Lưu Ngọc phun một búng máu lên ngực hoàng đế, miệng vẫn không quên báo động: “Có thích khách!”
Cung nữ Huệ Tử hét lên một tiếng, lập tức một lưỡi gươm lạnh lẽo lao thẳng về phía nàng, chợt, một trận gió thổi tới, đem lưỡi gươm đánh chệt hướng, Lưu Niên bay tới, nắm Huệ Tử lao ra ngoài.
Sau đó, thân hình hắn lóe lên, rút đao bổ về bóng đen sau màn.
Vu Hận sinh liếc mắt, một hơi lạnh lướt qua, Lưu Niên chợt thấy hai má ươn ướt, máu từng giọt đổ.
Hắn kinh hãi, công phu thích khách này không tầm thường.
Suy nghĩ chợt lóe, Lưu Niên lđổi chiêu tiếp tục đánh lên, không cho hắn có cơ hội tiếp tục ám sát hoàng đế,
Vu Hận Sinh cùng hắn triền đấu, thành thạo, thỉnh thoảng lạnh lùng tung một câu:“ Ngươi là người của Diệp Tri Vân, với ta có chung mục tiêu giết hoàng đế mới đúng. Như thế nào, chẳng lẽ ngươi bị hoàng đế mê hoặc , mê luyến quyền thế?”
Lưu Niên không nói, chỉ cắn chặt khớp hàm, quyết tâm chống đỡ.
Tuy hoàng đế đối xử tệ bạc với sư phụ, huynh đệ bọn họ hận không thể ăn gan uống máu hắn, nhưng bọn họ sẽ không hành động khi chưa có lệnh của sư phụ cùng vương gia.
Sư phụ bị hắn đối đãi tàn nhẫn, khổ không nói hết nhưng vẫn căn dặn bọn họ, hoàng đế có sai, tội đáng chết vạn lần, nhưng dân chúng vô tội, triều đình cần hắn. Không thể vì thù riêng của mình làm rối loạn kỉ cương, giúp kẻ thù thừa cơ tấn công.
Vu Hận Sinh châm chọc nhìn hắn, chiêu thức như nước chảy mây trôi:“Ngươi không phải đối thủ của ta, không muốn chết liền cút ngay!”
Lưu Niên biết hắn nói đúng nhưng không thể không đánh, chỉ liều mạng ngăn cản, đám người Cố Chiêu xông tới chưa giúp được hắn đã trúng phải cương châm của Vu Hận sinh, tử thương vô số, không cách nào tới gần hắn dầu chỉ một chút.
Rất nhanh, Vu Hận Sinh, chiêu chiêu áp sát, không có nửa điểm lưu tình, than thể Lưu Niên vết thương lớn nhỏ chồng chất.
Lưu Ngọc hét lớn, giơ song chưởng bổ Vu Hận Sinh.
Vu Hận Sinh lạnh nhạt:“Người bên cạnh cẩu hoàng đế sao có thể là bao cỏ, Lưu công công, ta chờ ngươi lâu rồi !”
Mười ngón tay như bay, chỉ phong từng đợt từng đợt ập tới, Lưu Ngọc thân như quỷ mỵ, rất nhanh né tránh, nhưng không trực tiếp đón đỡ.
Lưu Ngọc nhìn gần hắn:“Ngươi thật sự giết Tề vương cùng Tô Mạt?”
Vu Hận Sinh nhướng mi, biểu tình đắc ý dào dạt.
Lưu Ngọc căm hận, mỗi chiêu một nhanh nhưng Vu Hận Sinh đâu phải kẻ đầu đường xó chợ. Hai người đấu đến long trời lở đất, người ngoài không nhìn rõ ai là ai, chỉ thấy hàn quang lòe lòe, ngay cả bóng người đều nhìn không thấy .