Lời dẫn
Một vũ trụ song hành thật lớn, trung tâm là mặt tiếp xúc bên trong, bốn phương cả vùng đất hàng vạn hàng nghìn sinh vật hỉ nộ ái nhạc hoà thuận, vui vẻ sinh sống. Để lộ ra một bầu không khí hiền hòa khiến cho con người ta cảm nhận được một loại khí tức ấm áp. Nhìn chung toàn bộ vũ trụ, phía bắc mây mù trùng trùng điệp điệp, không trung vô số vật thể linh hoạt tổ hợp thành từng đám cực kỳ đặc thù mà cao cấp như lập thể kiến trúc, có đám lơ lửng trên không trung, toàn bộ như một căn cứ và thành thị; trông có vẻ phá lệ huyền huyễn; lạnh lẽo và so với phía nam sinh ra tiên minh đối lập.
Ngoảnh mặt về phía nam, hầu như khắp nơi đều có cây cỏ xanh mơn mởn, và hoa tươi nở rộ. Mà toàn bộ phía nam là rừng nguyên sinh ngay chính giữa, một gốc cây lớn vô cùng tận thế giới, đứng thẳng mà tỏa tán xum xuê, tùy ý lan tràn cành lá và thân cây thêm vững chắc, có vẻ phá lệ mà bừng bừng sức sống, ở bờ sông bên này hoặc bên hồ, động thực vật nhàn nhã sinh trưởng, khiến khung cảnh nơi đây vốn là tràn ngập ánh mặt trời lại khiến vùng đất trù phú phía nam càng trở nên có thêm sức sống.
Mà phương Tây và phương Đông chênh lệch đã không có cái này và hai phương nam bắc lại to lớn như thế, duy nhất khác biệt ở hai phương chính là kiến trúc và nhân chủng bất đồng.
Phương Tây đá cẩm thạch tạo thành phòng ốc san sát nhau và tòa thành tỏa ra một loại hùng vĩ, đoan trang mà thần thánh, làm cho không rõ khuynh hướng cảm xúc, một luồng ánh mặt trời rực rỡ chiếu sáng tại nơi có đá cẩm thạch ở phía trên và thủy tinh trong suốt ở giữa, toát lên vẻ đặc biệt mà màu sắc lại kỳ diệu khiến người ta trở nên say mê.
Mà nơi Đông Phương Hoa Hạ tộc ở thì lại càng làm cho con người ta có một loại cảm giác thoải mái , nhà bằng gỗ, hơn nữa sau nhà lại là non xanh nước biếc khiến người ta cảm giác ở chỗ này không chỉ dạo chơi trái lại còn có thể hoàn toàn thanh tĩnh. Thế nhưng chỉ với gian nhà gần núi cũng đã quyết định văn hóa chỗ này về sau chắc chắn sẽ không lạc hậu, tuy rằng thua phương bắc công nghệ cao, thế nhưng so với phía nam kia thanh thuần tự nhiên càng thêm có nội hàm và chiều sâu. Đồng thời có một luồng ánh sáng mặt trời, chiếu vào cả vùng đất của họ Đông Phương khiến từng nhà nhà càng thêm sự hòa thuận, càng thêm hạnh phúc, tại nơi rừng núi có người ẩn cư, phần lớn đều mang nét gầy gò. Đối với Đông Phương Hoa Hạ tộc, sinh ra đã ấn tượng với nét bình dị và chăm chỉ siêng năng.
Ở nơi này bốn phương đang sống trong hòa thuận hạnh phúc, một bầu không khí tự do, thì trên không trung, trong phút chốc dần hiện ra một vòng xoáy màu đen, trong nháy mắt đã làm vỡ nát những cảnh sắc tốt đẹp. Bầu trời bị màu đen quỷ dị của vòng xoáy bao phủ, khiến khắp nơi nhất thời trở nên u tối không gì sánh được. Bốn phương khắp nơi dường như đều là địa ngục, quỷ dị hắc ám. Chỉ có một ngọn đèn nhà như ma trơi lóe sáng.
Mọi người đối với biến cố đột nhiên xuất hiện tại thời điểm này nhất thời cảm thấy khiếp sợ. Một ảo ảnh có dáng thật lớn mà lại cao thẳng từ trong vòng xoáy chậm rãi hiện lên. Chỉ thấy ảo ảnh bị một thứ thật lớn bao vây toàn thân, giống như pháp bào thời xưa để ngăn che, căn bản không thấy rõ khuôn mặt. Mặt trên bày biện ra từng cái thâm thúy văn lộ người yếu chỉ sẽ cảm thấy khổ sáp khó hiểu, mà người quen biết mới biết được vậy cũng là trên cái thế giới này tối cao cách trụ cột nhất cấu thành. Điều này đại biểu gắng sức lượng, cũng thị tượng trưng một loại thân phận.
Nếu ngươi có ý đồ muốn quan sát kỹ khuôn mặt hắn tại thời điểm này. Rất xin lỗi nói cho ngươi biết, ngươi bây giờ động liên tục một ngón tay, đến khí lực còn không có, chứ đừng nói nhìn kỹ cái vị ảo ảnh thần ví này.
Một vật vượt xa tới mức nào đều bị cường đại uy áp, đem tất cả mọi người thống khổ áp ngã xuống đất, vô luận là trên trời bay liệng, hay là toàn bộ sinh vật còn sống đang di chuyển trên mặt đất, toàn bộ té quỵ trên đất. Toàn bộ thế giới trong phút chốc biến thành bề tôi quỳ phục trước một thân ảnh, một màn đồ sộ.
Ở cục diện và thân phận trước mặt, vạn vật chỉ biết thần phục. Không có lấy bất kì phản kháng nào.
" Không nghĩ tới nơi đây lại vẫn có thể bình thản như vậy, đúng là khó có được a. Thực sự là không uổng phí bản nhân xâm nhập thời gian dài như vậy! " Trong lúc tất cả mọi người đều không tình nguyện thì tại thời điểm này, cái ảo ảnh này cũng lên tiếng, giọng điệu hơi khàn khàn, tràn đầy sự coi rẻ và tham lam trong điệu cười thoải mái: "Từ bây giờ trở đi, cái mặt tiếp xúc bên trong này sẽ trở thành vật riêng tư của bản nhân. Các ngươi đều trong trạng thái yếu đuối, ở chỗ này, bản thân so với Thượng đế kia, Bàn Cổ hay thậm chí là thần vị thần vũ trụ trên cao hơn nữa còn tồn tại! Bọn họ ở trong mắt ta chẳng qua là một lũ cá nho nhỏ, trở mình chỉ còn là một thân cá nhỏ! Mà các ngươi thì sao? Những đống cặn bã không xứng làm người a, các ngươi và tất cả những sinh vật hèn yếu cũng đều không có quyền sống trên cõi đời này! Các ngươi có điểm tác dụng duy nhất, chính là trở thành phân bón cho lũ cường đại, thay vì là cặn bã của bọn họ! Tất nhiên đối với các ngươi mà nói chắc là vô cùng vinh hạnh! Các ngươi hẳn là hoan hô, bởi vì bản thân tương trọng tố cái này nhược tiểu chính là mặt biên, nhìn cái mặt tiếp xúc bên trong này, không khí tốt lành nhiều lắm." Sau một đoạn ngôn từ điên rồ như vậy rộ lên tiếng cười to, hắn tiện tay phách tán chung quanh tường vân. Chỉ thấy phách tán tường vân là một loại quỷ dị một lần nữa tổ hợp đứng lên, thế nhưng lại trở thành ánh sáng ảm đạm màu tro xám, khiến ảo ảnh có vẻ càng thêm quỷ dị và thần bí.
Thế nhưng không người nào thấy được tất cả những loại biến hóa ấy, nói không ai thấy lại càng không nếu như nói là không ai có năng lực thấy. Mọi người gắt gao bị áp trên mặt đất, giãy dụa chỉ mang đến cái chết.
" Những loài vật nhỏ bé, các ngươi cho rằng có thể thoát khỏi khi đã nằm trong tay của bản nhân, còn có thể sinh tồn trên thế giới này!? Nói cho các ngươi biết, thế giới này là của bản nhân! Hơn nữa ngay cả thiên đường địa phủ cũng là của ta! Có thể coi như các ngươi đã chết, ở nơi nào đi nữa các ngươi cũng sẽ không có con đườn sống! Ta sẽ dằn vặt các ngươi, khiến các ngươi lần lượt chết đi, lần lượt để cường giả khinh bỉ vũ nhục các ngươi, đập nát các ngươi như mong muốn, hủy diệt vật các ngươi quý mến, đây là đối với các ngươi nghiêm phạt, cho các ngươi biết cãi mệnh lệnh của bản nhân chẳng khác nào hưởng thụ bất tận thống khổ! Loài giun dế các ngươi cứ giãy dụa đi. Nhìn các ngươi tài năng đắp nặn ra thế giới này rồi, giờ thì đem lại cho bản nhân một chút tiêu khiển đi chứ! "
Thanh âm chưa dứt, hư ảnh to lớn rất nhanh biến mất trong vòng xoáy màu đen, tại đây trung tâm mặt ranh giới của bầu trời to lớn cũng dần dần biến mất. Hình như cái gì có hay không có đều xảy ra như nhau, điều khác biệt duy nhất chỉ có đóa tường vân đổi màu.
Trong không trung, dị biến dần dần biến mất, đóa ác vân vận rủi tựa như nhau từ từ biến hình, chậm rãi chiếm đoạt chu vi tường vân mà thành lớn. Chỉ với thời gian nửa nén hương, cuối cùng biến thành một tòa tháp phóng ra một người hùng mạnh cao chót vót tới tận công trình kiến trúc.
Không ai có thể thấy rõ cái này nhanh chóng hình thành đồng thời trôi lơ lửng ở trên bầu trời màu xám tro công trình kiến trúc, bởi vì từ đó tỏa ra vô số kì binh đã làm cho cả mặt tiếp xúc lâm vào một mảnh vĩnh viễn không dẹp được loạn.
Chương 1: Tuyết trung nam đồng
Ở một ngọn núi phủ đầy tuyết trắng, trên cao gió lạnh xen lẫn băng giá và khí tức cô độc. Tại đây lạnh lẽo cùng tĩnh mịch, hai thân ảnh tranh đấu với nhau.
"Đứng lên! Đứng lên! Phải có quân nhân ý chí! Ngươi đúng là con trai của người ta! Đứng lên cho ta!"
Thay vì nói là tranh đấu, không bằng nói là đơn phương ẩu đả.
Một nam đồng nho nhỏ run rẩy từ trong tuyết bò dậy, trên mặt có chút không cam chịu cùng đau đớn. Trên người từng vết thương nặng, khiến người ta không khỏi dâng lên một tia chua xót.
Tuy rằng trên mặt có chút đau đớn, thế nhưng trong ánh mắt đầy kiên định, lần thứ hai thật vất vả tìm trường côn cầm lên, hướng về phía nam tử trước mặt kia khua qua.
Vị này là một nam tử thân hình cường tráng, cao chín thước, toàn thân hiện đầy các bắp thịt rắn chắc, cơ hồ trên mặt cũng không có gì hoàn hảo, có thể thấy rõ được những vết sẹo. Từ thân thể cường tráng và ánh mắt thâm thúy đó có thể thấy được, đây là một người tập võ, hơn nữa cực kì trầm ổn và tỉnh táo đánh vào thị giác, chứng minh đôi tay kia của hắn đã sớm nhuốm đầy máu tươi của kẻ địch .
Nhưng lúc này khuôn mặt hắn lại tỏ vẻ bất cần, tay phải nhẹ nhàng nâng lên, ngăn nam đồng đang ra sức khua trường côn, tay trái nắm thành quyền, ở trên bụng của hắn tung ra một quyền cực nặng.
Quyền này lực đạo mười phần, không mảy may lưu lại chút lực nào. Khiến nam đồng kia, trên khuôn mặt non nớt lần thứ hai hiện ra vẻ đau đớn tột cùng, hộc ra một ngụm máu tươi, kêu thảm một tiếng co quắp trên mặt đất.
"Đứng lên! Đứng lên! Cũng bởi vì ngươi nhu nhược như vậy! Mới khiến cho mẫu thân ngươi lâm bệnh nặng! Đứng lên!"
Nam tử hướng về phía nam đồng đáng thương này thét lớn, trong giọng nói mang theo chút phẫn nộ, còn có một tia sát ý. Phảng phất nhìn qua như là địch thủ trên chiến trường chém giết lân nhau nhưng cũng đủ để cho chúng ta biết vị nam tử tráng kiện cao to và nam đồng non nớt kia có quan hệ.
Quan hệ cha con!
Nam đồng ngẩng đầu lên nhìn thân ảnh cao to cường đại trước mắt, siết chặt nắm tay muốn phản bác, nhưng cũng không có lời nào để nói, trong lòng rầu rĩ một hồi, buông lỏng nắm tay ra.
Sự thực chính là như vậy, mình cũng không có khả năng giải thích.
Mỗi khi thấy mẫu thân vẻ mặt đau đớn, trong lòng ta cũng không chịu nổi, bị mọi người khiển trách, lúc ấy trong lòng ta cũng không chịu nổi. Thế nhưng ta có biện pháp nào? Ta cũng không biết đây là vì sao! Loại tình huống này? Căn bản là không biết nguyên nhân!
Thế nhưng nam tử cũng không cho hắn thời gian suy tính, hai chân đạp mạnh một cái về phía nam đồng vừa vặn đứng dậy, cùng hướng tới, đưa ngang một cái chưởng không chút do dự hướng nam đồng tấn công lần thứ hai.
Nam đồng cũng là bị đánh thật lâu, từ đó học được một sự chống đỡ thành thạo.
Những kỹ xảo nho nhỏ nếu như đối với những nam đồng nho nhỏ kia hoàn toàn thoải mái mà đánh bại bọn họ, thế nhưng đối mặt vị này người tập võ, chinh chiến nhiều năm, có vóc người của một nam tử khôi ngô mà nói, lại là hoàn toàn không có tác dụng, sở dĩ nếu bị đối phương tấn công lại, nam đồng sẽ trong nháy mắt mà mất đi khả năng cử động.
Nhưng tỏng lòng nam đồng cũng không quá để ý điều đó, cầm lấy trường côn chủ động tấn công.
Thế nhưng những động tác này đối với nam tử nhiều lần ở trên chiến trường cùng địch nhân chém giết mà nói, ý đồ quá rõ ràng. Một khắc xoay người lại né tránh, lập tức lắc một cái nhảy qua, mượn quán tính bay lên một cước, đá mạnh vào người nam đồng, nam đồng hai tay vốn định để ở trước người, thế nhưng đối phương tung ra lực rất mạnh căn bản không phải cái này chính là một thân nam đồng suy nhược có thể so sánh được. Bị giáng một chưởng đột ngột như vậy, nhất thời lưng đập vào một khối đá cứng rắn. Từ lâu nếm qua nhiều lần đau nhức lần thứ hai nam đồng nghiệm ra một điều, qua nhiều lần chèn ép, nam đồng đối thương thế của mình và năng lực chịu đựng đã thấu rõ, trong nháy mắt đoán được thương thế của mình.
Xương sườn vừa gãy! Không còn cách nào cử động!
Nhìn cả mặt đều đã tái xanh, nam đồng mềm nhũn ngồi ở kia lại nỗ lực đứng lên, nam tử trong mắt cũng không có một tia thương hại.
"Ngày hôm nay chưa hoàn thành nhiệm vụ! Ngủ ở chỗ này cho ba!"
Nam tử hướng về phía nam đồng hét lớn một tiếng, ném một túi bánh kem và một túi bánh mì, cũng không quay đầu lại đi về nhà.