Đi vào đại thế giới Cổ Huyền Vực đã được ba tháng, Quách Dịch không ngừng dò la tung tích của đại ca, nhưng chẳng có ai biết về Quách Thiếu Thương. Cổ Huyền Vực thực sự quá lớn, dù là Vũ Thánh cũng chỉ có thể nắm rõ nhân sự trong phạm vi mấy vạn dặm, xa hơn là bó tay.
Chỉ riêng U Linh sơn mạch đã rộng lớn vô biên, hàng chục vạn quốc gia cùng tồn tại, nhân khẩu hàng chục ngàn tỷ. Toàn bộ Cổ Huyền vực có vô số địa vực như U Linh sơn mạch, muốn tìm một người còn khó hơn cả mò kim đáy bể.
"Xem ra chỉ có thể dựa vào bản thân mình. Ba năm sau, dù không tìm được đại ca, ta cũng phải trở về, tự tay tiêu diệt Thái Linh tông."
Cơ U Nhiên chỉ cho Quách Dịch nửa năm. Nếu hắn có thể trở thành Vũ Thánh trong nửa năm thì nàng sẽ thu hắn làm đồ đệ, dạy hắn linh pháp tu tiên. Nếu như nửa năm sau Quách Dịch không trở thành Vũ Thánh thì nàng sẽ đích thân đánh chết hắn. Bởi vì chỉ cần Quách Dịch chết đi, trận đánh cuộc kia cũng không còn hiệu quả, Cơ U Nhiên cũng không thua sư muội của nàng.
Tu vi của Cơ U Nhiên quá khủng bố. Ngay cả nhân vật như Thái Linh lão tổ cũng không xứng xách giày cho nàng. Quách Dịch không tin mình có thể trốn thoát khỏi mí mắt của nàng, đành phải tu luyện, cố gắng trở thành Vũ Thánh càng nhanh càng tốt.
"Đã qua một nửa thời gian, làm sao ta có thể đạt tới tầng mười của《 Đại Võ Kinh 》?"
Đêm nay, Quách Dịch không tu luyện, dạo bước dưới ánh trăng, đặt chân lên đỉnh núi. Hắn nhìn qua vùng núi nhấp nhô hiểm trở, ngắm nhìn U Cấm thành đèn đuốc sáng trưng ở xa xa, một tòa thành cường giả như mây.
Quách Dịch nhắm mắt minh ngộ, loáng thoáng cảm thấy một luồng khí tức kéo dài từ trong thành ra bầu trời, thần bí cổ xưa, tang thương như tới từ thời đại viễn cổ xa xưa.
"Sao lại như vậy? Chẳng lẽ trong U Cấm thành có thứ gì đang triệu hồi ta. Hay nó muốn truyền tới tin tức gì? Đây là điềm báo gì sao?"
Quách Dịch mở mắt, phát hiện trên bầu trời U Cấm thành xuất hiện hư ảnh của một tòa thần tháp. Trong thần tháp có một cửa sổ đang mở, âm u quỷ dị tựa như thông với một thế giới khác. Phía sau cửa sổ có một lão nhân bị nhốt, hai mắt ông lão mở ra, mỉm cười với Quách Dịch. Nụ cười lạnh lẽo quỷ dị khiến cho lòng người rét run.
Đúng lúc này, ngón trỏ của Quách Dịch nóng bỏng lên, Táng Thiên Kiếm hóa thành một đạo hư ảnh lao thẳng vào thần tháp như sao băng rơi, kiếm quang cắt nát cả không khí. Không có va chạm kinh thiên động địa, bóng kiếm xuyên qua bầu trời, hư ảnh thần tháp sụp đổ, cửa sổ biến mất, lão nhân hóa thành hư vô. Tất cả lại chìm vào trong U Cấm thành.
Toàn thân Quách Dịch bị mồ hôi lạnh làm ướt đẫm, nhưng khi hắn ngẩng đầu nhìn lên, bầu trời U Cấm thành đã không còn dị tượng, tựa như không hề có chuyện gì xảy ra.
Có điều, lúc này ngón trỏ lại tỏa kim quang lập lòe như một chiếc linh đăng, tiểu kiếm màu máu chìm nổi trong ngón đỏ, tự động hô hấp như một sinh mệnh.
Người thường hít thở không khí, Táng Thiên Kiếm hô hấp linh khí.
Táng Thiên Kiếm hoàn toàn sống lại rồi. Mỗi lần hô hấp là lại có lượng lớn linh khí dung nhập vào người Quách Dịch, âm thầm thay đổi thể chất của hắn, sức mạnh gia tăng còn nhanh hơn hắn tự tu luyện vô số lần.
"Đúng là kỳ bảo có một không hai, không hổ là bảo vật thông linh."
Quách Dịch hưng phấn đến run rẩy, lúc này có Táng Thiên Kiếm hỗ trợ, hắn cảm giác mỗi lần hô hấp là tu vi lại gia tăng, tốc độ tu luyện tăng nhanh kinh khủng.
Trên đỉnh núi, gió lạnh u u, bóng cây rập rờn, một bóng người chạy vội dưới núi, băng qua vách núi như giẫm trên đất bằng, tựa như bóng quỷ.
Bóng quỷ kia đạp lên đỉnh núi, nhìn thấy Quách Dịch ngồi khoanh chân như đang tu luyện, thốt lên kinh dị: "Sao lại là ngươi?"
Quách Dịch mở mắt, lộ vẻ ngoài ý muốn: "Tiểu Yên?"
Người này chính là Lý Tiểu Yên, muội muội của Lý Nguyên.
Lúc này, Lý Tiểu Yên tuyền một màu đen, tóc xanh dài, mặt xinh trắng nõn, đôi mắt đẹp như ngôi sao lóng lánh, môi thắm như mặt trời lúc hoàng hôn. Y phục bó chặt lộ ra thân hình lồi lõm đang phát dục của nàng. Mặc dù tuổi không lớn lắm nhưng vừa nhìn đã biết đây làm ột mỹ nhân bại hoại.
Vừa rồi Lý Tiểu Yên lộ ra thân thủ tuyệt đỉnh, quả thực là lợi hại hơn cả ca ca. Rõ ràng là nàng đã luyện tới tầng mười 《 Đại Võ Kinh 》.
Đây không phải lần đầu Quách Dịch trông thấy Lý Tiểu Yên, nhưng lúc trước nàng luôn lẽo đẽo sau lưng Lý Nguyên, bộ dáng điềm đạm đáng yêu như thiếu nữ nhà bên, như chim non nép vào người, rõ là một bé gái thuần khiết. Không ngờ nàng nhỏ như vậy mà đã luyện thành cảnh giới Vũ Thánh.
"Không ngờ ngươi lại có thể đạt tới tầng bảy chỉ trong một ngày. Tốc độ tu luyện của ngươi kinh dị thật." Hai người trầm mặc hồi lâu, Lý Tiểu Yên mở lời phá vỡ im lặng.
Quách Dịch được Táng Thiên Kiếm giúp đỡ, tu vi gia tăng một mạch. Chưa kịp cao hứng đã bị tiểu muội muội Vũ Thánh này đả kích trầm trọng. Tuổi nhỏ như vậy đã trở thành Vũ Thánh, Quách nhị thiếu gia sao vui được.
Quách Dịch cười nói: "Ca ca ngươi có biết ngươi là Vũ Thánh không?"
"Hắn không biết." Khuôn mặt tuyệt mỹ của Lý Tiểu Yên lộ vẻ khó hiểu, dường như tiểu cô nương mười hai mười ba tuổi này có rất nhiều bí mật không cho người khác biết.
"Sao ngươi phải giấu hắn?" Quách Dịch hỏi.
Lý Tiểu Yên mím môi, đôi mắt chớp chớp, nói: "Ca ca là một người tự phụ, từ nhỏ đã được xưng là thiên tài. Không ai được giỏi hơn ca ca, giỏi hơn ca ca là phải giết."
Quách Dịch thực sự không thể lý giải được tư tưởng của tiểu cô nương này, chẳng biết nàng có bệnh không nữa, lại hỏi: "Vì vậy mà ngươi che giấu tu vi của mình sao? Nếu hắn biết sự thật, hắn có thể vui vẻ sao?"
Lý Tiểu Yên điềm đạm đáng yêu nhìn Quách Dịch, lại biến thành bé gái ngoan ngoãn vô hại, miệng ngọt ngào nói: "Dịch ca ca, ngươi sẽ không nói ra, đúng không?"
Quách Dịch đột nhiên nghĩ tới một vấn đề rất nghiêm trọng: "Nếu có một ngày tu vi của ta vượt qua Lý Nguyên, liệu cô nương này có giết ta không?"
Hắn nghĩ tới đây, lập tức run rẩy, lại nhìn dáng tươi cười của Lý Tiểu Yên, thấy thế nào cũng có vẻ rất uy hiếp.
Quách Dịch thốt lên: "Ta đương nhiên không nói cho Lý huynh biết... bí mật này!"
Lý Tiểu Yên cười cười: "Ta xin ngươi, sau này có thể tu luyện chậm một chút được không? Tốc độ tu luyện của ngươi nhanh quá, ta sợ ngươi trở thành Vũ Thánh trước ca ca."
"Nhất định rồi." Quách Dịch vội vàng cam đoan, thậm chí còn thề với trời, làm bộ ta là kẻ tài trí tầm thường, cái gì cũng kém cỏi, cuối cùng còn đặc biệt nói với Lý Tiểu Yên: "Lúc ta ba tuổi từng có một thày bói đi qua, nói ta không thể trở thành Vũ Thánh, chỉ có thể sống tầm thường cả đời. Cho nên ngươi không cần sợ ta giỏi hơn ca ca ngươi." Nói xong liền rơi nước mắt.
Lý Tiểu Yên chỉ là một tiểu cô nương mười hai mười ba tuổi, tâm trí không sâu, chẳng mấy chốc đã bị Quách Dịch lừa gạt, đến cuối cùng còn rơi lệ lã chã vì an ủi Quách Dịch.
Quách Dịch thấy tiểu cô nương này không hề đề phòng mình, liền ngừng khóc, hỏi: "Đêm hôm khuya khoắt, ngươi lên đỉnh núi làm gì vậy?"
Lý Tiểu Yên nói: "Ta ở dưới kia thấy trên đỉnh núi xa xa có một luồng thần quang bay thẳng lên trời cao, hình dạng như lưỡi kiếm Ngươi có trông thấy gì không?"
Quách Dịch không ngờ chuyện vừa rồi lại có thanh thế to lớn như vậy, vội đáp: "Ta đang tu luyện... nhầm, đang ngủ. Ngươi cũng biết đấy, loại người tầm thường như ta có tu luyện cũng chỉ mất công, ngủ mới là lựa chọn chính xác. Cho nên ta không nhìn thấy gì cả, ngươi có nhìn nhầm không?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng tràn đầy nghi hoặc, tự nhủ: "Chẳng lẽ ta nhìn nhầm thật rồi!"
Quách Dịch nói ngay: "Nhất định là nhìn nhầm, ở nơi hoang vu này làm gì có thần quang. Nếu có thì người khác cũng trông thấy, sao không có ai lên núi?"
Quách Dịch vừa dứt lời, đột nhiên có một bóng người lao lên đỉnh núi.
Đó là một nam tử vô cùng tuấn mỹ, nét mặt góc cạnh rõ ràng, lộ ra khí khái hào hùng. Hắn cũng mặc áo đen, bề ngoài bụi bặm mệt mỏi như đã chạy qua một quãng đường rất dài.
Thằng này chạy đến thật không đúng lúc. Quách Dịch sắp lừa gạt đuổi được con điên này đi thì hắn xuất hiện, ngươi bảo Quách nhị thiếu gia phải làm sao.
Quách Dịch đang định mắng cho gia hỏa này một trận, Lý Tiểu Yên lại kéo hắn lao xuống núi, bỏ chạy như gặp phải thiên địch.
Mặc dù tu vi không bằng Lý Tiểu Yên nhưng thân thể của hắn đã được lột xác sau khi uống măng dịch, tốc độ rất nhanh, có thể so đấu tốc độ với Vũ Thánh.
Hai người chạy vội xuống núi, Quách Dịch có phần bó tay, không biết vì sao Lý Tiểu Yên lại bỏ chạy, liền hỏi: "Người đó là ai?"
Lý Tiểu Yên vừa chạy vừa nhìn về phía sau, khuôn mặt vẫn còn vẻ kiêng kị, nói: "Thiên tài Tịch Diệt Thiên, cũng là Vũ Thánh nhưng hắn mạnh hơn ta nhiều."
Quách Dịch rủa thầm: "Nhất định là ngươi đi giết người ta, kết quả là bị người ta giết lại."
"Ai bảo hắn dám tự xưng là một trong tứ đại thiên tài của U Cấm thành, cho nên hắn phải chết." Lý Tử Yên nói.
Quách Dịch im lặng, không ngờ mình lại đoán trúng.
"Không sao, nếu hắn đuổi theo thì ngươi cứ đi trước, ta cản lại cho."
"Cám ơn!" Quách Dịch không phải người thích phô trương, hơn nữa chuyện này cũng chả quan hệ gì với mình.
Lý Tiểu Yên nói: "Không có gì, ông trời rất công bằng, người ngu nên được sống lâu một chút."
Quách Dịch: "... "
Đây là cái thể loại logic gì? Người ngu ở trong mắt nàng lại có nhiều phúc lợi như vậy. Quách Dịch mừng thầm trong lòng, cảm thấy phương hướng này có thể phát triển, nói không chừng ngu si cũng là một ngành nghề không sai.
Tiếng xé gió ù ù rít gào sau lưng, Tịch Diệt Thiên chân đạp ngọn cây như Tu La, di động như quỷ mị, tốc độ còn nhanh hơn Lý Tiểu Yêu, rất nhanh đã đuổi kịp hai người.
"Ngươi trốn đi, ta ở lại cản hắn." Lý Tiểu Yên dừng lại, nghênh đón Tịch Diệt Thiên.
"Được!" Quách Dịch hoàn toàn không có khí phách của nam tử hán, cắm đầu chạy về phía trước, rất thiếu nghĩa khí, còn sảng khoái nói: "Ngươi về đi, đừng tiễn nữa!"
Quách Dịch vừa mới chạy được vài bước, Lý Tiểu Yên đã bị Tịch Diệt Thiên đánh bay, rơi thẳng vào ngực Quách Dịch.
"Con mẹ nó, sao ngươi thất bại nhanh vậy? Ngươi là Vũ Thánh cơ mà, sao lại yếu thế này?" Quách Dịch vác Lý Tiểu Yên trên vai, chạy vội xuống dưới núi.
Lý Tiểu Yên lau vết máu ở khóe môi, giận quá nói: "Vũ Thánh cũng chia cao thấp. Ta mới vào cảnh giới Vũ Thánh, còn Tịch Diệt Thiên chẳng kém cao thủ 《 Võ Bảng 》là mấy, có gan ngươi ở lại thử đi."
"Thử thì thử, chẳng lẽ ta sợ hắn."
Quách Dịch dừng lại, thả Lý Tiểu Yên xuống đất, nói: "Ngươi trốn đi, ta ở lại cản hắn."
Hắn lặp lại y nguyên lời Lý Tiểu Yên vừa nói, có khí phách như tráng sĩ một đi không trở về, hoàn toàn khác với hình tượng nhát gan sợ chết như vừa rồi.
Lý Tiểu Yên mắt lúng liếng, nghẹn họng nhìn Quách Dịch, giống như lần đầu tiên nhận thức hắn.
"Nhìn cái gì vậy? Một tên Tịch Diệt Thiên nho nhỏ có thể làm gì ta. Xem ta đánh lui hắn đây."
Quách Dịch nói đoạn liền huýt sáo, cao ngạo, tự tin bước về phía Tịch Diệt Thiên.
Lý Tiểu Yên nghĩ Quách Dịch đang đi tìm chết, trong lòng thầm than thở: "Hắn lại có thể nguyện ý chết vì ta, chẳng lẽ hắn yêu ta... Phì, phì! Con ngốc, không biết thẹn thùng!"
Lý Tiểu Yên nhìn Quách Dịch lần cuối, ánh mắt rất phức tạp, trong lòng lặng lẽ thì thầm: "Ngươi an tâm chết đi, mai sau ta sẽ đốt vàng mã cho ngươi."
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK