Mục lục
[Dịch]Quyền Khuynh Nhất Thế- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Duệ đang suy nghĩ thì nhìn thấy đoàn người Hoàng Thế Hùng từ cửa hàng lang đi ra.

Lãnh đạo Tỉnh ủy nếu đã tới, mọi người tất nhiên lập tức tinh thần phần chấn, người ưỡn thẳng, giống như đang đợi duyệt binh.

Nhìn thấy Lục Duệ thần sắc đứng phía sau Đào Ngọc Cường và Lý Tú Quân, Hoàng Thế Hùng nhìn thật sâu, nhưng không nói gì, chỉ khi nhìn thấy toàn thể thường ủy huyện ủy huyện Đại Hồng đều chờ ở ngoài nhà khách thì mới nói: "Đồng chí Đào Ngọc Cường, Lý Tú Quân Lý Tú Quân, huyện Đại Hồng các anh chẳng lẽ không có công tác gì phải xử lý à?"

Đào Ngọc Cường ngây ra, không hiểu những lời này của bí thư Hoàng có ý gì, ngược lại Lý Tú Quân linh cơ khẽ động, bỗng nhiên minh bạch được những lời này của Hoàng Thế Hùng là có ý gì, vội vàng mở miệng nói: "Bí thư Hoàng, ngài hiểu lầm rồi, chúng tôi chỉ đến tiễn chư vị lãnh đạo, chuyện xuống nông thôn tôi không đi, bên chính phủ còn có việc phải làm."

Hoàng Thế Hùng hài lòng nhìn thoáng qua Lý Tú Quân, gật đầu nói: "Lý đồng chí nói rất đúng. Thế này đi, đồng chí Lục Duệ theo tôi được rồi, gọi cả đồng chí của cục nông nghiệp nữa, chúng ta khảo sát thực địa những gì anh ta nói một chút. Về phần các đồng chí khác thì nên làm gì thì làm đi, đừng bởi vì mấy người chúng tôi tới mà ảnh hưởng tới công tác bình thường của các anh."

Nói xong, trực tiếp ra khỏi Lục Duệ không dám chậm trễ, vội vàng cất bước đi theo phía sau đám người Hoàng Thế Hùng.

Lý Tú Quân biểu hiện này của Lý Tú Quân, Đào Ngọc Cường hơi sửng sốt, lập tức ảo não không thôi, mình thật sự là có chút gấp quá rồi. Bị Lý Tú Quân và Lục Duệ qua mặt. Nhìn bóng dáng của Lục Duệ, Đào Ngọc Cường ở trong lòng hừ lạnh một tiếng, không nói gì.

Lý Tú Quân Ở bên cạnh cười cười, nói với Đào Ngọc Cường: "Bí thư Đào, ngại quá, bê huyện chính phủ tôi còn có việc, tôi đi trước."

Nói xong, cũng mặc kệ Đào Ngọc Cường, cứ như vậy lập tức rời khỏi.

Bọn họ còn đang cảm khái vận khí tốt của Lục Duệ thì đoàn xe của Hoàng Thế Hùng đã lái ra khỏi nhà khách huyện ủy.

Thời gian Khảo sát không, Hoàng Thế Hùng tuy rằng nói muốn ở huyện Đại Hồng vài ngày, nhưng y là bí thư tỉnh ủy, nhiều nhất cũng chỉ đi chung quanh một chút, sau khi thăm hỏi mấy thôn nghèo khó thì Hoàng Thế Hùng cảm khái nói: "Phát triển kinh tế Địa phương, mấu chốt là phải xem các cán bộ có thể giải phóng tư tưởng, thực sự cầu thị hay không. chúng ta không thể chỉ nhìn thấy một bộ phận người giàu có lên thì quên hết trong đây vẫn còn có rất nhiều người nghèo."

Bộ trưởng tổ chức Tỉnh ủy Đường Ba nói: "Đúng vậy, cho nên nói cách tuyển cán bộ là rất quan trọng, sự giàu nghèo của một địa phương quan trọng là phải cán bộ xem chúng ta có đắc lực hay không, đảng tổ chức địa phương có sức chiến đấu khai thác tiến thủ hay không, chỉ cần các cán bộ lãnh đạo từng thời từng khắc để lợi ích của quần chúng ở trong lòng, như vậy tình trạng bần cùng lạc hậu tới mấy cũng có thể thay đổi."

Nghe thấy lời nói của hai người, bộ trưởng tuyên truyền tỉnh ủy Mã Hồng Nhạn tiếp lời nói: "Bí thư Hoàng nói rất đúng, cho nên sang năm trọng điểm công tác của bộ môn tuyên truyền toàn tỉnh chúng tôi sẽ là đại lực tuyên truyền và khen ngợi cá nhân tiên tiến và đảng tổ chức tiên tiến của cơ sở."

Lục Duệ đi theo bên cạnh không nói gì, chỉ tình huống giới thiệu tình huống mới có thể ngẫu nhiên nói vào được vài câu.

Đường Ba nhìn thấy bộ dạng của Lục Duệ thì không nhịn được cười nói: "Bí thư Lục à, cậu có lòng tin xây dựng huyện Đại Hồng thành Thuận An thứ hai không?"

Trên mặt Lục Duệ lộ ra nụ cười xấu hổ: "Bộ trưởng Đường nói đùa rồi, Đại Hồng là Đại Hồng, Thuận An là Thuận An, đều cho đặc điểm và phương hướng phát triển riêng, không thể so sánh được. Có điều tôi tin, dưới sự quan tâm của lãnh đạo tỉnh ủy, dưới sự lãnh đạo chính xác của thị ủy thị chính phủ chúng tôi, tương lai của huyện Đại Hồng nhất định sẽ tương sáng."

Nghe thấy những lời quan phương này của hắn, Hoàng Thế Hùng không nhịn được vỗ vỗ vai Lục Duệ, cười nói: "Tiểu Lục à, người không biết còn tưởng rằng cậu là lão nhân bốn năm mươi tuổi rồi ý, còn trẻ mà, có chút tinh thần phấn chấn được không?"

Lục Duệ cười ha ha, liền nghe thấy Hoàng Thế Hùng nói với bộ trưởng tổ chức tỉnh ủy Đường Ba: "Thành phố Tất Phương trên vấn đề sử dụng cán bộ trẻ tuổi làm không tồi, phải tuyên dương, hy vọng bọn họ có thể tiếp tục phát huy."

Đường Ba gật đầu mỉm cười.

Lục Duệ đi theo bên càng, trong lòng trăm ngàn suy nghĩ đan xen, tiền cảnh phát triển tương lai của nơi này tất nhiên tốt đẹp, nhưng mình chưa chắc đã may mắn được nhìn thấy, làm cán bộ giao lưu, không đến nửa năm nữa hắn sẽ phải đi, đêm qua sau khi nói chuyện với bí thư thị ủy Mộc Dương Âu Văn Hải vừa được điều nhiệm, trong lòng Lục Duệ liền luôn nghĩ tới chuyện này.

Vào lúc này, liền nghe thấy Hoàng Thế Hùng cười dài nói với Lục Duệ: "Tiểu Lục, nói cho cậu chuyện này nhé."

Lục Duệ ngẩn ra, vội vàng nói: "Bí thư Hoàng cứ nói."

Lúc này bên cạnh bọn họ chỉ còn lại bộ trưởng tổ chức tỉnh ủy Đường Ba và thư ký trưởng thư ký trưởng tỉnh ủy Tào Công Minh. Hoàng Thế Hùng sắc mặt rất bình tĩnh, nhìn núi non trùng điệp xa xa, nói với Lục Duệ: "Tôi biết cậu là cán bộ giao lưu, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì hơn nửa năm sẽ được điều đi. Có lẽ có sự chiếu cố của bí thư Định Bang, con đường sau này của cậu sẽ thông thuận."

Đầu Lục Duệ dần cúi xuống, hắn tất nhiên biết lời này của Hoàng Thế Hùng có ý gì.

Đường Ba và Tào Công Minh Ở bên cạnh lại ngây ra, bọn họ ngàn vạn lần không ngờ, Hoàng Thế Hùng không phải hậu trường của Lục Duệ. Hoặc là nói, Lục Duệ không ngờ hoàng người của Hoàng hệ. Bởi vì cho tới giờ sự chiếu cố của Hoàng Thế Hùng đối với Lục Duệ có thể nói khiến rất nhiều người hiểu lầm y coi Lục Duệ là hy vọng tương lai của Hoàng hệ để bồi dương, nhưng ngàn vạn lần không ngờ là, Lục Duệ không ngờ không phải hệ của Hoàng Thế Hùng, ngược lại là hệ của bí thư Định Bang.

Thân là bộ trưởng tổ chức, khứu giác chính trị của Đường Ba so với người khác thì linh mẫn hơn nhiều, y nhanh chóng điểm lại một lượt những quan to trên cấp chính bộ ở các nơi trong toàn quốc, lại phát hiện không có bí thư tỉnh ủy nào tên là Định Bang, vào lúc này, y lại nghĩ tới trên hồ sơ tổ chức của Lục Duệ có nói, hắn là cán bộ Trung ương đoàn giao lưu xuống.

Đợi đã, đoàn Trung ương?

Đường Ba biến sắc, trong lòng run lên, bỗng nhiên nghĩ tới một khả năng, bí thư Định Bang, chẳng lẽ là bí thư thứ nhất của Trung ương đoàn gần đây vừa được đề bạt - đồng chí Hàn Định Bang?

Nghĩ đến đây, sắc mặt của Đường Ba khi nhìn về phía Lục Duệ liền thay đổi, chẳng trách thằng ôn này ở tỉnh G lăn lộn phong sinh thủy khởi như vậy, Hàn Định Bang là người nối nghiệp rất được ủng hộ của đoàn hệ trong hai năm nay, được goi là nhân tuyển ngày sau sẽ tiếp nhận chức phó chủ tịch của Trần Trị Quốc, Lục Duệ có thể được ông ta coi trọng, chẳng trách Hoàng Thế Hùng cũng coi trọng hắn như vậy.

Không biết Hoàng Thế Hùng làm như vậy không chỉ là vì quan hệ của Hàn Định Bang, hay là bởi vì lời nói Lam lão gia tử lúc trước lưu lại, chỉ là loại chuyện này không cần thiết phải lấy ra mà nói nữa.

Trong mấy ngày tiếp theo, Lục Duệ trong toàn bộ quá trình đều cùng Hoàng Thế Hùng thị sát huyện Đại Hồng, hắn mỗi ngày cũng phải xử lý công tác, đồng thời còn đi cùng đám lãnh đạo tỉnh ủy Hoàng Thế Hùng. Cũng may đám người Hoàng Thế Hùng công tác cũng rất bận. Chỉ ở lại huyện Đại Hồng ba ngày rồi rời khỏi thành phố Tất Phương.

các Lãnh đạo nếu đã đi rồi, cuộc sống của huyện Đại Hồng tất nhiên khôi phục như cũ, chỉ là rất nhiều người không biết, dưới sự bình tĩnh đó lại ẩn chứa sóng gió.

Lãnh đạo Tỉnh ủy thị sát, phải được lợi lớn nhất tất nhiên là phó bí thư đảng uỷ Lục Duệ, bất kể là sự khen ngợi và khẳng định phương hướng công tác của Hoàng Thế Hùng đối với hắn, đều khiến Lục Duệ cảm thấy sự phát triển ngày sau của mình khẳng định sẽ thuận buồm xuôi gió, càng đừng nói hắn còn thay mặt móc nối quan hệ cho Trương Thiên Hào và Lý Tú Quân. Nhưng khiến Lục Duệ ngàn vạn lần không ngờ là, thế cục của huyện Đại Hồng đang phát triển theo bất kỳ ai phương hướng mà bất kỳ ai cũng không ngờ tới được.

Trong nhà Đào Ngọc Cường, bốn nam nhân đang ngồi quanh tròn đánh mạt trượt, nếu có người nhìn thấy bốn người này, nhất định sẽ sốc, phải biết rằng ba người Phương Nhân Quý, Phó Trung Nguyên, Bao Phàm tụ tập ở trong nhà bí thư huyện ủy Đào Ngọc Cường chơi mạt chược, nếu truyền ra thì sẽ dẫn phát tranh luận rất lớn.

"Bí thư Đào, gần đây thằng ôn Lục Duệ này rất là kiêu ngạo." Nhả khói, Bao Phàm nặn một viên bà. Hắn từ văn phòng thị ủy xuống, là người quen cũ của Đào Ngọc Cường, là tâm phúc của bí thư thị ủy Trương Hạo Vinh.

Đào Ngọc Cường ừ một tiếng, nhưng không nói gì, hắn biết rõ ý tứ của Bao Phàm, hơn nữa chính hắn cũng hiểu rõ, Bao Phàm chính là Trương Hạo Vinh phái xuống giúp mình khống chế thế cục của huyện Đại Hồng.

Chỉ là Đào Ngọc Cường cũng rõ, Trương Hạo Vinh tựa hồ cũng không tín nhiệm mình, quan hệ giữa Bao Phàmvà Phương Nhân Quý rất rõ ràng thân mật hơn so với mình nhiều.

Đào Ngọc Cường khác với Phương Nhân Quý, tuổi hắn đủ lớn rồi, hơn nữa nhiều năm phiêu bạt khiến sự nghiền ngẫm của Đào Ngọc Cường đối với lòng người đã tới mức làm người ta sợ hãi, chức vị của hắn tuy rằng thấp, nhưng luận về khứu giác chính trị thì hắn lại không thua bất kỳ ai. Tình huống của Lục Duệ Đào Ngọc Cường nghiên cứu đã rất lâu, bắt đầu từ khi Lục Duệ được điều nhiệm tới huyện Thuận An, cho tới bây giờ, thậm chí mấy ngày nay Lục Duệ cùng đám lãnh đạo tỉnh ủy Hoàng Thế Hùng đi đâu, đều có người đặc biệt báo cáo cho Đào Ngọc Cường.

Cũng chính bởi vì những điều này, khiến Đào Ngọc Cường trời sanh tính cẩn thận dần dần càng thêm coi trọng Lục Duệ, tình huống hiện tại của huyện Đại Hồng rất rõ ràng, Lục Duệ thuộc về thế lực mới quật khởi, bên cạnh có Chu Kiến Dân, Uông Quốc Phú, hơn nữa lần này lãnh đạo tỉnh ủy, nhất là bí thư tỉnh ủy Hoàng Thế Hùng công khai ủng hộ hắn, tin rằng rất nhiều người sẽ hướng về phía Lục Duệ, lại nói tiếp, hậu quả Hoàng Thế Hùng coi trọng Lục Duệ như vậy, chính là khiến Đào Ngọc Cường ném chuột sợ vỡ đồ, không dám quá mức đắc tội với Lục Duệ.

Nhìn thấy Đào Ngọc Cường không nói gì, Phương Nhân Quý và Bao Phàm nhìn nhau, cũng nhìn thấy vẻ lo lắng trong mắt đối phương.

Trầm ngâm một chút, Phương Nhân Quý bỗng nhiên lên tiếng nói với Đào Ngọc Cường: "Bí thư Đào, ngài cân nhắc cho kỹ đi, Lục Duệ đã là phó xở rồi, nếu còn lên nữa thì chính là huyện trưởng, hoặc là.."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK