Hắn chậm rãi nói: “Lễ vật cho Tả Nghi Lan không phải ta đưa. Là mẫu phi cùng phụ hoàng tuyển. Ta giấu ở giá sách, là mẫu phi thừa dịp ta chưa chuẩn bị cho người đưa đi.”
Đại tiểu thư nhớ đến lúc dự tiệc ở trong cung, thái tử có hưa tặng nàng một hộp dùng để đựng quân cờ, làm cho nàng mỗi ngày đều nhìn hắn.
Hắn dừng mắt thật lâu trên người nàng:
“Ta biết nàng trách ta, ta cũng hận chính mình sao lại yếu đuối như vậy, thân bất do kỉ. Ta không thông minh cũng không xuất sắc. Văn không bằng ngũ đệ, võ không bằng nhị ca. Ta có tài đức gì để làm thái tử? Cũng chỉ để cho người khác mơ ước ghen ghét mà thôi, chính tay ta nhường cho người khác. Ít nhất như vaayyj ta còn có thể có nàng. Nhu nhi, nàng nói cho ta biết, có được hay không?
Đại tiểu thư ngây người, trước mắt như hư ảo, lỗ tai ầm ì vang vọng lập tức trở nên yên ắng, chỉ có cặp mắt thâm u kia, trong tai quanh quẩn lời hắn: “Có thể hay không? Có thể hay không…”
Nàng cái gì cũng không tự hỏi, trong đầu trống rỗng, hắn thật lòng với nàng, ít nhất lúc này là như vậy.
Thái tử hơi ngoéo môi một cái nói: “Nhu nhi, nhìn nàng gả cho kẻ khác, cái gì ta cũng đều không cần. Ta tưởng rằng ta có thể không cần nhưng giờ ta phát hiện ra, ta làm không được. Nghe nàng đáp ứng gả cho hắn, ta cảm thấy ta tình nguyện cái gì cũng không cần, ta chỉ cần nàng.”
Hắn cười, sau đó chậm rãi xoay người.
Đại tiểu thư trong lòng trầm xuống,“Ngươi muốn làm gì?”
Hắn lại thả người nhảy xuống, đại tiểu thư cảm thấy trái tim mình giống như bị cái gì hung hăng đấm vào,“Phốc” một tiếng, phá tan.
“Hoàng Phủ Tuyên!” Nàng hô to một tiếng, vọt đi qua, đầu óc nàng trống rỗng, cái gì cũng không nhớ rõ , tới tới lui lui chỉ có hình ảnh hắn mỉm cười, hắn nhảy xuống.
Nàng không chút suy nghĩ, liền cũng nhảy xuống.
Trong lòng nàng chỉ có một ý niệm trong đầu, nếu hắn thật sự yêu nàng, nếu hắn thật sự chết vì nàng, nàng cũng sẽ vì hắn đi tìm cái chết. Nàng không cần lo lắng cái gì khác, chỉ có một cái ý niệm trong đầu, hắn nguyện ý chết vì nàng, nàng liền nguyện ý lấy cái chết hồi báo.