• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiểu thế giới Vân Châu, nam bắc dài ba trăm bốn mươi vạn dặm, đông tay dài hai trăm chín mươi vạn dặm, phàm nhân đi cả đời cũng không qua được một dải đông tây. Dù cho Thiết Đề Thú ngày phi ngàn dặm cũng phải mất gần một năm mới có thể tới nơi. Hơn nữa, không một con Thiết Đề Thú nào có thể kiên trì chạy suốt một năm, ít nhất cũng phải mất một nửa thời gian để nghỉ ngơi dưỡng sức. Vì lẽ đó, muốn đi đến điểm cuối cùng của tiểu thế giới phải mất ít nhất là hai năm.

"Đi mất hai năm, vừa đi vừa về là bốn năm. Ta làm gì có nhiều thời gian như vậy."

Tai lão mù thính như ăng ten, bắt sóng tốt vô cùng, nghe Quách Dịch thì thào liền cười nói: "Ta có thể giúp ngươi tới điểm cuối của tiểu thế giới trong ba ngày."

Lúc này, lão mù chân không đau, lưng không mỏi, mặt mày gian trá như gian thương thấy được cừu non.

"Thật à?"

"Nhưng ngươi phải cho ta một vật." Lão mù ngoác miệng ra cười như vừa thực hiện được gian kế, đáng tiếc Quách Dịch ở sau lưng nên không thấy, còn Quách Lỗ ở cạnh lại nghiến răng nghiến lợi.

Quách Dịch thở dài, không nghĩ gì đã đáp lời: "Giờ ta chẳng còn chi, tay trắng tay mà thôi, đời bạc gian... à, nhầm, lão muốn gì thì lấy đi."

"Đưa Táng Thiên Kiếm cho ta."

"Táng Thiên Kiếm!" Đây là lần đầu tiên Quách Dịch nghe thấy tên của thanh tiểu kiếm nọ, tay sờ soạng vào ngực, sờ vào tiểu kiếm, nói: "Không được, đây là vật gia truyền của Quách gia ta. Kiếm còn người còn, kiếm mất người mất."

"Không đưa cũng được, vậy ký nợ đi, ta tiễn ngươi một đoạn đường." Lão mù sờ vào mông, lấy ra một tờ giấy nợ đã chuẩn bị sẵn, đưa cho Quách Dịch và nói: "Ký nợ ba mươi tiên quả."

"Tiên quả là cái gì?"

Quách Dịch không phải người dễ xúc động, nhưng bây giờ không còn lựa chọn nào khác, dù có bất công cũng phải chấp thuận.

Lão mù cười "hiền hậu", nói: "Là một loại tiền ở đại thế giới Cổ Huyền Vực ấy mà."

"Linh Thảo Tử" là hạt giống của linh thảo, đơn vị tiền tệ thấp nhất ở đại thế giới. Một vạn "Linh Thảo Tử" đổi được một cây "Linh Thảo".

Một linh quả đổi được trăm cây linh thảo, một linh quả là đủ để mọi người xông vào aloso nhau. Còn tiên quả trong miệng lão mù lại là loại linh quả vạn năm khó xuất hiện một lần.

"30 tiên quả" Quách Dịch ký xong giấy nợ là trở thành người nghèo nhất thiên hạ.

"Được rồi, ba mươi tiên quả, ta sẽ trả nhanh thôi."

Lão mù đưa tay cầm giấy nợ, vuốt ve như được sờ soạng mỹ nữ, hôn hít một lúc rồi giấu kín vào người như báu vật.

Con thuyền nhỏ rẽ sóng du sông, từ từ lướt đi dưới đất trời non nước.

Quách Dịch chưa bao giờ thấy buồn như thế này, chưa bao giờ khát khao lực lượng như giờ khắc này. Nếu mình là cao thủ thần tiên thì hoàn toàn không cần nương nhờ vào lão mù nọ, Quách gia cũng không bị diệt môn.

"Ta phải trở nên mạnh mẽ!" Lúc này, chấp niệm lan tràn vô hạn trong lòng hắn.

Táng Thiên Kiếm trong ngực hắn lóe ánh hào quang, thân kiếm hiện lên những mạch máu dài hẹp, hằng hà sa số mạch máu tạo thành hơn trăm văn tự nhỏ, nét chữ không ngừng nảy lên như đang sống, như có sinh mệnh. Có điều, nháy mắt sau đó đã biến mất như chưa từng xuất hiện.

"Sao ta nhìn kiểu gì lão cũng không giống thầy tướng số, mà cứ như lão gian thương thế nhỉ."

Quách Dịch "cam tâm tình nguyện" ký "giấy nợ".

Lão mù cười to: "Tiền nào của nấy, cao thủ thần tiên trong miệng các ngươi cũng chỉ có thể ngày đi mười vạn dặm, nhưng Bạch Giao của ta có thể ngày bay trăm dặm!"

"Bạch giao hóa hình!"

Lão mù nhấc Bạch Vân Phàm cắm ở đầu thuyền rồi ném lên trời, lao thẳng vào mây xanh. Chợt có tiếng rồng ngâm vang vọng giữa ngàn mây, chấn cho dòng Vân Hâm dậy sóng ngập trời. Bạch Vân Phàm ghi "Thiên Toán Nhất Lậu" đột nhiên tỏa hào quang chói mắt, hóa thành một con giao long khổng lồ hàng trăm mét.

Dòng sông Vân Hâm dậy trăm trượng sóng, uỳnh uỳnh như nước lũ, vô số tôm cá giật nảy mình rồi chìm vào đáy nước, biến thành một dòng sông chết.

Long uy hùng mạnh, thiên địa khuất phục.

"Thần long." Quách Dịch kinh ngạc đến nỗi cằm muốn rơi xuống đất, nửa ngày không thốt lên lời.

Tiếng long ngâm vang vọng đất trời, trong lòng Quách Dịch tràn đầy nghi hoặc: "Rốt cuộc lão mù này là ai? Đây mới thực sự là thần tiên!"

Lão mù nhìn thấy biểu lộ của Quách Dịch và Quách Lỗ, đắc ý đến nỗi râu vểnh lên trời: "ha ha, đây chỉ là giao long bình thường, chỉ tương đương với một trăm vạn Linh Thảo Tử mà thôi."

Bạch giao nuốt mây nhả sương, thân hình rộng chừng mười mét, vảy có hoa văn, bay vòng trên không trung, lay mình một cái đã ra ngoài mấy chục dặm.

Quách Lỗ cực kỳ hâm ngộ, thầm tưởng tượng có một ngày mình cũng mua được một con giao long, cười rồng bay trên trời, bay lượn giữa ngàn mây. Đây mới thực sự là thần tiên, uy phong hơn cưỡi hạc nhiều.

Chiếc thuyền nhỏ đột nhiên bay lên, dần dần biến lớn, sau cùng lại hóa thành một con tàu cổ xưa dài trăm thước. Quấn quanh thuyền bay là một đám phù văn kỳ lạ, ấn ký lập lòe, phát ra hào quang như ngôi sao trên trời.

Từng dải sương trắng hội tụ lại xung quanh, Bạch Giao Phi Chu khi mờ khi tỏ giữa trời mây, xa xa nhìn lại tựa như thần phật ngự thuyền giáng xuống thế gian.
(bạch giao phi chu - giao long kéo thuyền)

Chiếc thuyền hóa thành một vệt sáng như sao băng, lao cực nhanh về bầu trời phương bắc.

Bạch Giao Phi Chu xuyên qua ngàn mây, bay lượn trên chín tầng trời. Tuy vậy, sàn tàu lại yên ả vô cùng, gió cũng không lùa vào được. Hằng hà sa số ngôi sao gần như có thể đưa tay hái được, đại địa thu nhỏ lại như một tấm bản đồ vĩnh viễn không nhìn thấy điểm cuối cùng.

"Ngươi... thực... thực là thần tiên?" Quách Lỗ rất muốn tự tát mình một cái xem có phải đang nằm mơ không, chợt phát hiện ra hai tay mình đã tàn.

Lão mù đáp: "Trên đời này không có thần tiên, chỉ có người tu tiên."

"Không thể nào. Nếu không có thần tiên, sao phàm nhân có thể sống lâu năm trăm tuổi, ngự kiếm giết người ngoài ngàn dặm, cười cười nói nói mà hủy diệt một tòa thành trì." Quách Dịch lại nói: "Dù là Vũ Thánh cũng chỉ sống được trăm năm, chỉ có thần tiên mới có thể thọ được năm trăm tuổi."

Lão mù cười đáp: "Thế giới này có người sống vạn năm, họ có thể nung trời nấu biển, tay không hái sao, đạp một cái là hủy diệt tiểu thế giới, ngươi có tin không?"

"Ta... " Quách Dịch không tin, nhưng trong lòng lại dao động.

"Tu tiên lộ dài đằng đẵng, vạn năm cũng không dài, vượt qua Vũ Thánh chỉ là đặt chân lên tu tiên lộ. Có điều biết bao người bị chặn ở bên ngoài, vạn Vũ Thánh mới có một người đột phá phàm thai, vượt qua giới hạn. Loại người dựa vào linh đan để đột phá như Thái Linh lão tổ, nhất định là tiềm lực tầm thường, vô vọng đạt tới cảnh giới cao hơn."

Quách Dịch tới tận bây giờ mới là tầng hai 《 Đại Vũ Kinh 》, ngay cả cảnh giới Vũ Thánh còn không biết thế nào, chớ nói chi là tu tiên lộ hư vô mờ mịt. Trong lòng không khỏi có phần thất lạc.

Trong đế quốc Vân Hâm, ba đại tông môn, triều đình và thường dân đều có thể tu luyện 《 Đại Vũ kinh 》 , đó chỉ là bản võ học điển tịch tầm thường người người đều biết.

《 Đại Vũ kinh 》 có tổng cộng mười tầng. Phàm nhân chỉ cần chăm chỉ là có thể tu thành ba tầng đầu tiên. Về phần tầng bốn, không phải chỉ dựa vào cố gắng là có thể thành công, mà phụ thuộc mật thiết vào thiên phú của bản thân và sự dạy dỗ của danh sư.

Tu luyện đến tầng ba là có thể gia nhập quân đội làm lính, từ tầng bốn đến tầng sáu là có thể làm bách phu trưởng, thiên phu trưởng, vạn phu trưởng.

Tu luyện tới tầng bảy《 Đại Vũ kinh 》là có thể trở thành bá chủ bang phái, trở thành tông sư võ đạo của một phương.

《 Đại Vũ kinh 》 tầng mười còn được xưng là Vũ Thánh, cũng là cực hạn của phàm thể. Muốn siêu việt cực hạn, hóa thánh làm thần, đạt tới cảnh giới thần tiên trong truyền thuyết thì không thể dựa vào 《 Đại Vũ kinh 》 .

"Ta nhất định có thể vượt qua Vũ Thánh, siêu việt phàm thai, bạch nhật phi thiên!" Trong lòng Quách Dịch dâng lên ý chí chiến đấu vô hạn!
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK