Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:




Chương 011 Võ lâm tam mỹ nhân
Tề tổng quản xoè tay mời, Tần Mộ Sở liền vui mừng theo sau nhóm Triệu Nhất Tường tiến vào Cố gia trang.

Triệu Nhất Tường chờ Tần Mộ Sở tiến lên, nói với hắn: "Tề tổng quản là phiền phức nhất, ngươi đừng để bụng." Tần Mộ Sở đang vui mừng vào được Cố gia trang, đâu còn có thể so đo chuyện này?


Tiến vào cổng chính là một cái sân rất lớn có thể chứa mấy trăm người, chính là nơi chúng đệ tử của Cố Xương Hổ luyện võ. Bây giờ bày đầy tiệc rượu. Bên cạnh còn đặt một ít binh khí, chắc là dùng để luyện võ.


Tần Mộ Sở theo Triệu Nhất Tường đi vào đại sảnh, trên bức tường đối diện cửa dán một chữ "Thọ" lớn màu vàng. Phía dưới chữ "Thọ" là cái bàn dài băng gỗ cổ sơn đen, hai bên bàn đặt ghế tựa lớn, cũng là gỗ cổ sơn đen. Người ngồi trên ghế bên trái tuổi khoảng bốn mươi, giống như Trương Phi. Mà ngồi bên phải là một phụ nữ tuổi khoảng ba mươi khuôn mặt xinh đẹp, khí chất cao nhã.

Tần Mộ Sở thấy, trong lòng nghĩ ngợi: "Xem ra bên trái là 'Địch Mạnh Thường' Cố Xương Hổ rồi, quả nhiên là khí độ bất phàm, không giận mà uy, giống như một vị thần. Ngồi ngay ngắn bên phải tự nhiên là phu nhân của hắn, chỉ không biết là lai lịch ra sao?" Tần Mộ Sở không biết, Cố Xương Hổ là người trong võ lâm, phu nhân của hắn lại là người bình thường, nàng chỉ là khuê nữ của một vị phú gia, hoàn toàn không hiểu võ công.

Triệu Nhất Tường thấy vợ chồng Cố Xương Hổ, liền tiến lên hành lễ, nói: "Nhất Tường bái kiến bá phụ bá mẫu, chúc bá phụ phúc như Đông hải, thọ tựa Nam sơn.” Hai người Tào Thạch Phong Văn cũng tiến đến hành lễ.

Vợ chồng Cố Xương Hổ trông nom Triệu Nhất Tường từ nhỏ đến lớn, thấy hắn đến đây chúc thọ, trong lòng rất là vui vẻ. Cố Xương Hổ ha ha cười nói: "Tường nhi cần gì đa lễ! Vài năm không gặp, Tường nhi đã khí vũ hiên ngang rồi. Nhu muội, ngươi nói xem có đúng không a?" Hắn quay sang phu nhân hỏi. Phu nhân hắn - Tiễn Nhu nghe xong, gật đầu, nói: "Hổ ca nói không sai, Tường nhi thật sự là càng thêm tuấn tú."

Triệu Nhất Tường xấu hổ nói: "Bá phụ bá mẫu đừng cười chê Nhất Tường nữa." Cố Xương Hổ chỉnh chu lại khuôn mặt, hướng Triệu Nhất Tường nói: "Cha mẹ ngươi vẫn khỏe chứ?"

Triệu Nhất Tường khom người hồi lễ: "Cám ơn bá phụ bá mẫu quan tâm, bố mẹ ta đều khỏe cả. Bọn họ muốn ta thay mặt chúc mừng bá phụ. Đại ca, dâng lễ lên."

Tào Thạch "Vâng" ứng tiếng, từ trong ngực đem ra một hộp gấm dài, hai tay nâng trước mặt Cố Xương Hổ.

Cố Xương Hổ lại ha ha cười to, trong miệng nói: "Triệu đại ca vất vả rồi. Tường nhi trở về thay ta cảm ơn cha mẹ ngươi." Nói xong liền đưa tay nhận hộp gấm trong tay Tào Thạch, sau đó giao cho gia đinh bên cạnh. Hắn nhìn thấy Tần Mộ Sở phía sau Triệu Nhất Tường, hỏi: "Tường nhi, người trẻ tuổi theo ngươi tới là ai vậy? Ta hình như chưa gặp qua hắn?"

Triệu Nhất Tường nghe xong, kéo Tần Mộ Sở đến trước người, chỉ vào hắn hướng Cố Xương Hổ nói: "Bá phụ, hắn là ……" nói còn chưa dứt lời, truyền đến hai thanh âm đồng thời vang lên:

"Hắn là dâm tặc!"

"Hắn là dâm tặc!"

Một là giọng con trai, từ ngoài cửa truyền đến, vừa mới hết câu, liền có hai người tiến đến, Tần Mộ Sở đưa mắt nhìn lại, thì ra là hai người Phan Phi Hổ và Lữ Gia Minh phái Hoa Sơn, nói câu vừa rồi chính là Phan Phi Hổ. Giọng nữ kia, Tần Mộ Sở vừa nghe, trong lòng giật mình: "Sao lại là nàng?" Lúc này hai cô gái từ nội đường đi ra, một người ý phục màu xanh biếc, người kia màu phấn hồng. Nói chuyện chính là cô nương mặc y phục xanh biếc, chính là cô nương điêu ngoa mà hai ngươi từng ở giữa đường xuất thủ đại chiến. Chỉ thấy nàng vừa ra liền trợn mắt nhìn chằm chằm Tần Mộ Sở. Hoa Sơn Phan Lữ hai người tiến đến cũng như thế.

Cô nương ý phục màu phấn hồng, dung mạo so với cô nương y phục xanh biếc không phân cao thấp, chỉ là vẻ mặt không điêu ngoa, mà là cực dịu dàng. Nàng vừa thấy Triệu Nhất Tường, hai mắt sáng ngời, đi tới vui mừng kêu lên: "Tường ca ca, ngươi đã đến rồi!?"

Triệu Nhất Tường nhìn thấy nàng, cũng hướng nàng cười nói: "Ảnh muội, gần đây khỏe không?"

Phấn hồng cô nương mặt đỏ lên, nhỏ giọng nói: "Cám ơn Tường ca ca quan tâm, tiểu muội hết thảy đều tốt."

Triệu Nhất Tường hướng cô nương y phục xanh biếc hai tay ôm quyền nói: "Hạ cô nương gần đây tốt chứ?" Sau đó lại hướng hai người Phan Lữ nói: "Thì ra là Phan sư huynh và Lữ sư huynh Hoa Sơn a!" Hắn buông tay, kéo Tần Mộ Sở giới thiệu: "Tần huynh, đến làm quen một chút, đây là Hạ Ngữ Băng Hạ cô nương của Bích Sa đảo."

Tần Mộ Sở trong lòng hoảng hốt, thì ra vị cô nương y phục xanh biếc điêu ngoa kia chính là một trong võ lâm tân tú, cũng một trong Võ Lâm Thất Mỹ Hạ Ngữ Băng!

Chẳng phải, võ công của hắn cũng đủ để góp chân trong võ lâm tân tú thập đại rồi sao, chỉ là hắn không biết mà thôi.

Lại nghe Triệu Nhất Tường chỉ vào vị cô gái mặc y phục phấn hồng nói: "Đây là thiên kim của Mạnh bá bá, Cố Ảnh Cố cô nương."
Tần Mộ Sở trong lòng lại là giật mình, không tới một ngày gặp được hai vị trong Võ Lâm Thất Mỹ, xem ra thật sự là không uổng công chuyến này! Chỉ là ……
Triệu Nhất Tường lại chỉ vào Phan Lữ hai người nói: "Tần huynh, hai vị này……"

Tần Mộ Sở lập tức cắt lời Triệu Nhất Tường, hướng Phan Lữ hai người chắp tay nói: "Thì ra là các ngươi, không biết hai vị gần đây có khỏe chăng?"

Phan Phi Hổ "Hừ" một tiếng, tức giận nói: "Tên dâm tặc kia! Không cần ở đây giả bộ nữa!"


Tần Mộ Sở vội nói: "Hai vị, chỉ sợ trong đó có điều hiểu lầm. Chúng ta không bằng ……"

Phan Phi Hổ lập tức cắt lời hắn, quát lớn: "Hiểu lầm? Hừ, ngày đó ngươi cùng dâm tặc Lâm Lập Thu uống rượu ở tửu lâu, chúng ta tận mắt nhìn thấy, há là hiểu lầm? Càng huống chi, lúc ta cùng với Lữ sư đệ muốn giết tên dâm tặc Lâm Lập Thu kia, ngươi còn giúp đỡ hắn đối phó với chúng ta, đây chẳng lẽ là hiểu lầm sao?"

Tần Mộ Sở trong lòng khẩn trương, vội nói: "Đây quả thật là ……"

Triệu Nhất Tường cũng giúp Tần Mộ Sở biện bạch nói: "Đây thật là hiểu lầm, Tần Mộ Sở mới gia nhập giang hồ, lúc ấy đối với Lâm Lập Thu hắn không hay biết gì, tất nhiên là không rõ người nọ là dâm tặc, từ đó sinh ra hiểu lầm. Tần huynh, ý ngươi là như thế này đúng không!?" Nói xong hai mắt hắn liền nhìn sang Tần Mộ Sở.

Tần Mộ Sở vốn là muốn đem chuyện của hắn với Lâm Lập Thu nói ra hết, nhưng khi hắn thấy cặp mắt lấp lánh hữu thần kia của Triệu Nhất Tường, đột nhiên nghĩ đến: "Nếu mình nói ra hết, không phải là hại Triệu đại ca sao? Dù sao việc này cũng không thể giải quyết đơn giản, đành ủy khuất Lâm đại ca rồi." Hắn liền hướng Triệu Nhất Tường gật đầu, nói: "Đúng như Triệu công tử nói, ta vừa ra giang hồ, không biết tên Lâm Lập Thu này, tại hạ ở đây hướng nhị vị bồi tội vậy."


Phan Phi Hổ và Lữ Gia Minh hai sư huynh nghe xong Tần Mộ Sở xin lỗi, trong lòng cũng tốt hơn, sắc mặt cũng hòa hoãn đi.

Triệu Nhất Tường lại hướng về Tần Mộ Sở nói: "Tần huynh, ngươi và Hạ cô nương có phải có hiểu lầm gì không?"

Tần Mộ Sở liền nói ra chuyện mình không cưỡi được ngựa mà đứng giữa đường gặp gỡ Hạ Ngữ Băng, đương nhiên, hắn bỏ qua chút chuyện không thể nói. Cuối cùng Tần Mộ Sở hướng Hạ Ngữ Băng nói: "Hạ cô nương, lần trước là tại hạ không tốt, xin Hạ cô nương tha thứ cho."

Hạ Ngữ Băng không dễ đối phó như hai sư huynh Phan Lữ, nàng "Hừ" một tiếng, vẫn như cũ đối mặt với Tần Mộ Sở trợn mắt, nhưng cũng không có lên tiếng nữa.

Triệu Nhất Tường lập tức đi ra đả viên trường, hắn cười to vài tiếng, nói: "Đều nói chỉ là hiểu lầm, xem đi, bây giờ không phải đều nói rõ rồi sao?"
Cố Xương Hổ lúc này cũng ha ha cười to, nói: "Có người mà Hoa Sơn lưỡng vị đệ tử cùng Ngữ Băng, Nhất Tường không phân biệt được hắc bạch sao? Ta tin hắn, vị Tần Mộ Sở Tần thiếu hiệp này tuyệt không phải dâm tặc ……"

"Cố bá bá, người đang nói gì vậy? Ai sẽ không là dâm tặc a?" Ngoài cửa truyền đến một thanh âm kiều mỵ, tiếp lời của Cố Xương Hổ.

Đang nói vừa dừng lại, một đám người từ ngoài cửa tiến vào.

Đi tuốt đằng trước chính là một thiếu nữ 20 xinh đẹp như hoa. Y phục của nàng vô cùng rực rỡ, không giống Hạ Ngữ Băng hoặc Cố Ảnh thuần một màu, mà là nhiều chủng loại vải màu sắc phối hợp với nhau, lấy màu hồng là tâm, kết hợp với xanh da trời, trắng trong, vàng kim. Đặc biệt nhất chính là cổ áo dựng đứng, cổ trắng hơi vươn lên cao, khuôn mặt dưới ánh dương càng ánh thêm nét hồng nhạt. Đôi mắt to sâu như nước mùa thu, con ngươi luôn không an phận đảo vòng quanh.

Lúc này đôi mắt đẹp của nàng lướt qua trên người mọi người một vòng, dừng lại ở mặt Cố Xương Hổ, nàng lại hỏi Cố Xương Hổ: "Cố bá bá, người vừa rồi nói ai?"

Cố Xương Hổ còn không có trả lời, ngược lại là Triệu Nhất Tường nói trước. Hắn tiến lên một bước, hướng cô gái kia thi lễ nói: "Thì ra là Đinh Ngư tiểu thư, tại hạ Triệu Nhất Tường, ra mắt Đinh tiểu thư."

Đinh Ngư lúc này cũng thi lễ nói: "Triệu công tử khách khí rồi. Triệu công tử Lam gia bảo ai không biết, ai không hiểu đây? Hôm nay nhìn thấy, quả nhiên là khí vũ phi phàm!"

Triệu Nhất Tường vội vàng nói: "Đinh tiểu thư quá lời rồi."

Đinh Ngư chuyển lại hướng Tần Mộ Sở hỏi: "Oa? Vị thiếu hiệp này, ngươi nhìn ta như vậy, chẳng lẽ chúng ta trước kia gặp qua rồi sao?"

Tần Mộ Sở mặt đỏ lên, thi lễ đáp: "Đinh cô nương nói đùa, người như Đinh cô nương tựa như thiên tiên, tiểu tử làm sao mà gặp được?" Kỳ thật lúc Tần Mộ Sở vừa nhìn thấy Đinh Ngư, liền cảm thấy cảm giác quen thuộc, hình như đã gặp ở đâu đó, nhưng cô gái như Đinh Ngư, Tần Mộ Sở hắn hết lần này tới lần khác quả thật là chưa thấy qua. Cho nên Tần Mộ Sở bất giác liền nhìn chằm chằm vào Đinh Ngư.

( tác giả: chắc là nhân duyên của hai người rồi, nếu không, sao lại lần đầu tiên gặp mặt thì có cảm giác quen thuộc được? Tần Mộ Sở mặt lại là đỏ lên: …… không nói được gì )

Đinh Ngư vừa cười nói: "Vậy ngươi sao lại nhìn chằm chằm vào ta như thế? Chẳng lẽ là trên mặt ta có hoa sao?"

Tần Mộ Sở lại quẫn bách, thì thào đáp: "Ách (tiếng nấc) …… Đinh cô nương, ta …… cái đó …… ta ……" Lần đầu hắn gặp cô gái thẳng tính như Đinh Ngư, Đinh Ngư vừa hỏi, liền chẳng biết đáp lại ra sao. Cho dù là mình đã cùng Liễu Nguyệt cá nước ân ái, có nói chuyện cũng không trực tiếp như vậy.

Phía sau Đinh Ngư cũng là một đám thanh niên. Bên trái là một vị công tử mặc áo bào lụa màu bạc, bên hông đeo kiếm, tuổi khoảng hai mươi bốn, khuôn mặt có thể nói là tuấn tú, ánh mắt lại lộ ra một cỗ ngạo khí.

Hắn thấy Tần Mộ Sở đối với câu hỏi của Đinh Ngư ấp a ấp úng, trong lòng giận dữ, lại thấy Tần Mộ Sở là một người mới, không phải người nổi danh trong chốn võ lâm, hai mắt liền không khỏi lộ ra vẻ khinh thường, hướng Tần Mộ Sở nổi giận nói: "Nhãi ranh, ngươi là ai? Dám trả lời không tử tế câu hỏi của Đinh tiểu thư?"

Tần Mộ Sở mặc dù xuất thân thấp kém, từ nhỏ là một kẻ lưu lãng, nhưng tâm tính quật cường của hắn không hề thay đổi. Lúc này hắn thấy ánh mắt khinh thường, ngữ khí ngạo mạn của thanh niên bên trái Đinh Ngư, trong lòng rất không hài lòng, thầm nghĩ: "Người này nhìn qua trang phục công tử, như thế nào nói lên những lời xúc phạm vô lý như thế?"

Tần Mộ Sở quyết định phản kích người nọ, nhưng hắn vừa thấy lúm đồng tiền khi Đinh Ngư cười trong lòng bất giác mềm nhũn, thầm nghĩ: "Ta cần gì phải cùng bạn của nàng so đo? Như vậy chẳng phải là sẽ khiến nàng không hài lòng sao? Oài, thôi quên đi."


Vì vậy Tần Mộ Sở không đáp hắn, cũng không nói gì.

Lúc này, chủ nhân Cố Xương Hổ lên tiếng, chỉ thấy hắn nhướng mày, khách khí hỏi: "Vị công tử này là?"

Vị thanh niên bên phải Đinh Ngư, cầm kiếm tay trái, quần áo bằng tơ lụa màu xanh, vẻ mặt anh khí, tuổi khoảng hai mươi bảy hai mươi tám. Chỉ thấy hắn bước lên trước một bước, hướng Cố Xương Hổ hành lễ nói: "Cố trang chủ, tại hạ Yến Kinh Vương Tiến." Lại chỉ vào thanh niên bên trái Đinh Ngư lên tiếng nói: "Vị này là Lý Thượng Đông."

"A, thì ra là Yến Kinh tam anh." Hạ Ngữ Băng chen vào, nàng lại chỉ vào thanh niên ở giữa phía sau Đinh Ngư hỏi: "Vậy vị này nhất định là Trình Lực Trình công tử rồi?"

Thanh niên kia mặc một bộ trường sam màu xanh có hoa văn, bên hông đồng dạng đeo một trường kiếm, vẻ mặt có chút cô đơn, nhưng làm cho người ta cảm giác chỉ là một tích tắc, nếu không phải người rất tỉ mỉ thì không phát hiện được một tia cô đơn đó. Chỉ thấy hắn tiến lên một bước, hướng Cố Xương Hổ thi lễ trước, rồi mới quay đầu hướng Hạ Ngữ Băng đáp: "Tại hạ đúng là Trình Lực, Hạ cô nương trí nhớ thật tốt. Lần này đại thọ Cố trang chủ, mấy người chúng ta mạo muội đến đây, mong rằng Cố trang chủ đừng trách cứ." Nói rồi, liền lại hướng vợ chồng Cố Xương Hổ thi lễ.

Cố Xương Hổ quay đầu nhìn phu nhân hắn, phu nhân hắn Tiễn Nhu cũng liếc mắt nhìn hắn. Sau đó Cố Xương Hổ làm ra bộ dạng vui mừng nói: "Ha ha ha, lão phu cao hứng còn không kịp, sao lại trách cứ được chứ? Sự tích Yến Kinh tam anh bắt 'Ác Phan An' truyền tụng trong chốn giang hồ. Giang hồ chính phải có thanh niên như các ngươi. Đến đây đến đây, ta giới thiệu với ba vị, vị này là thiếu bảo chủ Lam Gia Bảo Triệu công tử, vị này là Tần thiếu hiệp hắn quen biết không lâu, vị cô nương biết Yến Kinh tam anh các ngươi chính là thiên kim của đảo chủ Bích Sa đảo Hạ Trạch Bình Ngữ Băng tiểu thư, con ta là Cố Ảnh, a, còn có đây là hai sư huynh Phan Lữ Hoa Sơn. Ha ha ha, các ngươi ngồi xuống làm quen. Ái chà, ta đã già rồi, giang hồ sau này là của các ngươi ……"

"Cố bá bá! Còn có ta. Hừ ……" Đinh Ngư bất mãn kêu lên.

"Ui cha! Ngươi nhắc ta mới nhớ." Cố Xương Hổ bàn tay vỗ trán, nói: "Ha ha ha, vị này là Đinh Ngư nhi. Đinh Ngư nhi, bọn họ vừa rồi ta đã giới thiệu một phen, để cho các ngươi tự làm quen nhau. Được rồi, Đinh Ngư nhi, như thế nào chỉ có mình ngươi đến, cha ngươi bọn họ đâu cả rồi?"

Đôi mắt Đinh Ngư đảo một vòng, lại suy nghĩ một chút, bộ dạng chân thật trả lời: "Cố bá bá, cha ta hắn nói ‘không phải chỉ là sinh nhật sao, có cái gì to tát chứ, không đi cũng được.’ Vì vậy bảo ta đến chúc mừng một tiếng."

Cố Xương Hổ nghe xong, có chút xấu hổ cười cười, không biết trả lời ra sao. Vẫn là phu nhân hắn Tiễn Nhu lên tiếng, chỉ thấy nàng ôn hòa cười mắng: "Tiểu ngư nhi, cha ngươi hắn nói thế thật sao?"

Tiễn Nhu nhìn Đinh Ngư lớn lên, há không biết tâm tính của nàng? Đinh Ngư rõ ràng là đang nhắm chồng mình tìm vui. Chỉ là đứa nhỏ này, ngay cả trưởng bối cũng dám trêu! Thật sự là quá láu cá rồi!

Đinh Ngư thấy Tiễn Nhu biết nàng lừa đảo, liền thè lưỡi, hướng Cố Xương Hổ cười hì hì nói: "Cố bá bá, tiểu Ngư Nhi đùa người thôi. Cha ta hắn, đợi lát nữa sẽ đến. A a a, cố bá bá đừng bị lừa nha!"

Cố Xương Hổ nghe Đinh Ngư nói xong, thật là dở khóc dở cười, chỉ đành giả vờ hậm hực nói: "Đinh Ngư nhi ……"

Cố Xương Hổ nói chưa xong, chỉ nghe thấy Đinh Ngư tức giận nói: "Hử! Ngươi sao còn nhìn ta chằm chặm như thế? Thằng con trai bốc mùi ngươi có còn lễ phép không thế!"

Nàng lời này đương nhiên không phải nói với Cố Xương Hổ, nhưng những lời này cũng vừa vặn khiến Cố Xương Hổ vừa gặp tình cảnh vừa rồi chẳng biết làm sao. Cố Xương Hổ không khỏi lắc đầu, thầm nghĩ: "Nha đầu kia, thật là …… sao lại nói như thế, thật là hồ đồ. Hạ Ngữ Băng mặc dù có lúc tức giận thì không khỏi hiển lộ tính tình, nhưng vẫn là một người lễ nghĩa. Còn có Ảnh nhi, Ảnh nhi luôn một bộ dạng dịu dàng, gặp ai cũng đều thi lễ, mình còn chưa thấy nó tức giận. Oài, xem ra là truyền từ mẫu than nó. Song cũng tốt, có thể có con gái như vậy cũng đủ rồi." Nghĩ thế, Cố Xương Hổ khóe miệng không khỏi nổi lên nụ cười hiền lành.

Bị Đinh Ngư lớn tiếng mắng chửi chính là nhân vật chính của chúng ta Tần Mộ Sở. Hắn trong lòng cũng âm thầm mắng chửi mình, sao mình lại vô lễ như thế? Cổ ngữ đều có câu: phi lễ vật thị (Cái gì không hợp với lễ thì chớ nhìn). Nhưng mắt lại không chịu khống chế, hình như Đinh Ngư là một khối nam châm lớn, luôn bị nàng hấp dẫn.

Nhưng mà, khi Tần Mộ Sở nghe Đinh Ngư chửi mình "Con trai bốc mùi", trong lòng lại nổi lên cảm giác giống như từng nghe qua, nhưng là mình thật sự lần đầu tiên gặp nàng.


Tần Mộ Sở bị nhiều người nhìn như vậy, bị Đinh Ngư chửi, mặt không khỏi đỏ lên, miệng há ra, rồi lại không biết nói cái gì mới tốt. Tựa như một tên ăn trộm vừa vặn bị phát hiện mà phát quẫn.

Đinh Ngư thấy Tần Mộ Sở xấu hổ, lại cười khúc khích một tiếng. Nhất thời, giống như đoá hoa kiều diễm tỏa hương, ánh mắt Tần Mộ Sở lại không tự chủ được ……

Triệu Nhất Tường thấy tình cảnh này, lập tức lớn tiếng kêu lên: "Các vị, chúng ta tìm bàn ngồi xuống từ từ nói chuyện đi. Ảnh muội! Ngươi dẫn đường đi!?"

Cố Xương Hổ cũng ứng tiếng nói: "Đúng vậy, Ảnh nhi, ngươi dẫn bọn hắn ra bên ngoài ngồi đi."

Cố Ảnh nghe xong, cũng không biết vì sao, mặt liền đỏ lên, cúi đầu nhỏ giọng ứng tiếng " Dạ " liền dẫn đầu đi ra ngoài cửa.


Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK