"Chủ nhiệm Lục, anh hôm nay nể mặt tới đây, nói thật, tôi lão Bành thật rất cảm tạ."
Thính trưởng Bành kéo tay Lục Duệ, nhiệt tình nói.
Ấn tượng của Lục Duệ đối với người này vốn không được tốt lắm, dù sao mấy chục vạn của công ty giải trí Hải Tinh rõ ràng bị thính văn hóa nuốt, có điều hiện tại nhìn bộ dạng của vị thính trưởng Bành này cũng có chút không khớp với trong tưởng tượng của mình.
Cười ha ha, Lục Duệ nói: "Công là công, tư là tư, không thể nói nhập làm một, tôi cũng vừa tới phòng đốc tra, có một số việc, thính trưởng Bành anh phải hiểu cho tôi: "
Thính trưởng Bành gật đầu: "Tôi minh bạch, tôi minh bạch, anh hôm nay có thể đến chính là nể mặt tôi rồi, chúng ta ngồi xuống tán gẫu, hôm nay nhất định là không say không về."
Lục Duệ cười cười: "Chúng ta thì không sao, nhưng anh Trần thì thôi, tôi sợ ngày mai bí thư Hàn sẽ mắng chúng ta."
"Ha ha ha... ... ..." Thính trưởng Bành cũng bật cười.
Người đã tới đủ, tất nhiên là đồ ăn ngươi lớn, bởi vì là ba người ăn cơm, cũng không gọi nhiều, rất nhiều lúc, bàn việc trên bàn rượu thì thoải mái hơn ở văn phòng.
Sau khi Nhân viên phục vụ đem đồ ăn lên thì lui ra ngoài, thính trưởng Bành tự mình rót một chén rượu cho Lục Duệ, cầm chén rượu lên nói: "Hôm nay lần đầu tiên gặp mặt, bất kể là thế nào, cảm tạ chủ nhiệm Lục đã nể mặt lão Bành tôi, cũng cảm tạ trưởng phòng Trần giúp tôi mwofi chủ nhiệm Lục tới." Nói xong hắn cầm chén rượu trong tay lên uống một hơi cạn sạch.
Lục Duệ và Trần Dương nhìn nhau một cái, Trần Dương gật đầu, Lục Duệ cũng không, ngửa cổ lên uống cạn, sau đó cười nói: "Thính trưởng Bành khách khí rồi, nếu tôi đã tới thì chúng ta cũng đừng lộng huyền hư nữa, có gì anh cứ nói thẳng tôi nếu có thể giúp đỡ thì tuyệt đối sẽ không chối từ, thế nào?"
"Sảng khoái!" Thính trưởng Bành đặt chén rượu xuống rồi thở dài nói với Lục Duệ: "Chủ nhiệm Lục, tôi nói thật với anh, khoản tiền của giải trí Tinh Hải quả thực lão Bành tôi thấy tiền sáng mắt giữ rồi. Có điều lão Bành tôi lấy nguyên tắc đảng tính của mình ra cam đoan, chỗ tiền này tôi không giữ cho mình một xu, anh có thể đi hỏi thăm xem lão Bành tôi là ai, lần này tôi cũng thật sự không có cách nào. Thính văn hóa vốn chính là nha môn nước trong, ngân sách tài chính ít, công tác của chúng tôi vốn khó làm, ví dụ như quản lý quản lý văn vật tỉnh lý, ngay cả tiền duy hộ văn vật cũng không có, đồ của lão tổ tông cũng có thể trơ mắt nhìn bị hủy diệt. Lần trước rất nhiều văn vật quý sắp bị hủy, cần một khoản tiền lớn để duy hộ, tôi nhất thời tình thế cấp bách mới nghĩ đến giữ số tiền đó."
Lục Duệ nhìn thấy bộ dáng của hắn, cau mày, lại không nói gì, mà là hướng ánh mắt về phía Trần Dương ở bên cạnh.
Trần Dương tất nhiên biết Lục Duệ là có ý gì, đây là đang hỏi mình lời nói của thính trưởng Bành rốt cuộc là thật hay giả, hắn cười khổ gật đầu nói: "Quả thực, tài chính của tỉnh lý cũng không dư dả gì, ngân sách giành cho bên văn hóa khá là ít, con người của Lão Bành tôi cũng hiểu."
Khẽ gật đầu, Lục Duệ quay đầu nói với thính trưởng Bành: "Nếu thính trưởng Bành đã ăn ngay nói thật với tôi, vậy là không coi Lục Duệ là người ngoài, tôi cũng nói thật lòng, anh lớn tuổi hơn tôi, tôi phải gọi một tiếng lão ca, lão ca anh làm như vậy, tôi cảm thấy với chuyện anh giữ tiền của giải trí Tinh Hải là hai chuyện khác nhau, ít nhất, anh cũng không thể bởi vì tài chính của chính phủ chúng ta khó khăn mà đi làm khó một xí nghiệp tư doanh."
Sắc mặt Thính trưởng Bành lập tức xấu hổ, sau một lúc lâu mới gật đầu nói: "Lão đệ, những gì anh nói tôi đều hiểu, nhưng lúc đó tôi thực sự bất lực. Anh không biết chỗ khó xử của thính văn hóa đâu, đừng nhìn tôi là thính trưởng, nhưng tôi con mẹ nó còn không thoải mái bằng một xử trưởng địa phương."
Lục Duệ im lặng, lời nói của thính trưởng Bành có lẽ cũng có chút đúng, nhưng Lục Duệ biết, hắn về đại thể thì không nói dối mình, đúng như lời hắn nói, bộ môn chính phủ của Hoa Hạ không phải tất cả đều có nước béo, rất nhiều lúc mọi người chỉ nhìn thấy một mặt hào nhoáng của bộ môn chính phủ, chứ không nhìn thấy một mặt không được hạnh phúc của bộ môn. Ví dụ như thính văn hóa của thính trưởng Bành hiện tại, ngoài mặt thì trông giữ không ít địa phương, nhưng trên thực tế nhưng trên thực tế quyền lực chân chính không có bao nhiêu, còn gánh vách nhiệm vụ nặng nề. Hơn nữa đầu nhập tài chính của quốc gia cũng ít, rất nhiều lúc, thính văn hóa, thính giáo dục các nơi đều là loại nha môn nước trong khốn khổ này.
Tuy rằng thở dài trong lòng, nhưng Lục Duệ vẫn không cảm thấy thính trưởng Bành có thể vì lý do này mà lấy tiền của giải trí Tinh Hải.
"Bành lão ca, nghe tôi một câu, trả lại chỗ tiền đó cho công ty giải trí Tinh Hải đi." Sau một lúc lâu Trầm ngâm, Lục Duệ chậm rãi nói.
Thính trưởng Bành cười khổ một chút nói: "Lão đệ, tiền đó đã tiêu rồi, tôi biết lấy đâu ra mà trả? Hơn nữa, họ Dương đó không có hậu đạo, lấy cục văn hóa chúng tôi ra làm súng, tôi có thu tiền của hắn cũng đáng!"
Nghe vậy Lục Duệ hơi sửng sốt, có chút kinh ngạc hỏi: "Thế là sao?"
Sau khi Thính trưởng Bành giải thích cho Lục Duệ, sắc mặt Lục Duệ cũng có chút khó xử.
Dương Thủ này xem ra đã không nói thật với mình.
Cuộc biểu diễn Lúc trước, công ty giải trí Hải Tinh quả thực là phía đảm trách, lúc ấy vốn định để nghệ nhân của bản thân giải trí Tinh Hải biểu diễn, thuần túy là để ngày lễ du lịch quốc tế được náo nhiệt hơn, có điều Dương Thủ ẩn dấu một tâm nhãn, khi hắn ký hợp đồng với thính văn hóa đã ghi rõ, thu nhập vé vào cửa sẽ thuộc hết về giải trí Tinh Hải, bởi vì lúc ấy thính văn hóa cũng cảm thấy nghệ nhân của giải trí Tinh Hải không đáng bao nhiêu tiền, nên không nghĩ nhiều. Nhưng sau khi ký kết hợp đồng, chờ bên thính văn hóa chuẩn bị sân bãi xong rồi, các thủ tục cũng làm hết rồi, giải trí Tinh Hải không ngờ mời một đám sao tới, kết quả vé vào cửa lập tức tăng lên, thính văn hóa thấy vậy thì liền phát hỏa, Dương Thủ anh không phải đang lợi dụng thính văn hóa à?
Lục Duệ cũng hiểu rõ là sao, nói trắng ra là là lá gan c Dương Thcủa này không nhỏ, cũng dám lấy thính văn hóa ra làm súng, kiếm lời cho bản thân.
Tính toán này quả thực là không tồi, lợi dụng ưu thế của thính văn hóa, thủ tục hạng mục cần chạy cho cuộc biểu diễn thì để thính văn hóa phụ trách, sau đó thì mình chỉ cần phụ trách mời ngôi sao, bán vé lấy tiền là được, trong ngoài đều có thể kiếm một khoản tiền lớn. Chỉ có điều Dương Thủ không ngờ thính trưởng Bành dám thu giữ chỗ tiền bán vé, cho nên mới ầm ĩ tới tình trạng hiện tại.
Nghĩ một lát, Lục Duệ cười nói: "Bành lão ca, anh quen biết với bên đài truyền hình? Hay là quen với bên điện lực chứ?"
Thính trưởng Bành ngây ra một lúc: "Quen thì có quen, có điều việc này thì có liên quan gì tới họ?"
Cười cười, Lục Duệ nói: "Anh đó, trước hết nghĩ biện pháp trả lại cho công ty Hải Tinh mấy chục vạn đó, sau đó tôi sẽ nghĩ cho anh một kế, đảm bảo kinh phí tương lai của thính văn hóa các anh không thành vấn đề, không chỉ như thế, anh còn có thể hưởng thụ cảm giác trong túi có tiền cơ?"
Hắn nói như vậy, thính trưởng Bành lập tức liền ngây dại, làm thính trưởng nhiều năm như vậy, nhưng lần đầu tiên nghe thấy cách nói này.
Nhìn Lục Duệ, thính trưởng Bành quả quyết nói: "Chỉ cần biện pháp này của anh dùng được, tôi d đập nồi bán sắt trước tiên cũng sẽ trả lại tiền cho giải trí Tinh Hải. Có điều biện pháp kia của anh rốt cuộc là gì?"
Lục Duệ cười cười thần bí, nói với Trần Dương: "Việc này nếu làm tốt, chắc tỉnh H chúng ta có thể nổi bật trên toàn quốc, đương nhiên là chuyện tốt rồi."
Lần này ngay cả Trần Dương cũng có hứng thú, hắn rất hiếu kỳ, rốt cuộc rốt cuộc có biện pháp nào có thể khiến thính văn hóa tỉnh H từ lỗ thành lãi.
"Bành lão ca, thính văn hóa các anh có công ty truyền thông cấp dưới hay không?" Lục Duệ hỏi.
Cau mày nghĩ một lát, thính trưởng Bành lắc đầu: "Thính văn hóa Chúng tôi làm gì có cái này ."
Lục Duệ gật đầu: "Tôi hỏi vậy thôi, nếu tổ chức tiết mục văn nghệ, ví dụ như tiết mục nữ sinh khoái hoạt, có cần thính văn hóa phê duyệt hay không?"
Thính trưởng Bành cười ha ha: "Vậy đương nhiên rồi, là bộ môn chủ quản công tác văn hóa toàn tỉnh, hoạt động văn hóa trọng đại toàn tỉnh đều phải được thính văn hóa chúng tôi xét duyệt." Nói xong hắn có chút khó hiểu nhìn Lục Duệ nói: "Lão đệ, anh rốt cuộc là có ý gì?"
Cười cười, Lục Duệ nói: "Ý tứ Của tôi là thính văn hóa tỉnh H và mấy công ty biểu diễn Hàn Quốc liên hợp tổ chức một tiết mục chọn ngôi sao, mục tiêu tất nhiên chính là trở thành công ty đào tạo ngôi sao ngoại quốc, anh cảm thấy thế nào?"
Vẻ mặt Trần Dương mạc danh kỳ diệu, hắn thật sự không hiểu phương diện này rốt cuộc có liên quan gì, nhưng sắc mặt của thính trưởng Bành lại trở nên ác liệt, khác với người ngoài nghề như Trần Dương, thính trưởng Bành ít nhiều minh bạch ý tứ của Lục Duệ, nếu như thực sự như hắn nói, làm ra một hoạt động như vậy, vậy chắc tỉnh H lập tức sẽ nổi danh toàn quốc. Hoạt động này nếu thật sự làm lên, chỉ phí quảng cáo thôi cũng là một khoản tiền cực lớn rồi.
"Lão đệ, thế không phải đùa chứ, công ty giải trí Hàn Quốc, có thể liên hệ được không?" Có chút do dự nhìn thoáng qua Lục Duệ, thính trưởng Bành hỏi.
Lục Duệ chậm rãi gật đầu: "Tôi có bằng hữu, có chút quan hệ ở bên kia, có thể liên hệ được, Có điều bên đài truyền hình thì phải nhờ Bành lão ca rồi."
Trầm ngâm một chút, thính trưởng Bành nói: "Bên Đài truyền hình thì dễ tôi, tôi đi lại lôi kéo chút quan hệ chắc cũng không khó, có điều chuyện này nếu liên quan tới công ty diễn nghệ ngoại quốc, sẽ phải xin bộ tuyên truyền tỉnh ủy."
Hai tay xòe ra, Lục Duệ nói: "Cái này tôi chịu không giúp được anh rồi."
Mỉm cười, Trần Dương ở bên cạnh nói: "nếu là bộ Tuyên truyền thì tôi thấy có thể nhờ bí thư Hàn giúp. Lão Bành anh đưa ra phương ánđi, giao cho tỉnh trưởng Vương, bảo ông ấy đưa cho bí thư Hàn xem, xin ông ấy nói một tiếng với trưởng ban Triệu của ban tuyên truyền, chắc không có vấn đề gì đâu."
Thính trưởng Bành im lặng không nói gì, Lục Duệ rất rõ ràng, hắn đang tính toán lợi ích của mình.
Lục Duệ cũng không vội, bậc thang mình giúp hắn giúp hắn tìm rồi, nếu vị thính trưởng Bành này còn không leo lên, vậy đừng trách Lục Duệ tâm ngoan thủ lạt, chỉ là chuyện ngầm chiếm tài sản xí nghiệp tư doanh thôi cũng khiến hắn mất chức rồi.
" Thính trưởng Bành, anh cứ nghĩ cho kỹ đi, tôi cũng chỉ đề nghị vậy thôi." Lục Duệ thản nhiên nói.
Thính trưởng Bành ánh mắt lập lòe, hắn biết quyết định này của mình chẳng khác nào là đáp ứng Trần Dương, đưa Vương Chu lên thuyền lớn của Hàn Định Bang. Nghĩ đến lời nói của Vương Chu mấy ngày trước với mình, thính trưởng Bành khẽ cắn môi, gật đầu nói: "Lục lão đệ, vậy tôi không khách khí, đa tạ anh."