Chương 017 Chiết Hoa công tử
Tần Mộ Sở chạy đến Ngưu Đầu Sơn nằm ở địa giới giao thoa giữa Giang Chiết. Đi qua phía bắc Ngưu Đầu Sơn, sẽ tiến vào đất Giang Tô.
Truy binh đã dừng lại từ lâu. Nơi này thâm sơn cùng cốc, cây cối che trời, ngay cả cây cỏ bụi rậm trên mặt đều cao hơn thân người, bọn họ có muốn không từ bỏ cũng không được.
Vài ngày sau, trên đường cái đất Giang Tô, xuất hiện một thiếu niên cái quần áo lam lũ, đầu bù tóc rối, nhưng lại không che dấu được ánh mắt ngập tràn tà khí. Hai mắt hắn không ngừng liếc về phía đám người trên đường, nhìn thấy cô nào hơi có tư sắc, liền xấu xa cười rộ lên, còn không thì cũng là những tiếc huýt gió chê bai. Khiến người đi đường hậm hực trợn mắt, hắn lại tựa như không thấy, chuyện ta ta làm. Hắn đúng là đã đặt quyết tâm làm một dâm tặc. Bởi trong cơ thể Tần Mộ Sở dương khí tích tụ rất nhiều, làm cho tư tưởng hắn bị vây khốn trong một loại trạng thái kích thích.
Chuyển qua một ngã rẽ, phía trước có một chiếc xe hai ngựa kéo. Tần Mộ Sở xuống núi Ngưu Đầu, liền đi vào con đường này. Dương khí của hắn đang thịnh, so với lúc luyện công trong thạch thất Lục Liễu trang, chỉ có nhiều hơn chứ không kém. Hắn lúc này chính đang cúi đầu suy nghĩ: “Phải đi kiếm ai đó, chính là tìm một cô gái để trung hoà dương khí.”
Xe ngựa đến gần, mã phu gặp một kẻ đứng giữa đường, vội vàng ghìm cương, một tiếng ngựa hí vang lên rồi dừng lại. Mã phu thấy là một người trẻ tuổi mặc quần áo rách nát, trong lòng giận dữ, quát: “Khốn! Tên ăn xin thối tha! Sao lại cản đường? Muốn chết hả? Còn không mau tránh ra cho ông lớn đi!”
Mấy chữ “Tên ăn xin thối tha” này bây giờ là điều cấm kỵ của Tần Mộ Sở. Hắn nghe xong lửa giận bùng lên, quay về mã phu đốp lại: “Ngươi chửi ai? Ông mày cứ thích đứng (giữa) đường đấy, ngươi làm gì được nào?”
Tần Mộ Sở vốn là người văn vẻ lễ nghi, lúc này biến đổi, trở lên cục cằn thô lỗ.
Mã phu nghe xong, nghĩ bụng: “Kẻ xin cơm như ngươi, cũng dám hống hách như thế, thật không biết trời cao đất dày.” Vì vậy hắn quát to: “Hà! Thằng nhóc con, nhìn cách ăn mặc của ngươi, ngươi không phải ăn mày thối thì là là cái gì? Ngươi có biết trong xe này là ai không? Nàng là Tam phu nhân của Huyện lão gia. Thức thời, thì nhanh cút sang một bên!”
Lúc này, rèm chiếc xe ngựa được vén lên, lộ ra khuôn mặt quyến rũ, đôi mắt to mọng nước chớp chớp. Chỉ thấy nàng khẽ mở cặp môi đỏ mọng, nói với mã phu kia: “Chu Ngũ, chuyện gì vậy? Vì sao dừng lại?” Mã phu vội vàng trả lời: “Thưa Tam phu nhân, có một tên ăn mày chặn giữa đường, cho nên phải ngừng lại. Nhưng, ngài xin yên tâm, ta sẽ đem hắn đuổi đi.” Tam phu nhân liếc mắt nhìn Tần Mộ Sở, nhíu nhíu đầu mày, lùi đầu vào trong xe.
Mã phu Chu Ngũ xoay người lại, đang muốn mở miệng dạy dỗ, ai dè tên khất cái kia bỗng nhiên bay tới, điểm một cái lên người mình, hắn liền mất đi tri giác, ngã ngồi trên xe.
Tần Mộ Sở nhìn thấy trong xe là thiếu phụ phong tình vạn chủng, lửa tình trong lòng nhoáng cái đã được nhóm lên. Hơn nữa bên trong thân thể dương khí đang làm loạn, cũng chẳng cần biết đây là đường cái hay không, hắn phi thân đến, điểm huyệt mã phu. Sau đó xốc rèm che lên, Tam phu nhân đang ngồi trên chiếc đệm ềm ái trong xe, nhìn thấy Tần Mộ Sở vén rèm, giật mình, đang muốn đứng dậy, liền bị Tần Mộ Sở điểm trúng ma huyệt, rồi nàng lại muốn kêu to, lại bị Tần Mộ Sở điểm á huyệt, không thể làm gì nữa.
Mặc dù lúc này trên đường không có ai khác đi qua, nhưng Tần Mộ Sở cũng không dám làm càn ngay trên xe ngựa, hắn đem Tam phu nhân ôm lấy, tung người lên, hướng về cánh rừng bên cạnh lao đi.
Tam phu nhân thấy mình bị một tên ăn mày bộ dạng rất trẻ con cứ như vậy cắp ngang người, trong lòng vừa lo vừa giận, mà lại không cử động hay hô hoán được. Chỉ có thể nước mắt bất lực không ngừng từ hốc mắt chảy quanh.
Tần Mộ Sở ôm cơ thể đầy đặn mềm mại của Tam phu nhân, hắn vân vê ngọc phong bạo mãn trước ngực nàng, trong lòng dục hỏa càng lúc càng cháy mạnh hơn, quả muốn ghìm ngựa dừng chân làm chuyện tốt. Nhưng hắn cũng không hề ngây thơ như lúc mới ra giang hồ, hắn biết phải như thế nào mới co thể hái hoa an toàn, tuyệt không được cẩu thả, nếu không, trộm gà không được mà còn mất thóc. Cái được có khi kém cả cái mất.
Rừng cây càng ngày càng rậm rạp, dấu vết con người cũng không thấy được nữa. Tần Mộ Sở ôm Tam phu nhân dừng lại bên một cái thuỷ đàm. Nơi đây có một thác nước đổ xuống cao hơn mười trượng (33,3m~1 toà nhà bẩy tầng), phóng vào không trung tạo thành bọt nước trắng xoá, giống như những hạt trân châu trong suốt tinh xảo, rơi xuống một cái chén bích lục thật lớn, cái chén này đúng là thuỳ đàm.
Tần Mộ Sở buông Tam phu nhân ra, giải á huyệt của nàng, hưóng nàng hắn nói: “Phu nhân, ở đây vắng người, hơn nữa tiếng nước âm vang ồn ã, ngươi dù có ngào to, cũng là không ai nghe được đâu.”
Tam phu nhân run giọng: “Ngươi, ngươi, ngươi muốn làm gì?”
Tần Mộ Sở dùng ánh mắt tà khí của hắn dò xét mấy lần từ đầu đến chân Tam phu nhân, cười tà ác: “Hắc hắc, phu nhân, ngươi nói ta muốn làm chi đây?”
Kỳ thật Tam phu nhân sớm đoán ra tên bộ dáng ăn mày này muốn làm gì, nhưng nàng vẫn nhịn không được hỏi, giống như là muốn xác định phán đoán của chính mình mà thôi.
Kỳ thật, ai cũng như vậy cả. Đó là phản ứng của mọi người khi gặp loại tình huống như thế này.
Tam phu nhân nghe xong, sắc mặt đại biến, nói: “Ngươi mau thả ta ra! Ta, ta, ta chính,nhưng là phu nhân Huyện lão gia.”
Tần Mộ Sở cười lớn, nói: “Đừng nói là Huyện thái gia, ngay cả thằng già Hoàng đế ta cũng không sợ. Gặp được ta, chỉ có thể trách ngươi không may mắn thôi.”
Tam phu nhân: “Ta, ta có thể cho ngươi tiền, ngươi muốn bao nhiêu tiền đều có, chỉ van ngươi có thể thả ta ra, van xin ngươi mà!”
Tần Mộ Sở lại cười: “Ta bây giờ không cần tiền, ta bây giờ muốn chính là nữ nhân! Ít nói nhảm đi, ngươi cũng chậm rãi mà hưởng thụ a.” Nói xong lại nở nụ cười đen tối. Sau đó, hắn cởi quần áo chính mình, lộ ra da thịt trắng bạch. Cũng bởi hắn luyện công trong thạch thất sáu năm, không ra ánh sáng mặt trời, cho nên da rất trắng.
Song Tần Mộ Sở không có vội, mặc dù dương khí làm cho hắn khó chịu, nhưng cố gắng tiếp bước lâu ngày như vậy, cũng chẳng lo lắng gì nữa. Chỉ thấy làm một tư thế “Cá chép hoá rồng”, “Ào” Một tiếng nhảy vào thủy đàm, tẩy rửa thân thể. Vài ngày hắn chạy chốn, cả tắm rửa cũng không, cho nên quyết định tắm trước, chút nữa bẻ hoa Tam phu nhân. Ngoài ra còn có một nguyên nhân nữa, hắn muốn làm một “Nhã tặc” trong thải hoa tặc, không muốn giống mấy tên trộm thô tục, luôn Bá Vương thượng cung, ăn táo ăn cả hột, tựa như Trư Bát Giới tham ăn quá độ. Hắn chính là muốn nhấm nháp từ từ.
Tam phu nhân thấy tên ăn mày kia cỡi quần áo, vội vàng đóng mắt lại. Lòng của nàng sợ hãi vạn phần, nhưng một lúc sau, cũng không thấy ác tặc có động tĩnh nào, rõ ràng đã cỡi hết quần áo mà. Nàng không kiềm chế nổi, cuối cùng mở đôi mắt đang khép chặt ra.
Con người đúng là kỳ quái, rõ ràng biết người khác muốn xâm hại bản thân mình, bỗng nhiên phát hiện người kia không hủy hoại mình, lại tò mò không thôi. Giống như có người thường được mọi người lịnh bợ, những bỗng nhiên không ai lấy lòng hắn nữa, hắn ngược lại có cảm giác mất mát.
Đây là con người, không thể đoán trước gì về con người.
Tam phu nhân rốt cục cũng phát hiện Tần Mộ Sở đang bơi trong thủy đàm. Lúc này Tần Mộ Sở đã rửa sạch vết bẩn trên người mình. Tam phu nhân nhìn thấy không phải tên ăn xin đầu bù tóc rối nữa, nàng nhìn thấy chính là một thằng nhóc anh tuấn, mặc dù vẫn làm người ta có cảm giác tà khí, nhưng không thể nghi ngờ hắn là một anh chàng đẹp trai. “Thật là một thiếu niên tuấn mỹ!” Tam phu nhân trong lòng thở dài, nhưng lập tức nàng nhận thức tình cảnh, không khỏi âm thầm mắng chính mình: “Thối! Thật sự không biết xấu hổ!” Lúc này, nàng trông thấy Tần Mộ Sở hướng nàng đi tới, trong lòng sợ hãi rồi lại có điểm khẩn trương, nói: “Ngươi...... Ngươi...... Ngươi......” Ngoại trừ một chữ “Ngươi”, cuối cùng cũng không nói thành lời. Nàng càng nhắm chặt mắt lại.
Tần Mộ Sở nhẹ nhàng cỡi vạt áo Tam phu nhân, thấy nàng nhắm mắt, liền lạnh lùng nói với nàng: “Phu nhân, ngươi nếu nếu không mở to mắt ra, ta nhân tiện lúc nữa đem ngươi trần trụi ném trên đường cái, cho tất cả mọi người đến xem. Thế nào?” Tam phu nhân nghe xong, cực kì kinh hãi, trong lòng cũng tức giận không thôi, “Hừ” một tiếng, mở mắt, mà hung hăng liếc xèo Tần Mộ Sở. Tần Mộ Sở cũng không muốn đến ý, kéo khuôn mặt nàng, nhìn thẳng vào hai mắt nàng, dịu dàng: “Phu nhân, ngươi muốn được giải khai một chút, ngươi cũng nên biết là trốn không thoát đâu, còn không bằng hưởng thụ tốt một phen đi?” Một câu này tựa hồ có ma lực, khiến Tam phu nhân nghe xong, lại không giận được nữa.
Sau khi quần áo Tam phu nhân được bỏ ra hết, giống như một con thỏ ngọc, toàn thân cao thấp không chỗ nào không như tuyết trắng, hơn nữa tràn ngập phong vận thành thục của thiếu phụ. Song phong cao ngất mà mượt mà, tiểu phúc trơn nhẵn, hai chân rắn chắc thon dài, nhúm cỏ mê người...... Ý thức Tam phu nhân muốn dùng hai tay ôm lấy song phong đầy đặn của mình, rồi lại phát hiện động đậy không được.
Nàng rốt cục nhận ra chính mình không thể tránh thoát bị người thiếu niên tuấn mỹ này chiếm đoạt.
Tần Mộ Sở xấu xa cười cười, hai tay cuối cùng đặt lên song phong Tam phu nhân, bắt đầu xoa nhẹ. Tam phu nhân miệng kêu “Không muốn”, rồi song phong vì đôi tay kia vuốt ve mà sinh ra khoái cảm tê dại. Tần Mộ Sở bởi vì nguyên nhân dương khí trong cơ thể, hai tay mười phần nhiệt lực, tựa hồ muốn đem ngọc phong hoà tan với bàn tay. Tam phu nhân mềm nhũn toàn thân, nàng thấy một tay Tần Mộ Sở hạ xuống vẽ vãn, mơn trớn tiểu phúc, mơn trớn bãi cỏ,...... Tam phu nhân cuối cùng không nhịn được nữa rên rỉ.
Tần Mộ Sở dựa vào thực tiễn lúc hắn cùng Liễu Nguyệt ở Lục Liễu trang, khơi gợi ham muốn của Tam phu nhân cực kỳ thuần thục. Nàng hà từng chịu qua thủ pháp tán tỉnh bạo dạng như thế? Cùng lão gia làm việc đều là qua loa xong việc, không để ý đến cảm thụ của nàng, rằng nàng vẫn còn muốn thêm tình ái. Chính là tới hôm nay, nàng mới cảm giác được cái tuyệt vời trong đó. Mặc dù trời sáng bạch, nhưng nàng lạc lối mất rồi. Bây giờ mặt nàng đã đỏ vựng, hít thở dồn dập trầm thấp, tiếng rên rỉ lúc to lúc nhỏ.
Bấy giờ Tần Mộ Sở cũng không chịu nổi nữa, Vì vậy giơ lên ngọc kiếm, tiền thẳng Hoàng Long động phủ, theo đó là tiếng thét đau xót cùng khoái cảm của Tam phu nhân vang lên, ngọc kiếm vẫn chưa vào hết. Sau đó hắn không ngừng huy động ngọc kiếm, khiến âm hưởng không ngừng vang lên.
Trong khi vào đến giai đoạn này, Tần Mộ Sở giải huyệt cho Tam phu nhân, nàng có thể di chuyển rồi, thân thể vặn vẹo không ngừng, tiếp một lần là một lần khoái cảm dâng trào trong đầu nàng.
Mấy trăm hiệp sau đó, Tam phu nhân chống đỡ không được, rốt cục tiết thân, nguyên âm không ngừng tuôn ra, trong cơ thể dương khí chịu sự hấp dẫn của nguyên âm, không ngừng theo ngọc kiếm ra ngoài, cùng nguyên âm giao hòa tiêu tán. Nhưng dương khí trong cơ thể hắn thật sự rất nhiều, nguyên âm Tam phu nhân lúc này đây cũng chỉ hoá giải sáu thành dương khí của hắn. Cũng bởi vì trước kia Tam phu nhân động phòng cùng Huyện thái gia luôn không có được cao trào, cho nên tiết không ra nguyên âm, nhờ vào lần này mà “Một lần đi ngàn dặm”.
Hai người vừa hồi khí lại, Tần Mộ Sở lại thẳng tiến Trung Nguyên, Tam phu nhân không có chống cự nữa, mặc cho hắn ở Trung Nguyên … rong ruổi. Hai người từ trên bờ chiến xuống thủy đàm, rồi lại chiến thẳng lên bờ. Lúc cao trào lần thứ tư của Tam phu nhân, Tần Mộ Sở thấy nàng thở thoi thóp, đành phải dừng tay. Dương khí trong cơ thể hắn cơ bản đã được hóa giải.
Tam phu nhân quỳ rạp trên mặt đất, chỉ cảm thấy quanh thân vô lực, toàn thân mềm nhũn. Hết thảy bình tĩnh trở lại, nàng kì quái trách mắng bản thân, không ngờ mình thì ra dâm đãng như vậy, hắn rõ ràng là ác tặc, chính mình rồi lại hết lần này tới lần khác cùng hắn phối hợp các động tác, từ đầu đến cuối còn hưởng thụ rất tốt. “Thật là mắc cỡ chết người!” Nàng trong lòng âm thầm mắng bản thân.
Tần Mộ Sở mặc lại quần áo của mình, rồi giúp Tam phu nhân mặc lại xiêm y. Tam phu nhân là vừa thẹn vừa giận, nhưng lại không thể làm gì khác, nàng nhìn không giống bề ngoài hiện giờ, sau lúc giao hoan vừa rồi một tia khí lực đều không còn. Mặc xiêm y chỉnh tề từ đầu chí cuối, Tần Mộ Sở ôm nganh lấy nàng, bước về hướng đường cái. Tam phu nhân biết hắn muốn đem mình trở về xe ngựa, cảm nhận khí tức nam nhân nơi hắn, liền sinh ra những ý niệm “không thể tha thứ” trong đầu.
Tần Mộ Sở thừa dịp không có ai, đem Tam phu nhân bỏ vào thùng xe, mã phu Chu Ngũ kia còn đang mê man. Người đi đường, nhìn thấy bộ dáng của hắn, đều nghĩ vì hắn đánh xe mệt nhọc, mới ngủ gật trên đường. Cho nên không ai để ý.
Tần Mộ Sở vuốt ve khuôn mặt Tam phu nhân một chút, vừa cười vừa nói: “Phu nhân, mã phu của ngươi rất nhanh sẽ tỉnh lại. Hắc hắc, mong chúng ta gặp lại lần sau.” Sau đó một giây sau đã không thấy tăm hơi. Chỉ để lại Tam phu nhân đang cảm khái vạn phần sửng sờ ở trong xe.
Quả nhiên Chu Ngũ rất nhanh tỉnh dậy, hắn vội vàng bò dậy, vén rèm lên thấy được phu nhân vẫn còn đó, sợ hãi nói: “Phu nhân, tiểu nhân đáng chết, ngủ luôn tại đây, tiểu nhân thực đáng chết!” Hắn không hiểu võ công, còn tưởng rằng là mình ngủ gật, hoàn toàn không biết Tần Mộ Sở làm trò quỷ.
Lúc này Tam phu nhân tâm loạn như ma, cũng không giận, nói dịu dàng: “Chu Ngũ, không có việc gì, chúng ta về nhà thôi.”
Lăng huyện thành không lớn, nhưng cũng rất phồn hoa, bởi vì nơi này là địa giới Giang Chiết, là chốn thương khách từ Nam ra Bắc nhất định phải đi qua.
Tại con phố chính nhộn nhịp, có một cửa hành tơ lụa, tên là “Liễu Xanh”. Chân phục vụ cửa hành đang lau dọn quầy đến sáng bóng, thân ảnh lóe lên, một người tiến đến. Liễu Nhị nở nụ cười, chưởng quầy hắn từng dạy bảo qua, đối với khách hàng nhất định phải trưng ra nụ cười tươi rói, mới có thể hấp dẫn khách. Hắn ngẩng đầu lên, nụ cười cứng đơ. Người có thể đi vào cửa hàng Liễu Xanh, đều là không phú tức quý. Nhưng người trước mắt này, thần tình phong trần không nói, quần áo lại rách nát không chịu nổi, rõ ràng là một tên ăn mày. Tuy lớn lên có thể coi như là đẹp trai, vậy cũng không nên đến đây nha. Lập tức mặt Liễu Nhị đanh lại, nhưng hắn chung quy là người trải qua huấn luyện, vẫn như cũ có chút khách khí nói: “Ạch, vị khách quan này, ngươi là đi nhầm nhà rồi.” Ý tứ nói cửa hàng này của ta bán tơ lụa cao cấp, một người như ngươi, quần áo thì lam lũ, rõ ràng là người không có tiền, sao có thể vào đây?
Vị khách hàng này lại không giận, còn cười với Liễu Nhị, nói: “Khá lắm, Khá lắm, ngươi nhìn thấy ta ăn mặc như thế, lại có thể nói chuyện khách khí, Lục Liễu trang có những người như ngươi, quả nhiên là rất khá.” Hắn dừng một chút, tiếp tục nói: “Chưởng quầy các ngươi ở đâu? Gọi hắn tới gặp ta!”
Liễu Nhị nghe xong, không thể không tức khí, bực mình nói: “Hà! Tên gia hoả không biết tức thời như ngươi, không nói đi nhầm cửa, còn muốn chưởng quầy nhà chúng ta gặp ngươi sao? Ngươi nằm mơ à, đi đi đi, đừng ở chỗ làm loạn nữa.”
Vị khách hàng lại cười cười, rồi đột nhiên vung tay cho Liễu Nhị một cái tát. Liễu Nhị bị cái tát này làm cho ngẩn ngơ, hắn như thế nào cũng không nghĩ đến, tên ăn mày thối này dám đánh hắn. Một tay Liễu Nhị bụm mặt, một tay chỉ vào người đánh hắn nói: “Ngươi......” Còn chưa có nói xong, khách quan kia ngắt lời hắn: “Ta đánh ngươi là muốn cho ngươi thấy, không được xét đoán người chỉ bằng ngoại hình.” Sau đó lớn tiếng nói: “Bớt dài dòng đi, gọi chưởng quầy của các ngươi ra đây!”
Liễu Nhị đang muốn nói tiếp, trong sảnh đường đi ra một người, hình dạng bình thường, tuổi khoảng trên dưới năm mươi, hắn hỏi: “Liễu Nhị, có việc gì thế? Vì sao lại ồn ào như vậy?” Liễu Nhị bụm mặt đáp: “Chưởng quầy, là vị khách quan này tới đây quấy rối.” Tiếp theo kể cho hắn nghe phát sinh chuyện vừa rồi.
Chưởng quầy kia nhìn Tần Mộ Sở, đang muốn nói gì, Tần Mộ Sở đã nói trước: “Chưởng quầy, ngươi có thể nhận biết vật gì đây chứ?” Vừa nói vừa móc ra từ trong ngực một khối mộc bài, đưa cho chưởng quầy. Chưởng quầy vừa tiếp nhận mộc bài, liền biến sắc, run giọng nói: “Thì ra, là......” Tần Mộ Sở chen ngang, nói: “Chúng ta vào trong nhà nói chuyện đi.” Chưởng quầy kia cũng tỉnh ngộ , nói: “Tốt lắm, tốt lắm, xin mời công tử. Liễu Nhị, ngươi ở đây, bất luận kẻ nào cũng không được vào. Hiểu chưa?” Liễu Nhị kinh ngạc gật đầu.
Đi vào nội đường, chưởng quầy có điểm hồ nghi hỏi Tần Mộ Sở: “Ngài, ngài thật sự là Thiếu trang chủ?” Tần Mộ Sở nghiêm mặt đáp: “Đúng vậy.” Sở dĩ Chưởng quầy hỏi như vậy, vì hắn nhìn thấy Tần Mộ Sở ăn mặc rách nát như thế, không giống với Thiếu trang chủ Lục Liễu trang. Tần Mộ Sở thấy vẻ mặt hắn, liền đại khái kể những gì mình trải qua một lần. Nói nhiều nhất chính là chuyện ở Lục Liễu trang, đương nhiên, điều không nói chính là, việc sau khi hắn tỉnh lại. Sau chốt một câu: “Ngươi hoài nghi ta, chẳng nhẽ khối mộc bài khi nãy là đồ giả?” Chưởng quầy cuối cùng tin hắn, khom người thi lễ, nói: “Tiểu nhân Liễu Phúc, ra mắt Thiếu trang chủ.” Tần Mộ Sở gật gật đầu nói: “Trang chủ lão nhân gia có khỏe không.” Liễu Phúc đáp: “Trang chủ hết thảy đều mạnh khỏe, hắn còn thường thường nhắc đến ngài nữa.” Tần Mộ Sở nhớ tới kỳ vọng lúc trước Hà Phong Dương đối với mình, nghĩ bụng: “Sư phụ, ta nhất định phải làm tốt một dâm tặc, không phụ sở vọng của người.”
Liễu Phúc nói với Tần Mộ Sở: “Chẳng biết Thiếu trang chủ đến vậy có gì phân phó?” Tần Mộ Sở đáp: “Ngươi trước hết chuẩn bị cho ta vài bộ quần áo, mặt khác chuẩn bị giấy bút và màu nhuộm. Còn nữa, không cần nói với người ngoài ta đã đến đây.” Liễu Phúc ứng tiếng, đi ra cửa. Qua thời gian uống hết một chén trà, Liễu Phúc cũng trở lại. Tần Mộ Sở muốn những gì thì chuẩn bị đầy đủ thứ ấy, liền nói với Liễu Phúc: “Ngươi đi ra ngoài đi, ta gọi ngươi mới được vào.” Liễu Phúc liền đi ra.
Tần Mộ Sở đối mặt với văn phòng tứ bảo, nhắm mắt suy nghĩ trong chốc lát, sau đó cầm lấy bút bắt đầu vẽ tới vẽ lui. Bấy giờ, kĩ xảo hội họa hắn học ở Lục Liễu trang thể hiện tác dụng. Sau thời gian uống một chén trà, hắn thở hắt một hơi, rốt cục cũng vẽ xong. Cả thân thể cũng đổ đầy mồ hôi.
Một người khi chuyên tâm làm việc, sẽ tổn hao rất nhiều tinh lực.
Hắn vẽ trên hai quấn lụa dầy, đều là ba thước vuông, màu tím lam nhạt, chung quanh là hoa văn đơn giản mà tinh sảo. Trên một quấn có đề hai câu thơ, còn lại không có gì bên trong, hai câu thơ kia rất nổi tiếng trong Thơ Đường là:
Hoa khai kham chiết trực tu chiết
Mạc đãi vô hoa không chiết chi.
Trích từ bài “Kim Lũ Y” ~ “Áo Kim Tuyến”
Dịch nghĩa nguồn nhanmonquan
Hoa nở nên bẻ, thì bẻ ngay
Đừng chờ hoa rụng bẻ cành không.
Dịch thơ
Hoa vừa lúc bẻ thì ta bẻ
Chớ để hoa rơi chỉ bẻ cành.
Link
Nét chữ cực kỳ phóng khoáng tự nhiên. Còn trên mặt quấn lụa kia là một bàn tay, ngụ ý muốn bắt khổng tước, trong khi đó ngón cái cùng ngón trỏ còn mang theo một nhành bạch ngọc lan bị bẻ gẫy, phía dưới còn có bốn chữ rồng bay phượng múa: “Chiết Hoa công tử”.
Tần Mộ Sở nghỉ một chút, rồi gọi Liễu Phúc đến, hỏi: “Liễu Phúc, Lục Liễu trang chúng ta có người nào chế tác lụa quấn không?” Liễu Phúc đáp: “Thưa Thiếu trang chủ, Lục Liễu trang chúng ta việc buôn bán gì cũng làm, tự nhiên không thiếu người chế tác lụa quấn rồi.” Tần Mộ Sở nghe xong, nói: “Tốt lắm, ngươi cầm hai bức tranh lụa quấn này của ta đi, làm đầy đủ những gì ta bảo, chú ý, đây là quấn lụa hai mặt.” Liễu Phúc nhận bức tranh Tần Mộ Sở đưa cho, tập trung nhìn kĩ, thầm nghĩ: “Không ngờ Thiếu trang chủ lại có kĩ thuật vẽ tranh tuyệt đỉnh như thế, cứ theo khuôn mẫu này mà làm, khẳng định bán sẽ rất chạy.”
Tần Mộ Sở đoán được hắn nghĩ gì, nói: “Liễu Phúc, ta nói cho ngươi, đem quấn lụa này ra không phải vì mục đích kiếm lời. Đây là bạn ta nhờ. Hắn nói, muốn làm một trăm năm mươi quấn.” Sau đó hắn hạ giọng: “Nhớ kỹ, ngươi ngàn vạn lần không được nói ta gọi là ngươi làm cái này. Nếu từ nay về sau có người hỏi, ngươi nói là một vị công tử đem tiền bảo các ngươi làm. Biết không?” Liễu Phúc nghe xong, trả lời: “Rõ, tiểu nhân sẽ không nói một câu ra ngoài.” Tần Mộ Sở thêm: “Một trăm năm mươi quấn lụa này, mất mấy ngày để làm xong?” Liễu Phúc cúi đầu suy nghĩ một chút, đáp: “Ta gọi bọn họ làm suốt đêm, trong ba ngày là có thể hoàn thành.” Tần Mộ Sở nói: “Tốt lắm, vậy ngươi đi đi.”
Lúc này, Liễu Nhị đem quần áo đưa vào. Liễu Nhị rất kỳ quái vì sao chưởng quầy đối xử hào phóng như thế với một tên ăn mày, nhưng mà thấy chưởng quầy càng thêm kính sợ người kia, hắn cũng không dám làm càn. Hắn nơm nớp lo sợ hướng về Tần Mộ Sở nói: “Khách quan, quần áo ngài đã được đem tới.” Tần Mộ Sở “Hừ” một tiếng, lạnh lùng nói: “Để đấy.” Liễu Nhị buông quần áo xuống, xoay người muốn đi ra ngoài, Tần Mộ Sở liền gọi hắn lại: “Liễu Nhị, ta vừa rồi tát ngươi một cái, ngươi có oán hận không?” Liễu Nhị quay đầu lại, đáp: “Tiểu nhân không dám, khách quan ngài nói đúng, tiểu nhân không nên lấy tướng mạo xét thân phận.” Tần Mộ Sở nghe xong, gật gật đầu: “Uh, ngươi đi ra ngoài đi.” Trong cuộc đời Liễu Nhị từ nay về sau, quả nhiên không phán xét người qua diện mạo nữa, đối với ai cũng nhiệt tình lễ phép.
Ba ngày sau lúc đêm khuya.
Hậu viện Lăng huyện nha, nơi ở gia quyến Huyện thái gia. Đèn vẫn còn sáng trong một gian các lâu, chỗ này có một vị thiếu phụ u oán ngồi trước giường, không thể nào mà ngủ được.
Nàng đúng ba ngày trước trên đường cái bị Tần Mộ Sở bắt cóc hái hoa - Tam phu nhân. Nàng vốn là một người yếu đuối hay bệnh. Mấy hôm trước nhiễm mấy căn bệnh nhỏ, vì vậy muốn đến chùa cầu thần bái phật, mong Phật tổ phù hộ. Lại không ngờ bị Tần Mộ Sở bắt đi, còn hái hoa nàng. Thế rồi cũng không tin vào Phật nữa. Nhưng sau khi trở về nàng ngủ có cảm giác, lại không còn thấy căn bệnh kia của mình nữa, tinh thần ngược lại so với trước kia tốt hơn nhiều. Nha hoàn hầu hạ của nàng đều thấy kỳ quái, cho rằng là Phật tổ ban phúc. Chỉ có Tam phu nhân nàng tự biết, bệnh của mình sở dĩ khỏi hẳn, là bởi ngày đó giao hoan gần gũi cùng thiếu niên tuấn mỹ kia.
Bởi vì nguyên nhân Tam phu nhân thường có bệnh, Huyện thái gia đã rất ít đến phòng nàng. Ba ngày, nàng ngồi ở trước giường, lại nghĩ tới chuyện ba ngày trước, nghĩ đến hắn dịu dàng, rồi đến hắn dũng mãnh, trong lòng không khỏi buồn bực. “Ai! Chỉ sợ kiếp này sẽ không còn được gặp lại chàng.” Tam phu nhân ngầm thở dài.
Bỗng nhiên, chỉ nghe cửa sổ nhẹ vang lên, một bóng người chớp hiện tiến vào. Tam phu nhân ngẩng nhìn thấy, vừa mừng vừa sợ nói: “Là ngươi...... Ngươi......” Giọng nói người nọ vang lên cực kỳ tà khí: “Không sai, là ta.” Tam phu nhân: “Ngươi như thế nào...... A, không, ngươi đi mau, nếu như bị người khác phát hiện, lúc ấy phải làm thế nào mới tốt đây?” Người tới đúng là Tần Mộ Sở, hắn cười khinh miệt, nói: “Hắc hắc, ai có thể phát hiện ra ta?” Tam phu nhân nói: “Ngươi...... Ngươi tới làm gì?” Tần Mộ Sở nhìn Tam phu nhân từ đầu đến chân, cười dâm: “Ngươi nói ta tới làm cái gì?” Nói xong liền tiến lên ôm lấy nàng. Tam phu nhân kêu khẽ: “Aa, không, ngươi, ngươi không được như vậy.” Nhưng mà theo đôi tay tràn ngập ma lực của Tần Mộ Sở đang du lãm trên người, nàng chỉ có thể rên rỉ...... Tần Mộ Sở quen thuộc đường lối cởi xiêm y Tam phu nhân, xuất ra ngọc kiếm của mình, thẳng tiến Hoàng Long......
Sau vài trận mây mưa, Tần Mộ Sở đứng dậy muốn đi, để lại Tam phu nhân mềm nhũng trên giường nhìn theo thân ảnh thon dài của hắn, cắn môi đỏ mọng, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi, ngươi rốt cuộc là ai?”
Tần Mộ Sở khẽ cười, cũng không quay đầu lại, mà lấy từ trong ngực ra một quấn lụa màu tím lam nhạt, ném về phía Tam phu nhân. Sau đó thân ảnh nhoáng lên, biến mất.
“Hoa vừa lúc bẻ thì ta bẻ, chớ để hoa rơi chỉ bẻ cành.” Tam phu nhân tiếp lấy quấn lụa Tần Mộ Sở ném qua, nhẹ nhàng đem hai câu thơ trên đó đọc lên, sau đó nàng lật mặt sau quấn lụa, bên trên có hình vẽ, là bàn tay chiết một nhành bạch ngọc lan, phía dưới có bốn chữ, nàng thì thào nhẩm đi nhẩm lại: “Chiết Hoa công tử, Chiết Hoa công tử, Chiết Hoa công tử......”
Đêm thưa người vắng, thanh âm của nàng có thêm mấy phần ai oán.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK