thật sự cũng có ý muốn dò xét chút ít.

Hắn kinh tài tuyệt diễm, nhưng dù sao thế đơn lực cô, chỉ có thể thở đài thù hạ cùa Tiêu Bố Y càng ngày càng nhiều, mà người có thể đùng cùa minh lại càng ngày càng ít. So ra hắn đã có cảm giác lực bất tòng tâm. Trước mắt đối với hắn mà nói, còn có một lằn cơ hội. nhung cơ hội này đến cùng có thể chuyển bại thành thắng hay không, hắn cũng không có mười phẳn nắm chắc. Nghĩ tới đây, Bùi Củ mặc dù thẳn sắc vẫn y nguyên, lại nhiều ít có chút hối hận, hắn trước kia có vô số cơ hội có thể giết Tiêu Bố Y, chỉ tiếc, khi đó hắn căn bản xem thường Tiêu Bố Y. Hắn là một người kiêu ngạo, kiêu ngạo không thèm lãng phí thời gian trên thân một người hèn mọn, nhưng đến khi hắn ý thức được Tiêu Bố Y đà là đối thủ, thì cũng đà bỏ lỡ thời cơ tốt nhất.

Hiện tại cho dù là hắn, muốn giết Tiêu Bố Y cũng là ngàn khó vạn khó!

“Tại hạ họ Lô..Người nọ không kiêu không nịnh nói: “Còn không biết đại nhân là ai? Kính xin nói lại, để tại hạ trờ về, cũng tiện có câu trà lời về phía Trương đại nhân”.

Bùi Cù nhìn người nọ từ trên xuống dưới, hồi lâu mới nói: “Tây Lương vương vẫn khòe chứ?”

“Tây Lương vương..Người họ Lô muốn nói cái gì, lại nhanh chóng đồi ý, “Tại hạ cũng chưa từng gặp qua Tây Lương vương”.

“Phải không?” Bùi Cù nở nụ cười, “Ta nghe nói Tây Lương vương đã đích thản tới Lê Dương, quỷ kế này nếu không phải hắn xuất ra, thi còn có thể là ai?”

Người họ Lô nghiêm mặt nói: “Đông Đô tôn kính tính mạng của quân Giang Đô. kính xin đại nhân cũng có thể để cho chúng ta có thể tôn kính! ”

Bùi Củ hơi giật mình, hồi lâu mới nói: “Ngươi cũng đà biết, ờ đây vẫn là doanh trại của quân Giang Đô, ta ra lệnh một tiếng, ngươi có thể chết cà mười lẳn?”

“Chết mười lần cùng chết một lần thi có gi khác nhau?” Người họ Lô lạnh nhạt nói: “Mấu chốt là lúc này đây, chết có ý nghĩa hay không”.

Bùi Cù hoi đổi sắc, than nhẹ một tiếng, “Đáng tiếc... ngươi đi đi” Hắn phất nhẹ tay áo, xoay người rời đi, thản nhiên như trước. Nhung không có chú ý tới người họ Lô nhìn về phía bóng lưng của hắn, sắc mặt trong phút chốc có chút phức tạp cổ quái!

Nhìn thấy Bùi Củ đi xa, người họ Lô dẫn theo binh sĩ rời doanh trại quàn Giang Đô, chỉ là trước khi đi, thấy bốn bề vắng lặng không ai chú ý, liền vụng trộm đưa cho một binh sĩ quân Giang Đô bên người thoi bạc. hòi vài câu. nét mặt cổ quái càng đậm.

Bùi Cù cho đù bản lĩnh ngập trời, nhưng dù sao sau lung vẫn không có mắt. cũng nhìn không thấy sự hưng phán trong mắt của người họ Lô, bằng không với sự tàn nhẫn của hắn. quá nừa sẽ đem người họ Lô lưu lại. Người họ Lô trông tầm thường, hắn chỉ cảm khái Tiêu Bố Y thù hạ vô số. nhung lại không muốn đem người này giết chết, ở trong suy nghĩ của hắn. Giết một hai người đà là chuyện vô bổ, hắn cũng không có khả năng cứ thế mà giết xuống. Giết Lại Hộ Nhi đã khiến cho quần thẳn trong lòng lo sợ, giết Tư Mà Đức Kham, đà làm cho quân tâm tan rả, hắn hiểu rằng quân Giang Đô quân có lương hay không có lương, thì cũng không trụ được bao lâu. Chiêu tặng lương này cùa Tiêu Bố Y, nhìn như rộng lượng, nhưng lại ngoan độc phi thường, hắn ngoại trừ ra vẻ rộng lượng tiếp đài ra, tạm thời không còn phương phép nào khác. Hắn nếu cự tuyệt, chỉ sợ Kiêu Quả quàn mấy ngày nữa sẽ tan rã quá nừa. Bởi vì càng ngày càng nhiều người hiểu rằng, đi theo quân Giang Đô, chỉ có thể cách Hà Đông càng ngày càng xa, rời quân Giang Đô. quay lại quê quán thì còn có hy vọng. Muốn duy trì quân tâm, cũng không phải là chuyện đơn giản như vậy, cho dù là hắn, cũng đà

tâm lực tiều tụy.

Cũng may may mắn địa là, hắn căn bản là không nghĩ giữ gin quân tâm. Hắn muốn làm địa sự tình, vĩnh viễn không ai có thể đoán được!

Bùi Củ khi quay lại doanh trại, sau khi ngồi xuống trước bàn, cầm lấy một cây bút, trải rộng một tờ giấy Tuyên Thành ra, chậm rãi phác họa cô gái ờ trong suy nghĩ. Vi lý tưởng, hắn thật sự đà từ bò rất nhiều, có đôi khi, hắn cũng có nghi hoặc. Minh cả đời này. đến tột cùng có đáng giá hay không?

Hắn biết mình khi suy nghĩ tới vẩn đề này, hắn cũng đã phản bội lý tưởng, nhưng hắn đã không thể không nghĩ tới, trước mắt chỉ khi vẽ bức tranh tường niệm đến cô gái. hắn mới có thể tạm thời buông lòng.

Nhưng khi buông lỏng tất cả, hắn cau mày. hắn thoạt nhìn cũng không có tiêu sái như biểu hiện ra!

Tiếng bước chân vang lên, Bùi Củ vươn tay phất một cái, bức họa đà tan thành từng mảrih vụn, quay đằu lại. trên mặt Bùi Cù lại lộ ra nụ cười ôn hòa, người ngoài trướng cũng không có tiến vào, chỉ hòi, “Ta có thể vào không?”

“Mời vào” Bùi Củ cười nói.

Bùi uẳn khi đi vào, sắc mặt ngưng trọng nói: “Người chờ đợi đã đến”.

Bùi Củ gật gật đầu. ròi khỏi trướng, ra khỏi quân doanh, lẻn ngựa một đường hướng bắc đi tới. Trong quân doanh thấy Bùi Thị Lang văn nhược lại một minh ròi doanh, cũng không có ai để ý tới. Vào lúc này, không có ai đi quan tâm tới người khác, mặc kệ hắn là cao quan hay hoàng đễ.

Bùi Cù thúc ngựa đi đến chân núi phía trước, rốt cuộc ghìm ngựa khỏng đi nữa. Phía trước không xa, đang đứng một người, khăn đen che mặt. nhung lại ngăn không được chòm râu như châm, người nọ hai mắt giống như chim ưng. nhìn thấy Bùi Củ một mình tiến đến, lại vẫn không thay đổi sự cảrih giác.

Bùi Củ xuống ngựa mỉm cười nói: “La tổng quản, ờ đây không ai. còn che mặt. khỏng biết có phải là sợ ánh dương không?”

Người nọ hừ lạrih nói: “Bùi Củ, ta đã xem thấp ngươi” Hắn giật khăn che mặt xuống, không ngờ lại chính là La Nghệ tổng quản u châu!

Bùi Cù lại cười nói: “Tệ nhân vốn không tính là quá cao, La tồng quản nhìn xuống cũng là tẳm thường. Chỉ là tệ nhân thư sinh văn nhược, lần này tự mình tiến đến. La tồng quản cũng nên tin tường thành ý cùa tại hạ chú?”

“Thàrih ý, trên đòi này thật có sao?” La Nghệ lạnh nhạt nói.

Bùi Cù cùng không tức giận, nụ cựời không giảm, “Thật hay không, trong lòng hiểu rò là được. Nhưng La tổng quản ngần dặm xa xôi chạy đến gặp ta, ngược lại thật sự là mười phẳn thành ý. Trước mắt... chúng ta có thể hợp tác sao?”

La Nghệ vốn ra vẻ lạnh lùng, rốt cuộc vẫn nhịn không được hỏi, “Những gi mà ngươi phái người nói với ta là thực sao?” Hắn tuy kiệt lực áp chế, nhung vẫn khó nén sự kích động.

Bùi Củ thu liễm nụ cười, nghiêm nghị nói: “La tổng quản, tệ nhản đà đến đây. còn có thể lừa gạt người sao?”

La Nghệ trong mắt hồ nghi bất định, “Vậy cũng không thể nói chắc”.

Bùi Cù khẽ thờ dài: “Tệ nhân lừa gạt La tồng quản, khỏngbiết có chỗ tốt gì? Ta nói nếu không có thật, cũng không cần khồ cực đến hiện tại, vẫn cùng quân Đông Đô giằng co? Thật ra ta nghĩ... bằng vào tiền vốn của Bùi phiệt chúng ta, nếu như đầu nhập vào Đông Đô. kết quả cũng sẽ không kém như hiện nay chú?”

La Nghệ hừ lạrih một tiếng, “Ta đây sẽ tin ngươi một lần, nhung ngươi vì sao lại chọn trúng ta?”

“Bời vì trong mắt của ta, dưới gầm tròi này, thi chỉ có Yến Vân thiết kỵ cùa La tồng quản là có thể kháng cự được với thiết giáp kỵ binh cùa Tiêu Bố Y, không biết lý do này, có đầy đủ hay chưa?”

La Nghệ có chút đò mặt, hồi lâu mới nói: “Ngươi vì sao đối với Tiêu Bố Y lại chán ghét như thế. không chịu cùng hắn hợp mưu?”

Bùi Cù cười nhạt nói: “Tiêu Bố Y, chỉ là một kẻ hèn kém. nghĩ tới hắn vốn là người của Bùi phiệt đưa lên, cho tới bây giờ không ai bi nổi. Ta xin hỏi La tồng quản, nếu như ngươi là ta, thì có lựa chọn cùng hắn họp tác hay không?”

La Nghệ ngược lại đối với cái này có chút giải thích, thẳm nghĩ theo lẽ thường mà nói, để cho thù hạ trước đây ngồi lên đằu mình, đích xác là rất khó chịu. Hắn đối với điềm ấy ngược lại thấu hiểu rất rõ, rốt cuộc nói: “Được rồi, ta sẽ tin ngươi một lằn, Bùi Củ, ngươi chớ làm cho ta thất vọng”.

Bùi Cù gật đầu, “Đã như vậy, ta và ngươi một lòi đã định”.

“Ngươi chuần bị khi nào thi động thù?” La Nghệ hòi.

Bùi Củ khẽ thờ dài: “La tổng quàn hiện tại hòị vẩn đề này. không biết là có chút quá sớm sao? Nhưng mà ngươi yên tâm, ta và ngươi hôm nay có minh ước, đợi đến lúc thời cơ chín mùi, ta chắc chắn sẽ liên lạc với La tổng quản, về điểm ấy, ta nghĩLa tổng quản hẳn là không cần lo lắng, nghĩ tới thiên hạ này, ta còn có thể mượn nhờ người phương nào? Hiện tại chúng ta cần, chỉ là chờ đợi thòi cơ”.

La Nghệ gật đầu, lên ngựa nghênh ngang rời đi, Bùi Cù nhìn sang La Nghệ đi xa, đột nhiên cười cười một cách quỷ dị, chậm rãi lên ngựa phóng về phía doanh trại.

***

Người họ Lô sau khi quay lại Tùy doanh, trước tiên xin gặp Tiêu Bố Y. Tiêu Bố Y khi nhìn thấy hắn, liền cứời nói: “Lão Tam, chúc mừng ngươi có thể trở về!”

Người họ Lô đương nhiên chính là Lô lão Tam, nghe được Tiêu Bố Y trêu chọc, cười khổ nói: “Tây Lương vương người thần cơ diệu toán, đã đoán được bọn họ xem thường giết ta Nhưng mà, người còn có Phù Bình Cư bức họa không?”

Tiêu Bố Y hoi ngạc nhiên, “Cẳnbức họa cùa hắn làm cái gi? Ta vẫn giữ nó!” Hắn phân phó vài câu. Tôn Thiếu Phương rất nhanh đem bức họa tới, trải tại trên mặt bàn, Lô lão Tam chằm chằm vào bức họa, nhíu mày không nói. Tiêu Bố Y còn giữ bức họa, cũng không phải vì Sừ Đại Nại tìm kiếm phụ thân, mà là muốn nghiên cứu Phù Bình Cư này, nhìn thấy Lô lào Tam sắc mặt ngưng trọng, Tiêu Bố Y trong lòng phát lạnh, “Lão Tam, ngươi hôm nay nhìn thấy hắn sao?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK