Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếng chuông sâu lắng, âm thanh nhẹ nhàng, tựa như một vị tăng nhân đang niệm kinh, lại giống như hoa sen phát ra hương thơm thanh nhã, làm Tần Mộ Sở trong lòng chấn động, huyễn tượng cũng đã biến mất, phiền toái cũng biến đi, hô hấp cũng chậm rãi hòa hoãn lại. Toàn thân ướt đẫm.

Tần Mộ Sở điều chỉnh hơi thở, âm thầm suy tư: "Tiếng chuông này lúc ta đọc sách trong thư phòng cũng từng nghe qua, đó là tiếng chuông của chùa Tịnh Từ dưới chân núi Nam Bình ở bờ nam Tây Hồ. Làm sao tiếng chuông có thể truyền đến đây? Ta đang ở dưới đáy hồ trăm trượng cơ mà. Bất quá, may là có tiếng chuông này, nếu không ta chẳng biết sẽ thế nào rồi."

Hắn từ trên giường nhảy xuống, muốn hoạt động một chút, lại phát giác ngọc kiếm lại tự dưng đứng lên, thật là không được tự nhiên. Hắn biết là đoàn nhiệt khí kia tác quái, nhưng cũng không thể tránh được.

Hà Phong Dương sáu năm qua rất ít xuống thạch thất, hắn đại bộ phận thời gian đều dùng ở phương diện quản lý gia sự. Trước kia cha mẹ hắn còn tại thế, tại hai vùng Tô Hàng có một ít cửa hàng, như quán ăn, hàng vải, hiệu bút mực, hàng son phấn. Nhưng sau khi cha mẹ hắn qua đời, rất nhiều cửa hàng đều bị chuyển nhượng hoặc đóng cửa. Cho nên sáu năm nay, Hà Phong Dương yên lặng quản lý cửa hàng này, khiến cho cửa hàng lại chậm rãi đi theo quỹ đạo, sinh ý cũng dần phát triển. Về tình huống của Tần Mộ Sở, hắn cũng chỉ là từ chỗ Lý bá đưa cơm biết được.

Lý bá nói biểu hiện không bình thường của Tần Mộ Sở cho Hà Phong Dương. Hà Phong Dương nghe xong, liền rút thời gian một ngày, xuống đến thạch thất, đi gặp Tần Mộ Sở.

Tần Mộ Sở đang luyện chưởng pháp, nhìn thấy sư phụ tới, vội thu chưởng thế, vui mừng hô: "Sư phụ, ngài đến rồi! Ngài xem chưởng pháp này ta sử dụng thế nào?"

Hà Phong Dương đáp: "Sở nhi, luyện rất tốt." Hắn thấy trên khuôn mặt trắng nõn của Tần Mộ Sở có một vạt ửng đỏ, một chút cũng không giống người ở trong thạch thất mấy năm.

Bởi vì mấy năm ở tại thạch thất, không thấy được mặt trời, sắc mặt đáng lý phải tái nhợt mới phải. Vì vậy hắn hỏi tình hình Tần Mộ Sở luyện công. Tần Mộ Sở cũng không dấu diếm đem hiện tượng khác thường gần đây của mình nói cho hắn.

Hà Phong Dương nghe vậy hướng hạ thân Tần Mộ Sở nhìn lại, quả nhiên như Tần Mộ Sở nói, hạ thân nổi lên một khối vải. Hắn là người từng trải, đương nhiên biết là chuyện gì xảy ra, nghĩ ngợi nói: "Sở nhi cũng lớn rồi, một nam nhi không kể ngày đêm tại thạch thất không thấy mặt trời luyện công, cũng khó trách sẽ như thế." Hà Phong Dương vỗ vỗ bả vai Tần Mộ Sở, nói: "Sở nhi, ngươi không nên lo lắng, ngươi đây là bởi vì dương khí quá thịnh, âm dươngmất cân bằng, chỉ cần bài xuất đoàn dương khí thì không có việc gì nữa."

Tần Mộ Sở cũng từng vận công muốn bài xuất đoàn nhiệt khí, nhưng như thế nào cũng không làm được, nghe sư phụ nói xong, không khỏi nói: "Sư phụ, ta thử qua rồi, nhưng dẩy không ra."

Hà Phong Dương cười nói: "Ta sẽ giúp ngươi đẩy ra." Sau đó hắn đi tới bên ghế đá, từ trong đống sachs trên ghế rút ra một quyển sách, đưa cho Tần Mộ Sở, nói: "Ngươi đọc quyển sách này trước, ta vài ngày sau tới tìm ngươi." Nói xong liền đi ra.

Tần Mộ Sở tiếp nhận quyển sách, tiễn sư phụ ra khỏi thạch thất, liền cúi đầu xem xét quyển sách trong tay. Nhìn tên sách, hắn suy tư nói: "'Huyền Nữ Kinh ', đây là võ công gì? Chẳng lẽ lại là tâm pháp luyện công? Sư phụ sao không sớm nói cho ta biết?" Liền lập tức đọc qua, mới phát giác đây cũng không phải là võ công tâm pháp, mà là đối thoại của Hoàng Đế và Huyền Nữ ( lại gọi tố nữ )(1). Hắn đọc cái hiểu cái không, giống như Hoàng Đế và Huyền Nữ đang đàm luận dưỡng sanh chi đạo.

"…… thiên địa có khai hợp. Âm dương có thi hóa, nhân pháp âm dương tùy theo tứ thì. ……

…… Hoàng Đế nói: nhân chi thủy sanh, bổn tại vu thai, hợp âm dương dã ……

…… Huyền Nữ nói: thiên địa chi gian, động tu âm dương. Dương đắc âm nhi hóa, âm đắc dương nhi thông. Một âm một dương, tương tu nhi hành. ……"

Tần Mộ Sở đọc đoạn đối thoại này, lòng cũng hình như có lý giải: "Ta thân mình dương khí quá thịnh, chắc hẳn là dụng âm khí mà cân bằng, chỉ là âm khí kia từ đâu mà đến?" Trăm điều khó hiểu, lại đọc xuống, "…… nam dục cầu nữ, nữ dục cầu nam ……", "Ngọc hành", "Giao hợp", "Bát thiển nhị thâm"……

Tần Mộ Sở chợt hiểu ra: "Chẳng lẽ âm khí ở trên người nữ tử? Phải cùng nữ tử tiến hành chu công chi lễ mới có thể âm dương điều hòa?" Hắn nhất thời nhớ tới sĩ nữ lúc học vẽ, trong lòng không rung động, mà ngọc kiếm lại nộ xuất, lại có dục động. Hắn cả người phát run tiếp tục đọc xuống:

“Hoàng Đế viết:Hà dĩ tri nữ chi khoái dã?”

"Huyền Nữ nói: Có ngũ trưng, ngũ dục, lại có thập động, dĩ quan kỳ biến, nhi tri kỳ cố."

"Phu ngũ trưng chi hậu, nhất viết diện xích, tắc từ từ hợp chi; nhị viết nhũ kiên tị hãn, tắc từ từ nội chi; tam viết ách kiền thóa yết, tắc ……"

"Ngũ dục giả dĩ tri kỳ ứng, nhất viết ý dục đắc chi, tắc bình tức bình khí; nhị viết âm dục đắc chi, tắc tị khẩu lưỡng trương; tam viết ……"

"Thập động chi hiệu, nhất viết lưỡng thủ bão nhân giả, dục thể tương bạc âm tương đương dã; nhị viết thân kỳ lưỡng tỳ giả, thiết ma kỳ phía trên dã …… kiến kỳ hiệu dĩ tri nữ chi khoái dã."

Tần Mộ Sở càng xem càng mê mẩn, võ công cũng không luyện, chỉ chuyên tâm đọc (Huyền nữ kinh).

Qua hai ngày, Tần Mộ Sở trầm mê trong (Huyền nữ kinh), tâm thần cũng dần dần mơ hồ, không thể tự kềm chế. Việc này cũng không thể trách hắn, muốn trách chỉ có thể trách đoàn nhiệt khí trong thân thể hắn, còn phải trách vô danh thần công quái lạ kia.

Lúc này, Hà Phong Dương tới, nhìn thấy Tần Mộ Sở đang cầm (Huyền nữ kinh) si ngốc đọc, cũng không phát giác sư phụ tới. Hà Phong Dương cười lắc đầu, đi qua khe khẽ vỗ vai Tần Mộ Sở.

Tần Mộ Sở ngẩng đầu nhìn thấy sư phụ cười với mình, trong lòng một trận bối rối, ngập ngừng nói: "Sư …… sư phụ …… ngài …… ngài tới."

Hà Phong Dương "Ân" một tiếng, xem như trả lời, sau đó chỉ quyển sách trong tay Tần Mộ Sở hỏi: "Sách này ngươi đều đọc rồi?"

Tần Mộ Sở cúi đầu, đáp: "Vâng, sư phụ, ta đọc rồi."

Hà Phong Dương lại nói: "Ngươi biết như thế nào bài xuất dương khí trong cơ thể rồi chứ."

Tần Mộ Sở lại đáp: "Sư phụ, thật sự phải ……"

Hà Phong Dương nói: "Không sai, dương khí trong cơ thể ngươi phải cùng nữ tử giao hợp, mới có thể bài xuất." Sau đó hắn hướng ngoài cửa kêu lên: "Liễu Nguyệt, ngươi vào đây."

Tần Mộ Sở cũng nhìn phía ngoài cửa, chỉ thấy một nữ tử trẻ tuổi đi vào, thân thể cao gầy, qua khuôn mặt, tuy không thể nói thập phần xinh đẹp, nhưng cũng thương cảm động lòng người. Hắn biết sư phụ gọi nữ tử này tới đây là mục đích gì, không khỏi phát hiện gương mặt nóng lên.

Hà Phong Dương lại nói: "Liễu Nguyệt, lại đây, ra mắt công tử, sau này ngươi hầu hạ hắn."

Liễu Nguyệt vốn là con gái của một giáo thư ở làng quê, người có chút tư sắc, khi ác bá muốn cưỡng hiếp, phụ thân tiến lên ngăn trở, bị đánh chết tại chỗ, mà ác bá thấy mất mạng người, cũng đi luôn. Liễu Nguyệt gia cùng, liền bán thân mai táng cha, Hà Phong Dương vì việc buôn bán đi ngang qua, thấy Liễu Nguyệt không khỏi trong lòng chợt động, liền mua Liễu Nguyệt. Nàng nguyên danh gọi Nguyệt Nương, vào Lục Liễu trang, Hà Phong Dương đổi tên nàng là Liễu Nguyệt.

Trước khi Liễu Nguyệt xuống thạch thất, Hà Phong Dương cho nàng uống một chén trà, nói thạch thất âm hàn, uống có thể chống lạnh. Khi tới trước thạch thất, Hà Phong Dương bảo nàng chờ một lát, nàng cũng thấy lạnh, nhưng rất nhanh trong bụng liền có một đoàn lửa chậm rãi nổi lên xua đi rét lạnh.

Lúc này nàng nghe thấy Hà Phong Dương hô, liền tiến đến, ngẩng đầu nhìn thấy một vị thiếu niên, mày kiếm chu thần, chỉ là ánh mắt có chút tà khí, thấy hắn cũng nhìn mình, đầu liền cúi thấp xuống.

Nghe Hà Phong Dương nói xong, Liễu Nguyệt lên tiếng "Vâng", tiến lên hướng về Tần Mộ Sở hành lễ, nhẹ nhàng nói: "Nô tỳ ra mắt công tử."

Tần Mộ Sở nhìn chằm chằm về phía Liễu Nguyệt, thấy mặt nàng ửng đỏ, chóp mũi cũng ra mồ hôi. Hắn lập tức nghĩ đến "Ngũ trưng - diện xích, tị hãn" trong (Huyền nữ kinh), không khỏi chỉ vào Liễu Nguyệt hướng Hà Phong Dương nói: "Sư phụ, nàng ……"

Hà Phong Dương hướng Tần Mộ Sở khoát tay, nói tiếp: "Ân, ngươi tự làm cho tốt đi." Sau đó liền đi ra thạch thất đóng cửa lại.

Tần Mộ Sở nhất thời tay chân vô thố ngẩn người ở đó. Nhưng ngược lại Liễu Nguyệt thấy, hướng hắn nói: "Công tử, ta đổi cho ngươi chén trà." Nhưng vừa mới đi hai bước, thân thể mềm nhũn, "Ai yêu" một tiếng, muốn ngã xuống đất, nàng chỉ cảm thấy thân thể đã nóng lại tựa như vô lực.

Tần Mộ Sở thấy cửa đá đóng lại, lại nghĩ đến khuôn mặt của Liễu Nguyệt, nhớ tới (Huyền nữ kinh), trong lòng rung động, cỗ nhiệt khí trong bụng giống như bị khơi dậy, huyết dịch toàn thân sôi trào lên, ngọc kiếm càng giương cao. Đúng lúc này, hắn nghe thấy một tiếng thét kinh hãi, mang hắn từ trong mơ màng tỉnh lại, thấy Liễu Nguyệt đang muốn ngã xuống, bước qua ôm Liễu Nguyệt.

Tần Mộ Sở mười mấy năm đồng tử dương khí tụ tập, Liễu Nguyệt trong lòng ngực lại càng mềm nhũn, nhưng lại nghĩ đây là công tử, vội muốn đẩy hắn ra, nhưng tay vươn ra lại chạm đến lồng ngực nóng bỏng của công tử, lại là mềm nhũn, ngược lại bị Tần Mộ Sở ôm lấy. Nàng chỉ là muốn gọi công tử buông mình ra, nhưng thanh âm vừa ra khỏi miệng, lại thành tiếng kêu rên rỉ: "Công tử, công tử ……"

Tần Mộ Sở lại là cảm thụ khác, hắn thấy Liễu Nguyệt trong lòng nhu nhược vô cốt, hơi thở như hoa lan, hai ngọc thỏ trong lồng ngực càng đè nặng trong ngực mình, đúng là không cách nào nói hết sự thư sướng. Nghe thấy âm thanh rên rỉ của Liễu Nguyệt, dục hỏa của hắn cũng đạt tới đỉnh điểm.

Hắn biết sư phụ trước đó khẳng định đã cho Liễu Nguyệt ăn xuân dược gì đó, nếu không Liễu Nguyệt sẽ không đối với một người vừa gặp mặt, mặc dù nam tử là chủ nhân của mình, động tình như thế. Đích xác, trong chén trà mà Liễu Nguyệt uống có xuân dược Hà Phong Dương trước kia khi còn là "Miên hoa lang quân" thường xuyên dùng- "Ngọc nữ tô".

Xem tình trạng của Liễu Nguyệt, đến giai đoạn trong (Huyền nữ kinh) "Ngũ dục chi nhị - âm dục đắc chi, tắc tị khẩu lưỡng trương" rồi. Tần Mộ Sở nghe thấy Liễu Nguyệt rên rỉ: "Công tử, công tử, nóng quá." Hai tay không tự chủ được muốn cởi bỏ quần áo của mình. Mồ hôi cũng bắt đầu thấm ra ngoài, ướt đẫm xiêm y. Đây là "Ngũ dục chi tứ - tâm dục mãn giả, tắc hãn lưu thấp xiêm y".

Tần Mộ Sở lúc này cũng là dục hỏa như phần, liền một tay nắm thân thể Liễu Nguyệt, một tay cởi xiêm y của nàng. Nhưng Tần Mộ Sở chưa bao giờ tiếp xúc với nữ tử, tay mò mẫm khắp nơi trên người Liễu Nguyệt, càng không thể nào xuống tay. Vẫn do Liễu Nguyệt bị "Ngọc nữ tô" ảnh hưởng, tự trút bỏ xiêm y.

Cả thạch thất vọng lại âm thanh thở dốc của Liễu Nguyệt và Tần Mộ Sở. Mùi vị của ái tình cũng tràn ngập thạch thất, xuân quang đầy phòng. Theo hai người hô to "A" một tiếng, thạch thất nóng bỏng rốt cục ngừng lại.

Tần Mộ Sở rõ ràng cảm giác được từ hạ thể Liễu Nguyệt truyền đến âm lương chi khí, mà kinh mạch khô nóng trong mình không cách nào khống chế cũng truyền đến mát rượi, hai người giao dung tương hỗ, cuối cùng tan rã không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Hai người bình tĩnh trở lại còn ỉ ôi tại chỗ, ai cũng không có ý tứ rời đi, bọn họ đều còn đắm chìm trong cơn khoái nhạc vừa rồi. Liễu Nguyệt trong lòng ngọt ngào, nép vào công tử, từ từ nhắm mắt, cũng bất động.

Tần Mộ Sở trong lòng thầm nghĩ: "Không nghĩ tới giao hợp cùng nữ nhân thật sự có thể bài xuất nhiệt khí trong cơ thể ta, thật tốt quá, hơn nữa, Liễu Nguyệt nàng ……"
Có lần đầu tiên, Tần Mộ Sở bối rối trong lòng cũng không còn nữa, cả người đều phóng mở, liền biến thành một Hoa công tử.

Liễu Nguyệt cảm giác được hai tay công tử lại du dộng trên người mình, bên tai nghe được kêu gọi công tử, ngọt ngào lại thẹn thùng, cũng không đáp hắn, yên lặng nín thở, chỉ là "Ân ân ân" phát ra vài tiếng giọng mũi. Nột nửa là đáp lại lời kêu gọi của Tần Mộ Sở, một nửa là kết quả của cặp "ma thủ" của Tần Mộ Sở ở trên người nàng tầm u tham mật. Rất nhanh, thân thể Liễu Nguyệt lại bắt đầu vặn vẹo, trong miệng cũng bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ, nội tâm nàng lại khát vọng cùng công tử lại một lần nữa ……

Qua hồi lâu, trong thạch thất khôi phục yên lặng.

Liễu Nguyệt làm bạn với Tần Mộ Sở ở trong thạch thất qua nửa tháng, Liễu Nguyệt thu được sự dễ chịu của nhiệt khí, tinh lực rất tốt, tinh thần cũng tốt hơn. Nhiệt khí của Tần Mộ Sở cũng chậm rãi tiêu thối. Lúc trước hắn vẫn không dám luyện công, chỉ là cầm (Huyền nữ kinh) nghiên cứu. Hắn cũng thử qua tất cả vị trí trên cơ thể Liễu Nguyệt. Hơn nữa hắn đọc đến "Pháp chi yếu giả, tại vu đa ngự thiếu nữ nhi mạc sổ tả tinh, sử nhân thân khinh, bách bệnh tiêu trừ dã." Thì trong lòng hồi tưởng liên tiếp: "Nguyên lai giao hợp cùng xử nữ nhiều, còn có thể trị bách bệnh!" Vì vậy hắn ngầm hạ quyết tâm, luyện thành công phu xong, nhất định phải tìm nhiều xử nữ mà chơi đùa, chẳng phải là có thể trường sanh sao?

Sau khi nhiệt khí tiêu thối, Tần Mộ Sở lại đi luyện vô danh thần công, nhưng tầng thứ sáu vẫn không luyện tới. Càng làm cho tha khiếp sợ chính là nhiệt khí vừa thông qua giao hợp bài xuất, lại chậm rãi tụ lại! So với lần trước còn nhiều hơn. Sợ đến nỗi hắn lập tức ôm Liễu Nguyệt. Nhưng Liễu Nguyệt bây giờ không phải thân thể thuần âm, nói cách khác nguyên âm trên người nàng đã bị dương khí trước đây của Tần Mộ Sở trung hòa, bây giờ không có nguyên âm đến trung hòa dương khí mới sinh ra của Tần Mộ Sở. Tuy có thể tạm hoãn, cũng không thể tiêu thối đi như lần trước.

Hà Phong Dương thấy tình huống này, cũng không ép hắn ở trong thạch thất nữa, đồng ý cho hắn trở lại cuộc sống mặt đất. Vừa ra khỏi cửa thư phòng, Tần Mộ Sở thật sự còn không quen gặp lại ánh mặt trời. A, đã lâu rồi, trời xanh, nước biếc, liễu xanh …… Tần Mộ Sở cũng từ thiếu niên dưới thạch thất thành công tử bây giờ.

Trải qua phân tích của Hà Phong Dương, Tần Mộ Sở chỉ có tìm nữ tử có nguyên âm song tu ( tức Tần Mộ Sở cho rằng "giao hợp" ), mới có thể hóa giải dương khí trong thân thể. Mà nữ tử có nguyên âm bình thường cũng là xử nữ. Cho nên, Hà Phong Dương trong lòng cực kỳ mâu thuẫn thầm nghĩ: "Trên giang hồ rốt cục lại thêm một thải hoa tặc." Sở dĩ mâu thuẫn, là bởi vì sau khi mình bị lam sam khách Ttriệu Vô Úy kích thương tán thất công lực, hắn từng thề phải tái tạo một "Miên hoa lang quân", nhưng theo thời gian dần trôi, nội tâm cũng bình thản, hắn cũng rốt cục tỉnh ngộ: cuộc sống hiện tại mới là cuộc sống mà hắn thực sự muốn. Con đường thải hoa đáng xấu hổ, khiến cho rất nhiều nữ tử mất đi hạnh phúc. Mà sau này, hăn cũng không có cho Tần Mộ Sở quán thâu tư tưởng "Tú sắc khả xan", "Thực sắc tính dã" nữa, chỉ để Tần Mộ Sở tự thân phát triển. Nhưng hắn đã sai ngay từ đầu ép Tần Mộ Sở luyện vô danh thần công. Đến bây giờ đã vô pháp cải chính, không thể làm gì khác hơn là ……

"Cái gì? Sư phụ! Ngươi muốn ta tìm một nữ tử song tu xong, liền phải kết hôn với nàng?! Nhưng sư phụ, nếu dương khí của ta vẫn không tiêu khứ, có đúng hay không ta vẫn phải lấy? Trời ạ! Ta sao nuôi sống các nàng!" Tần Mộ Sở nghe được lời sư phụ dặn dò, không khỏi đương trường kháng nghị.

Hà Phong Dương thầm nghĩ: "Cũng được, nếu là thiên ý như thế, sẽ theo hắn đi." Mặc dù hắn không lấy thải hoa mà vinh, nhưng tối thiểu tha cũng sẽ không phản đối Tần Mộ Sở thải hoa. Dù sao, hắn trước kia cũng từng là như thế.

Tương lai giang hồ bắt đầu từ lúc này thêm một thải - hoa - tặc.

(1)Cái này là lời thêm vào của tác giả, mình không rõ ý lắm.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK