Mục lục
[Dịch]Hàn Thiên Bút Ký - Sự Bắt Đầu Của Một Khởi Nguyên Mới- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nam đồng nhìn Tiểu công chúa xinh đẹp, hai mắt nhíu lại. Hắn thấy vị cô nương này rất quen!

"Tuyết, đại tiểu thư Tôn Tuyết Nhung, tại sao nàng lại đến đây?"

Nam Đồng nhìn vị cô nương trước mắt, thì ra nàng là Tôn Tuyết Nhung, đại tiểu thư quý tộc, có lẽ lâu rồi hắn không nói chuyện với ai, nên miệng cứ lắp bắp, nói không thành lời.

Nơi đây là núi cao, khí hậu trong thôn rất lạnh, Tôn đại tiểu thư đi đến đây, đứng ở độ cao này nhưng mặt không đỏ, người không lạnh? Đây có phải là một nữ nhân bình thường không?

Nam Đồng biết mình và mọi người khác nhau, nếu không phải vậy thì hắn sẽ không bị đày đến nơi này. Nhưng cô bé trước mắt lại cho hắn một cảm giác khác.

Vị đại tiểu thư này xuất thân từ gia đình quý tộc, nàng sinh ra vào một ngày ít nắng, hôm đó ngoài trời rơi đầy tuyết, vạn vật xung quanh yên tĩnh. Giống như nguyện ý làm bề tôi của nàng, tĩnh mịch đến lạ thường.

Ai cũng nói nàng may mắn, năng lực học tập giỏi hơn những đứa trẻ đồng lứa, làm việc nhanh nhẹn, trình độ thậm chí vượt qua hai vị tỷ tỷ 7, 8 tuổi. Bất kể nàng làm điều gì cũng khiến người khác nín thở, chăm chú nhìn.

Đại tiểu thư Tôn Tuyết Nhung, tuy rằng nàng có thân phận cao quý như vậy, nhưng đứa nhỏ này không có vẻ gì là một tiểu thư danh giá, cho dù là kẻ nào nàng cũng đối xử một cách lương thiện, đáng yêu. Tâm hồn nàng trong sáng, trong thôn chỉ có Lý Hàn Minh là bài xích nàng.

"Ta muốn biết, bấy lâu nay ngươi ở đâu? Lý Hàn Minh, kể từ lần chạm mặt đó ta không thấy ngươi, nên ta đi đến đây. Ngươi đang làm gì ở đây vậy? Nơi này nhìn cũng được, có nhiều tuyết trắng a."

Tôn Tuyết Nhung khờ dại hỏi ngược lại, hai mắt xinh đẹp, linh động ngắm nhìn những bông tuyết trắng, đôi mắt khẽ chớp, nhìn nàng rất hăng hái. Mỗi lần nhìn thấy tuyết, Tôn Tuyết Nhung đều cảm thấy vui vẻ lạ thường.

Trong trí nhớ của Tôn Tuyết Nhung, Lý Hàn Minh là một đại ca ca oai phong. Hai người từng có nhiều điểm đối lập. Hai năm trước, Lý Hàn Minh muốn lên núi tuyết nên hắn lập ra một kế hoạch, lúc ấy sự hiện hữu của hắn không nổi bật, nhưng trong lúc vô ý hắn đâm vào nhóm đại nhân cùng Tôn Tuyết Nhung, làm cho hắn và nàng đụng vào nhau.

Thời điểm ấy, Tôn Tuyết Nhung ngẩng đầu lên, Lý Hàn Minh cảm thấy bản thân khờ dại, nhưng loại biểu tình đó chỉ lướt qua, rất nhanh hắn khôi phục lại vẻ mặt âm trầm.

Lý Hàn Minh rất nhanh lấy lại được thăng bằng, hai tay tự nhiên ôm lấy Tôn Tuyết Nhung. Cám giác bốn mắt giao nhau, những người xung quanh cảm thấy hai người rất xứng đôi, một tình yêu thật cuồng nhiệt.

Nhưng thân thế hai người lại khác nhau một trời một vực, một người là thiên kim tiểu thư, một người là bùn đất, nháy mắt giữa hai người bọn họ có một bài xích vô hình, bọn họ không có khả năng đến với nhau. Nên sau vụ đó, Lý Hàn Minh vừa lên núi liền bị phụ thân hung hăng đánh một trận.

Mà hiện tại cô gái chàng vô tình ôm lại đứng trước mặt, dùng ánh mắt khờ đại nhìn mình.

"Ta, ta, điều đó không quan trọng, trước tiên nàng hãy giải thích đi, vì sao nàng lại đến đây?" Ánh mắt Lý Hàn Minh có điểm bối rối, đã lâu rồi hắn không cùng nữ nhân nói chuyện, cảm giác có chút không thoải mái.

"Hôm nay nhà có khách, nên mẫu thân đưa cho ta cái váy công chúa mà ta thích, ta cùng các tỷ tỷ ra ngoài chơi trốn kiếm. Có người nói phía bên này là núi cao, nên ta đi đến đây. Hơn nữa, tuyết cũng rất đẹp."

Tôn Tuyết Nhung kiêu ngạo nói, vẻ mặt tươi cười làm cho Lý Hàn Minh ngẩn ngơ.

"Nga, chơi trốn kiếm a?"

Lý Hàn Minh lấy lại tinh thần, hắn không biết mình đang suy tư cái gì nữa, hắn không muốn vì Tôn Tuyết Nhung mà khờ đại. Chơi trốn kiếm mà cần phạm vi lớn như vậy? Đến núi cao chơi? Chắn hẳn đầu óc nàng có vấn đề!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK