Mục lục
[Dịch] Giang Sơn Mỹ Sắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi phòng ngủ Lưu Văn Tình đại loạn, Lý Hiếu Cung đang ờ trong đình viện thường

Hắn mặc dù nhìn không thấy, lại có thể ngừi được, trên mặt hắn đã có dấu hiệu hư thối, thậm chí chảy ra máu. điều này làm cho trên mặt hắn quấn đẩy vải trắng, ban ngày thoạt nhìn, có chút dọa người.

Hắn vốn không định đi ra, bời vi hắn mặc dù nhìn không thấy, lại có thể cảm giác được người bên cạnh quái dị. Hắn cho dù bộ dáng lạnh nhạt, nhung chỉ có khiến cho thù hạ càng cảm thấy khùng bố.

Không có ai rò ràng tâm tư cùa hắn, hắn cũng không cần người khác hiểu.

Hắn đứng ở noi đó, bộ dáng cô đơn, đáng sợ và đáng thương.

Bắt một Lưu Văn Tĩnh, thoạt nhìn không cần hắn đích thân động thủ. hắn tự mình làm. có thể là bời vì Lý Uyên cũng cảm thấy, Lý Hiếu Cung đà không làm được quá nhiều chuyện.

Lý Uyên phái hắn tới thu thập Lưu Văn Tĩnh, không phải coi trọng, mà là có loại thưcmg cảm.

Nghe được sau lưng ầm ầm, còn có một cỗ nhiệt lực truyền tới, Lý Hiếu Cung không có quay đầu, bời vì hắn có xoay người sang chỗ khác, cũng nhìn không thấy như vậy. nhưng hắn đã cảm giác được, sự tình cũng không phải là thuận lợi như vậy.

Bắt một Lưu Văn Tĩnh, theo lý thuyết không nên quá khó khăn. Hắn phái Trường An đại hiệp đi tới, đã tính là xem trọng Lưu Văn Tĩnh.

Lý Hiếu Cung khi nghĩ tới đây. chỉ nghe đến tiếng bước chân mất trật tự, một đám người đã chạy tới bên cạnh hắn. Lý Hiếu Cung không nhúc nhích, trầm giọng nói: “Lưu Văn Tĩnh?”

Một thanh âm từ trước người Lý Hiếu Cung vang lên. “Quận vương. Lưu Văn Tình không thấy”.

Tharih âm trong run rầy xen lẫn sự thống khổ, Sừ Vạn Bảo run rầy nhìn sang Lý Hiếu Cung trước mắt. hắn đang nằm nói chuyện.

Không có mấy người có thể ờ trước mặt Lý Hiếu Cung nằm nói chuyện, nhung mà Sừ Vạn Bảo nằm, thật không có người trách cứ, bởi vì hắn bị gãy một chân, vốn hàm râu quai nón anh tuấn, cũng đà đốt đi một nừa.

Lý Hiếu Cung cười cười. Khuôn mặt hắn, tính cả đầu đều bị vãi trắng bao bọc, điều này làm cho hắn cười so với quỷ còn dọa người hơn.

Có mấy người đã nghiêng đầu đi. không đám nhìn. Sừ Vạn Bảo khỏng thể khỏng nhìn, run giọng nói: “Quận vương, vốn ta dẫn người đi tìm Lưu Văn Tĩnh, hắn lẻ loi một mình, đối với chuyện đà làm cũng không có phủ nhận”.

Lý Hiếu Cung nắm chặt nắm tay, từng chữ nói: “Ta khỏng muốn nghe ngươi nói nhảm!”

Sừ Vạn Bảo đi vào chính đề, “Không biết hắn động cơ quan gì. ta thiếu chút nữa rớt xuống một cái hố to tràn đầy lười dao sắc bén. Sau đó phòng ngủ đột nhiẽn bắt lùa, khói lừa trùng trùng, ta căn bản cái gì cũng nhìn không thấy. Lúc này, nóc phòng đột nhiên rớt xuống khối đá lớn, nện gày chân ta... Những thủ hạ này vọt tới, cứu ta đi ra ngoài, bằng không ta đã táng thân trong hẳm lùa”.

Sừ Vạn Bảo rên lên hừ hừ, muốn khiến cho Lý Hiếu Cung đồng tình. Lý Hiếu Cung lạnh lùng hỏi, “Lưu Văn Tĩnh đâu?”

Sừ Vạn Bảo mặt trắng bệch, nhớ tới lời cùa Lưu Văn Tình nói. trong lòng thẳm hận, ngượng ngùng nói: “Quá nừa là chết cháy rồi?”

Một thù hạ nói tiếp: “Khởi bầm Quận vương, bốn phía phòng ngù của Lưu Văn Tĩnh, ít nhất có chừng trăm người quan sát. Lưu Văn Tĩnh vốn không có đi ra, hắn quá nừa là phản nghịch không thành, sợ hài tự vẫn”.

Lý Hiếu Cung đột nhiên nói: “Phân phó xuống, các lối ra cùa huyện Vĩnh Phong, nghiêm gia kiểm tra, nếu như gặp Lưu Văn Tĩnh, giết không cằnhòi!”

Binh sĩ lĩnh ra lệnh đi, Sừ Vạn Bảo trong lòng không phục, cũng khỏng dám nhiều lòi.

Lý Hiếu Cung lẩm bẩm: “Lưu Văn Tĩnh tuyệt không phải người tự xem nhẹ bản thân”.

“Cũng có khi, không chết cũng phải chểt. Có lẽ roi vào tay chúng ta, hắn sống không bằng chết” Sừ Vạn Bảo oán hận nói. Thấy Lý Hiếu Cung nghiêng đầu sang chỗ khác. Sử Vạn Bảo đột nhiên rùng mình, không dám nói nữa.

Lý Hiếu Cung ty bịt mắt, nhung thẳn sắc, tựa như nhìn sang hắn. Loại động tác này, ban ngày nhìn thấy, cũng làm cho người ta không lạnh mà rùng mình.

“Có đường ngầm” Lý Hiếu Cung nói ra khỏi ba chữ.

Mọi người cả kinh, Sử Vạn Bảo không phục nói: “Lưu Văn Tĩnh đến không có bao lâu, phù đệ này cũng là chỗ ờ tạm thời của hắn, tại sao có thể có hẳm ngầm?”

Lý Hiếu Cung được birih vệ đưa tới trước phòng ngủ. ánh lừa hừng hực, Lý Hiếu Cung lệnh cho binh sĩ đập lùa, tuy có người khó hiểu, nhưng vẫn nghe theo. Chờ sau khi lừa tắt, Lý Hiếu Cung cho binh sĩ tra tim kỹ càng, gạch ngói vỡ đầy đất. Nhưng trừ cái đó ra, cũng không có thi thả

Sừ Vạn Bảo thay đổi sắc mặt, Lý Hiếu Cung lại thét ra lệnh: “Lục soát dưới giường”.

Mái ngói roi xuống, trên giường lớn tràn đầy đất đá. binh sĩ không dám chậm trạ cuống quít đi tìm, saukliidọndẹp.rấtnliarihcóbiiứisĩnói: “Quậnvương, có cổ quái. A... A...”

Hai tiếng kêu thảm thiết truyền ra, thi ra binh sĩ phát hiện cổ quái, muốn xốc ván giường lên, không ngờ vừa dùng sức, dưới giường lại bay ra mấy mũi tên nhỏ, có hai người bị tên bắn trúng cổ họng, mất mạng tại chỗ.

Binh sĩ còn lại sắc mặt sợ MỊ không dám tiến lên. Lý Hiếu Cung hừ lạnh một tiếng, đi qua tay vừa dùng lực. đà hất bay ván giường.

Mọi người như chết lặng, dưới ván giường, không còn ám khí bay ra, CÌLỈ có một miếng sắt, còn có một cùa động đen nhánh.

Sừ Vạn Bảo một mực không phục Lý Hiếu Cung, bời vì hắn là Trường An đại hiệp.

nhưng mà đây là cách nói thiệp vàng trên mặt, nếu nói khó nghe một chút, thì chính là Trường An đạo tặc. Tất cả dòng họ Lý thị, cho tới bây giờ hoặc nhiều hoặc ít đều đà được xưng công xưng vương, hắn ra sinh vào tử, hiện tại càng chán nản, cho nên đối với những môn phiệt sĩ tộc đệ từ này có loại ghét hận.

Nhưng thấy được đến Lý Hiếu Cung xốc ván giường lên. phần dũng khí này đà làm cho hắn xấu hổ.

Lý Hiếu Cung nhìn không thẩy. có birih sĩ đi tới trước cầm lấy miếng sắt, thấp giọng nói: “Quận vương, quả thật có đường ngầm, còn có một miếng sắt. trên mặt có chữ viết!”

“Viết cái gì?” Lý Hiếu Cung hòi.

Binh sĩ đọc lên: “Anh hùng không gặp thời, để cho đầy tớ thành danh. Nói cho...” Binh sĩ dừng lại, lúc này mới đọc tiếp: “Nói cho Thánh Thượng, hắn sẽ hối hận!”

Lý Hiếu Cung đà rõ ràng, Lưu Văn Tĩnh nhất định là gọi thẳng tên của Lý Uyên, binh sĩ lúc này mới không dám đọc lên. Chỉ là Lưu Văn Tĩnh chạy trốn, còn có rảnh rỗi lưu lại mấy chữ này, hẳn là sớm có chuần bị.

Có binh sĩ đã cố lấy dùng khí chui vào đường ngầm. Lý Hiếu Cung thở dài một hơi, chậm rãi ngồi xuống, như có suy nghĩ.

Sừ Vạn Bảo bị gãy một chân, mọi người không quan tâm, hiền nhiên là cũng khỏng có đem hắn để ờ trong lòng. Sử Vạn Bảo vừa tức vừa giận, âm thẳm phẫn hận. Nhưng hiểu rẳng lại làm sai chuyện, lại có chút ít trong lòng lo lắng.

Khi bắt Lưu Vàn Tĩnh tÌLÌ đắc ý, thoáng qua đã bị uể oải thay thế. hắn khỏng biết sự tình từ đầu đến cuối, chi biết là Lưu Văn Tĩnh công nhiên đầu nhập vào Đông Đô. Nhưng Lưu Văn Tĩnh vốn là Dân bộ Thượng Thư, chức quan không thấp, hắn nếu muốn đầu nhập vào Đông Đô. người khác sẽ nghĩ như thế nào?

Không biết qua bao lâu, có binh sĩ vội vã đuổi tới, “Khỏi bầm Quặn vương, theo binh sĩ hồi báo, có một chiếc xe ngựa chạy ra khòi huyện VML Phong, căn cứ binh sì miêu tả, trên xe đúng là Lưu Văn Tĩnh”.

Sừ Vạn Bảo tìm được chỗ phát tiết, phẫn nộ quát: “Tại sao không bắt?”

Birih sĩ nói: “Lúc ấy những birih sĩ kia không biết Lưu đại nhân phản. Nhưng mà Quặn vương cứ yên tâm đi, chúng ta đà phái người truy kích, xe ngựa sẽ không chạy quá xa”.

Lý Hiếu Cung thẫn thờ ngồi dưới đất, hồi lâu mới nói: “Tốt”.

Mọi người cũng không biềt hắn như vậy rốt cuộc là có ý gì, Sừ Vạn Bảo lấy nói: “Quận vương, Phùng Bát nói, Lưu Văn Tĩnh cùng Tang Hiển Hòa Đồng Quan quan hệ mật thiết, Lưu Văn Tùứi trốn tránh, kính xin mau truyền bắt lấy Tang Hiển Hòa, để ngừa bị địch thừa cơ hội”.

Lý Hiếu Cung sau hồi lâu mới nói: “Lưu Vàn Tĩnh nên biết Phùng Bát phản hắn”.

“Người nói cái gi?“Sừ VạnBảo thất thanh nói.

Lý Hiếu Cung lạnh lùng nói: “Lưu Văn Tĩnh chạy trốn, sau khi từ đường ngầm rời khòi đây, lập tức có xe. không vội không hoảng, hiển nhiên là sớm có an bài. Người này xảo trá, quá nùa đà sớm hiểu rõ ta muốn bắt hắn, hắn phái Phùng Bát đưa tin cho Đông Đô, chỉ là mẻ hoặc ta, thật ra sớm đã chuẩn bị chạy trốn, chờ ờ chỗ này, chỉ là muốn cho ta một giáo huấn..

Sừ Vạn Bảo nghe đến đó. sắc mặt khẽ biển, Lưu Văn Tình giáo huắn không phải Lý Hiếu Cung, mà là Sừ VạnBảo hắn.

Lý Hiếu Cung đương nhiên nhìn khôngthắy sắc mặt của hắn, tiếp tục nói: “Đà nhưvậy, Tang Hiển Hòa không thể phản” Than nhẹ một tiếng, Lý Hiếu Cung nói: “Ta vẫn còn coi thường hắn”.

Hắn nói đến đây. đứng dậy đi ra ngoài, chỉ là khóe miệng lưu lại một phần hàm nghĩa, như là mỉm cười, hoặc như là khóc.

***

Lý Hiếu Cung đà đoán sai một việc, xe ngựa cũng không phải là Lưu Văn Tình chuẩn bị.

Lưu Vàn Tĩnh đơn giản thoát khỗi Sừ Vạn Bảo, từ hầm ngầm chạv nhanh đi. sau một thông đạo dài, đẩy ra một cùa ngầm, lại nghe được tiếng nước.

Lưu Vàn Tĩnh cũng không lạ lùng, đi ra khỏi hẳm ngầm, lại đi một đoạn đường đất. phía trước cỏ cây thấp thoáng, từ trong bụi cỏ trông qua, chi thấy một mặt sông sáng ngời.

Thầm nghĩ mở hạng ở trong bụi cò bên cạrih sông, có thể nói là cực kỳ bí ấn.

Lưu Văn Tĩnh trong lòng cười lạnh, thò khôn có ba hang, chỗ mà Lưu Văn Tình hắn chọn trúng, thật ra là bởi vì sớm biết có chỗ ẩn thân nhưvậy.

Năm đó Thái Bình đạo trải rộng thiên hạ, Vĩnh Phong chỗ hắn ở, vốn là một chỗ liên lạc của Thái Bình đạo. Chì là về sau Thái Bình đạo bị binh, ờ đây lại lại qua tay nhiều người ở, thẳm nghĩ việc sớm đà không có người biết. Lưu Văn Tĩnh đến huyện Vĩnh Phong, chọn noi đây ờ lại, vốn là cẩn thận, nhưng lại đã cứu hắn một mạng. í

Đẩy ra cò dại, Lưu Văn Tình âm thầm đánh giá, Lý Hiếu Cung làm người lắm mưu. mình nên cầu nhanh nhất chạy khỏi huyện Vũứi Phong, trốn tránh hắn đuổi giết, nhung Lv Hiếu Cung xừ sự quyết đoán, nếu phát hiện ra .mình chưa chết, lại phát hiện mật đạo. quá nửa sẽ hạ lệnh toàn bộ binh sĩ trong huyện canh giữ yếu đạo. lại từ mật đạo truy kích, thời gian của mình đã không nhiều lắm.

Hắn còn chưa có quyết định đào tầu từ noi nào, trên đầu đột nhiên truyền đến một thanh âm, “Ngươi cần một chiếc xe ngựa”.

Lưu Vàn Tĩnh kinh hài, cũng không nói lời nào. thanh ảm kia lại nói: “Ngươi đà không còn đường thối lui. thời gian không nhiều lắm, tiểu thư nM ta hẹn ngươi một chuyến”. Lưu Văn Tình chỉ hơi đo dợ. rồi đi ra, chờ ở trên bờ, trông thấy một chiếc xe ngựa đứng ờ bờ sông, người mới vừa nói lại là một cô gái áo đen. mặt mang khăn lụa.

Lưu Văn Tình là hạng người giảo hoạt, thấy vô luận xa phu hay cô gái này. đều là khí thế bất phàm, hiểu rằng chỉ bằng hai người này, mình cũng không cách nào né tránh. Cân nhắc lợi hại, không do dự nữa mà đi lên xe ngựa.

Không đợi ngồi vững, xe ngựa đà nharih chóng đi về hướng nam.

Trong xe ngựa ngồi một người con gái, ngóng nhìn Lưu Văn Tĩnh, Lưu Văn Tình nhìn thấy người nọ. thấp giọng kinh ngạc hô: “Bùi Minh Thúy, là cô?” Bùi Minh Thúy thản nhiên nói: “Ngươi biết ta?”

Lưu Văn Tĩnh giật mình, nhất thòi thất thố, nghe Bùi Minh Thúy hòi thì cười nói: “Bùi tiểu thư Đại Tùy kỳ nữ, ta đã sớm ngưỡng mộ từ lâu... Thấy qua một lần cũng không có gì lạ”. Thì ra Bùi Minh Thúy một mực ở Trương Dịch, Đông Đô hoạt động, về sau lại đi Giang Nam, mà Lưu Văn Tìiứi một mực ở phía sau màn mưu đồ. Trước tiên ờ thảo nguyên, sau đến Hà Đông, hai người chưa bao giờ gặp mặt.

Nhưng Lưu Văn Tình nói như vậy. hiển nhiên là đà âm thẳm chú ý qua Bùi Minh Thúy, với sự thông mirih cùa Bùi Minh Thúy, như thế nào mà nghe không hiểu?

Bùi Minh Thúy nói: “Lời này của ngươi, thật ra giống một người”.

“Ai?” Lưu Văn Tĩnh nhìn mọi noi, xe ngựa có chút rộng rãi thoải mái. hắn lại tàm tư xoay nhanh, thẳm nghĩ Bùi Minh Thúy rốt cuộc muốn như thế nào. vì sao biết mình sẽ từ nơi này chạy trốn? Cái này ở trong lòng của Lưu Văn Tĩnh, tuyệt không khả năng.

Chuyện kKhông có khả năng cũng đã phát sinh, trước mặt mặc đù là một cô gái trỏng như là gió thổi là ngà. nhưng Lưu Văn Tĩnh lại cẩn thận như đối mặt với một mãnh thú.

Bùi Minh Thúy khóe miệng mang theo nụ cười nhạo, “Lúc trước khi Từ Hồng Khách trông thấy ta, cũng phảng phất giống như ngươi”.

Lưu Văn Tình khẽ giật mình, sắc mặt khẽ biến. Bùi Minh Thúy ngôn ngữ luôn ra ngoài ý định, trong lúc nhất thời khiến cho hắn có cảm giác khó lòng ứng phó.

Lúc này xe ngựa đà đến con đường phía nam huyện Vĩnh Phong, đột nhiên dừng lại. Bùi Minh Thúy nói: “Không ngại cùng bọn họ chào hỏi đi”. Lúc này có binh sĩ đang nhìn về phía xe ngựa. Lưu Văn Tĩnh trong lòng khẽ run sợ, thoáng qua tỉnh ngộ lại. thò đầu ra nói: “Đã ăn chưa?”

Birih sĩ hoi ngạc nhiên, được yêu quá hóa sợ, liên tục gật đầu. “Khởi bầm Lưu Thượng Thu; ty chóc đã dùng cơm qua”.

Lưu Văn Tĩnh gật gật đầu, lui đầu về, lưu lại binh sĩ kinh ngạc khỏ hiểu. Bùi Minh Thúy chi cười cười, xe ngựa lại chạy đi vài dặm, lúc này ờ ven đường sớm có ba con ngựa chờ, một người dẫn ngựa nhìn quanh, thấy xe ngựa đi vào liền nghênh đón.

Bùi Minh Thúy xuống xe. Lưu Văn Tĩnh theo sát phía sau, hai người cùng Ảnh tử lẻn ngựa, theo đường nhò lại ngược về hướng tây. Đi thêm vài dặm, lại có chiếc xe ngựa chờ, Bùi Minh Thúy lên xe. Lưu Văn Tĩnh không khỏi bội phục.

Bùi Minh Thúy nhất cừ nhất động thoạt nhìn có chút kỳ quái, nhưng Lưu Văn Tình lại biết, nàng chỉ là cần thận, vì thoát khỏi theo dõi đằng sau.

Lý Hiếu Cung cho dù đuổi thẹo, nghe được binh sĩ bầm báo, quá nửa cũng sẽ một đường nhằm hướng nam đuổi theo, bọn họ lại rẽ sang hướng tây, làm cho người ta ra ngoài ý định.

Đắn khi ngồi vững vàng. Bùi Minh Thúy nói khẽ: “Đến bây giờ. chúng ta có thể thoải mái nói chuyện một chút”.

“Nói chuyện gì?” Lưu Vãn Tĩóh đầy mặt nụ cười, lại nghĩ đối sách. Nhưng mà hắn chưa bao giờ nghĩ tới đối với Bùi Minh Thúy động thủ, trước nay hắn vẫn là lao tâm chứ không lao lực, một mực dùng suy nghĩ thủ thắng, nhưng quan trọng một điểm là, Bùi Minh Thúy quá móc tỉnh táo.

Loại tỉnh táo này. chi có khi khống chế đại cuộc mới thể hiện ra, cũng có lòng tin mạnh mẽ mới có thể xuất hiện, hắn không cằn phải mạo hiểm.

Thấy Bùi Minh Thúy không nói, Lưu Văn Tĩnh ngồi càng ồn, đột nhiên thở dài nói: “Không ngờ Lưu Văn Tĩnh ta bôn ba cả đời, lại bị Lý Uyên nghi kỵ. Người này qua sông chặt cẩu, dụng tâm hiểm ác, thật sự là ta có mắt như mù”.

“Ngươi là người của Mưu môn?” Bùi Minh Thúy đột nhiên nói.

Lưu Vàn Tĩnh sùng sốt, nụ cười có chút cứng ngắc. Chuyện hắn là người của Mưu môn, ít có người biết. Hắn cho rằng Lý Uyên cũng không biết, nhung Bùi Minh Thúy làm thế nào biết?

“Ngươi có biết Lý Huyền Bá?” Bùi Mirih Thúy lại đột nhiên chuyển chủ đề.

‘Ta... biết hắn” Lưu Văn Tình trờ lại lập lờ nước đôi.

Bùi Minh Thúy thản nhiên nói: “Vậy hắn có biết ngươi không?”

Lưu Văn Tình sắc mặt khẽ biến, “Lý Huyền Bá đà chết”.

Bùi Mirih Thúy nờ nụ cười, “Lưu Văn Tĩnh, ngươi đến bây giờ không rõ, vì sao Lý Uyên chỉ dùng ngươi, mà không tin ngươi?”

Bùi Mirih Thúy chỉ nói mấy câu, nhưng mỗi một câu đều nhu một nhát chùy đập vào trong ngực Lưu Văn Tĩnh. Lưu Văn Tĩnh lúc này mới phát hiện, hắn tuy là tự ngạo dùng trí mưu, nhưng ở trước mặt một cô gái yểu đuối thanh tú động Ịọng người này, lại có vẻ không chịu nồi một kích.

Trán thậm chí có mồ hôi chảy xuôi xuống, Lưu Văn Tĩnh hòi: “Vì sao?”

“Bời vì hắn biết ngươi là người của Mưu mòn. Mục của hắn cũng giống như Tiêu Bố Y, đều là sau khi nhất thống thiên hạ, triệt để tàn sát Thái Bình đạo mấy trăm năm làm hại thiên hạ, thử hỏi nhưvậy, hắn sao có thể tin ngươi?”

Lưu Vàn Tĩnh trên mặt đã hiện lên vẻ tro tàn, thất thanh nói: “Khỏng có khả năng?”

“Cái gì không có khả năng?”

“Lý Uyên không có khả năng biết được thân phặn của ta, biết được thản phặn của ta chỉ có một người” Lưu Văn Tĩnh kêu lên.

“Là Côn Luân sao?’’ Bùi Minh Thúy hòi.

Lưu Văn Tình một quyền đánh lên trên ghế, cũng đà khôi phục tinh táo. Hắn vừa ra tay, đà thấy ánh mắt lạnh như băng của Ảnh từ nhìn qua, nhung hắn cũng không úy kỵ, cười lạnh nói: “Cô thật ra đều là suy đoán? Có đúng không?”

Bùi Minh Thúy trong mắt lóe lên vẻ đùa cợt, “Ta nếu như đoán không đúng, ngươi cằn gi tức giận như thế?”

Lưu Văn Tĩnh không khỗi nắm chặt nắm tay, hắn lúc này mới phát hiện, thì ra từ đầu đến cuối, hắn đều rơi vào hạ phong. Bùi Minh Thúy căn bản không biết hắn là người trong Mưu môn, nhưng hiện tại cho dù ngu ngốc cũng biết, hắn chính là người trong Mưu môn. Phản ứng cùa hắn đà bán rẻ hắn, mà Bùi Minh Thúy xưa nay không cần từ đáp án của người khác mà có được kết luận, nàng một mực đều dựa vào phân tích cùa minh.

Bùi Minh Thúy mấy câu, không đợi hắn tĩả lời, đã có được đáp án.

“Nếu là trước đây, ta biết được ngươi là người cùa Thái Bình đạo, ý niệm đầu tiên trong đầu chính là giết cho xong việc” Bùi Minh Thúy ho nhẹ vài tiếng. Thấy Lưu Văn Tình tràn đầy cảnh giác, Bùi Minh Thúy cười nói: “Nhưng hiện tại thì khác, trước đây ta giết người trong Thái Bình đạo, chì vì giữ gin núi sông Đại Tùy ổn định, giờ đây có giết thì cũng có ý nghĩa gi? Chuyện không có ý nghĩa, ta và ngươi xưa nay cũng sẽ không đi làm. có đúng hay không?”

Lưu Văn Tĩnh sắc mặt cực kỳ khó coi, “Ngươi cái gì cũng biết, vi sao phải tìm ta?”

“Ta tìm ngươi, bời vì ngươi có nhiều chuyện không rõ. Ngươi thật cho rằng, chi có ngươi mới biết được bí mật Thái Bình đạo? Ngươi hoàn toàn sai rồi, ta trải qua những năm này phát hiện, biết được so với ngươi còn nhiầi hơn” Bùi Minh Thúy giọng mỉa mai cười nói.

Lưu Văn Tình không lòi nào để nói, sắc mặt tái nhợt.

Không có gì so với loại đả kích này càng làm cho hắn thống hận hơn, nhung hắn không có bất luận thù đoạn đánh tĩã nào.

“Ta thật ra vốn đối với ngươi, cũng không có quá mức chú ý” Bùi Minh Thúy nói: “Lúc trước chuyện ờ thảo nguyên, ngươi ly gián quan hệ cùa Khả Đôn cùng Bạt Dà cổ, điều này làm cho ta kỳ quái.

Khả Đôn xưa nay lạnh lùng, thật là đối ngươi hiển nhiên có vài phần kính trọng, nàng cả đời, yêu chi có một người, đó chính là ngươi! Ngươi sau khi trốn tránh, nàng một mực buồn bà không vui. Ta lúc trước sau khi biết được tất cả, rất là kỳ quái, bời vì ta tim không thấy nguyên do mà ngươi phản bội. Cái loại chuyện tổn nhân bất lọi kỷ này. chẳng lẽ có người làm ra sao? Nhưng về sau ta rốt cuộc rõ ràng, mục đích của ngươi cũng đơn giản, không muốn làm cho Đột Quyết cùng Đại Tùy giao hảo, các ngươi một mực hy vọng Đột Quyết có thể xuôi nam, đục nước béo cò, tái chiến núi sông. Thiên hạ hôm nay. người có ý niệm cố chấp, chỉ có một loại người, đó chính là Thái Bình đạo môn đồ. cho nên ta suy đoán, ngươi hẳn là người cùa Thái Bình đạo”.

Lưu Văn Tình lạnh lùng nói: “Ngươi sớmbiểt như vậy. vì sao không giết ta?”

“Thái Bình đạo thiên thiên vạn vạn, ta làm sao có thề giết sạch?”Bùi Minh Thúy thờ dài nói: “Huống chi khi đó. ta chỉ là suy đoán mà thôi, ta còn đánh giá thấp ngươi, về sau ta bị rắt nhiều sự tình liên lụy, thật ra đà quên ngươi, không ngờ ngươi biến hóa nhanh chóng, đà trở thành thù hạ cùa Lý Uyên, hơn nữa lôi kéo Lý Thế Dân, khiến cho hắn tin tưởng ngươi đối với hắn rất tốt. Thái Bình đạo tuy nhân tài rất nhiều, nhung bời vì triều đình tàn sát, hơn nữa Văn đế thù đoạn lôi đình, người lẫn vào triều đình thật ra không nhiều lắm. Các ngươi thật ra giống như trứng của một loại nhện độc Tâý Vực. nhất định phải có một hoàn cảnh ký sinh, lúc này mới có thể phát triển lớn mạnh, mà bản thân lâu ngày, thật ra đà yếu ớt không chịu nổi. Giống như lần này. ngươi xem giống như xuôi gió xuôi nước, lại không chống lại được một tờ sát lệnh cùa Lý Uyên”.

Thấy Lưu Văn Tĩnh đã có sắc mặt giận dữ, Bùi Minh Thúy khỏng lưu tinh chút nào nói tiếp, “Thái Bình đạo bốn đạo tám môn, bị mấy trăm năm chèn ép. thật ra đà sớm phá thành từng mảnh nhò. Trong tám môn. nào có còn xảo tượng, tử sĩ liều mạng, cũng có môn chì còn có cái tên, môn hạ mọi người phần lớn đã chết hết. cũng khó có thể đoàn tụ. Sau khi trải qua nhiều năm như vậy, chí hướng lúc trước, đã sớm biến xa không thể chạm, thế là đà có nhiều người, đã cải biến chi hướng lúc trước, bắt đầu nước chảy bèo trôi, đây mới là phương phép sống tốt nhất... Nhưng mà ngươi thi khác, ngươi cùng Từ Hồng Khách đều là tinh anh của Mưu môn..

Lưu Vàn Tĩnh ngạc nhiên nói: “TừHồng Khách cũng là người trong Mưu môn?”

“Xem ra ngươi cũng có nhiều chuyện không biết” Bùi Minh Thúy cười nói: “Trương Giác thiên hạ kỳ tài, thể hiện thần bí, để cầu đại sự. Lại quên một điềm, ngươi lấy thiên hạ vô luận ngụy nghĩa, chân nghĩa, đều phả lấy danh nghĩa đại nghĩa, điểm ấy rất quan trọng. Trương Giác vì cầu bí mật, lúc này mới cắt đứt liên lạc lẫn nhau, nhưng loại phương phép này. nhưng lại vô cùng nhỗ nhặt. Ngươi cùng Từ Hồng Khách đều là nhân tài không kém. lại là đồng môn, cũng không biết thân phận lẫn nhau, cách làm này. làm sao có thể thành đại sự?”

Lưu Vàn Tĩóh cười lạnh nói: “Thành vương bại khấu (được làm vua thau làm giặc), cần chi nhiều lời?”

“Thành vương bại khấu?” Bùi Mirih Thúy lẩm bảm nói: “Ta nghĩ ngươi đà tinh táo. không ngờ ngươi vẫn không rõ”.

Lưu Văn Tĩnh khó hiểu nói: “Tỉnh táo cái gì?”

Bùi Mirih Thúy nhìn sang hai mắt cùa hắn, chậm rãi lắc đầu, lại chuyển chủ đề nói: “Ngươi đào loạn thiên hạ, chỉ là muốn đành cho mình tiền vốn dương danh thiên hạ, lưu danh sừ sách. Ngươi cùng Từ Hồng Khách đều là ngườicao ngạo. hắn lựa chọn đầu nhập vào Lý Mật làm minh chù, để cầu phú quý, ngươi lại xem chuần Lý Uyên, tới lấy thanh danh. Cho nên ngươi lôi kéo Bùi Tịch, thù tín Lý Thế Dân. Vi sao lựa chọn Lý Thế Dân, đạo lý rất đơn giàn, khi đó Lý Thế Dân, vẫn ngây thơ không biết, chỉ là hạng người khói cung kiếm, nhưng ngươi lại biết, trời nắng mua cái ô mới là hành động sáng suốt, lôi kéo Lý Thế Dân luôn không sai. Ngươi dùng tiền vốn nhò nhất đánh một ván, lại tranh thủ thu hoạch lớn nhất, không thể bảo là không thông minh”.

Lưu Văn Tình đột nhiên không lạnh mà rùng mình, cộ loại cảm giác bị lột trần.

Bùi Minh Thúy ánh mắt thật sự quá độc, phân tích tuyệt đối thấu triệt. Nàng xem một người, có thể nhìn thấu tư tường cử chỉ, tiền căn hậu quảcủa người này. Lưu Văn Tình hắn là Mưu môn đệ nhất sĩ, nhưng ờ trước mặt cô gái nậỹ, lại như là lấy trứng chọi đá.

“Ngươi lúc này. thật ra đà buông tha ý niệm thái bình đại đạo trong đằu. thẳm nghĩ vì chírih mình giành vinh hoa phú quý. Cho nên ngươi kiệt lực trợ giúp Lý Uyên, chỉ cầu trờ thành trọng thần cùa hắn, thật ra ngươi cũng đối với Lý Uyên một lòng trung thành, cũng không minh bạch, vì sao ngươi lập nhiều công lao to lớn. nhung vẫn không chiếm được trọng đụng. Bời vì ngươi chưabao giờ nghĩ đến qua, Lý Huyền Bá cũng chưa chết!”

Lưu Vàn Tĩnh thiếu chút nữa nhảy dựng lên, sắc mặt đại biến.

Nhìn thấy Lưu Văn Tĩnh kinh hài gần chết, Bùi Minh Thúy thản nhiên nói: “Lý Huyền Bá giả chết đụng ý rất nhiều, ngươi chỉ là một vật hi sinh của hắn. Ngươi chắc hẳn cũng biết, Lý Huyền Bá là đệ từ cùa Côn Luân, hắn đà xem qua Nhân thư. bời vậy biết rõ ngươi là người trong Mưu môn” Bùi Minh Thúy cuối cùng làm một tổng kết, “Cho nên Lý Uyên sớm biết được thân phận của ngươi như vậy. Hắn đùng ngươi, đơn giản là ngươi hữu dụng. Nhưng ngươi đương nhiên rò ràng, ngươi sau khi phát huy tác dụng, thì chỉ có một kết cuộc, đây là kết cuộc mà thân phận cùa ngươi đã định, đó chính là phải chết!”

Thấy Lưu Văn Tĩnh mồ hôi đầm đìa, Bùi Minh Thúy nói: “Ngươi có thể đi rồi”.

Lưu Vãn Tĩnh hoi ngạc nhiên nói: “Cô nói cái gì?”

Bùi Minh Thúy chán ghét mòi mệt phất phất tay, “T a muốn biết thì cũng đã biết rồi, nên hỏi thi cũng đà hòi xong, ta nói... ngươi có thể đi rồi”...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK