"Trả lời ta!"
Trên mặt Lý Hàn Minh không có biểu hiện kinh ngạc gì, trái lại toàn là run rẩy với trắng bệch. Trái tim của hắn đã bị thanh chủy thủ kia ăn mòn, bây giờ nằm lại trong lồng ngực chỉ là vật bày biện mà thôi.
"Được được được, coi như ngươi ngoan cường, ta miễn cưỡng nói cho ngươi biết đi."
Tôn Hiểu khôi phục cũng rất nhanh, mau chóng lấy lại dáng vẻ cao ngạo trước kia.
Hẳn là hắn có kỹ xảo của một quân nhân nên sống được lâu hơn chút, vậy ta liền để tâm linh cùng hi vọng của hắn tan vỡ là được rồi, như vậy có thể dằn vặt hắn nhiều hơn, như vậy cho dù hắn tới Địa ngục cũng sẽ nhớ tới ta rồi! Ha ha ha. Như vậy đừng có trách ta nha!
"Ngươi hỏi ta bạo dâm là gì? Thực sự là vấn đề rất nhỏ bé."
Lần thứ hai trong ánh mắt của Tôn Hiểu thấp thoáng hưng phấn.
"Bạo dâm chính là một cô gái bị một đám con trai lột sạch y phục ép buộc làm các loại sự tình, tỷ như khiêu vũ! Xoa bóp! Thậm chí là giao hoan! Có còn có thể khiến cho nàng phải trần truồng diễu phố cho mọi người xem! Hoặc là gội đầu trong bồn cầu! Còn có?".
Lý Hàn Minh nghe, chậm rãi phản ứng lại. Vẻ mặt lần thứ hai biến sắc. Chậm rãi ổn định thân thể đứng lên. Sắc mặt tiều tụy tột độ.
"Vậy ý của ngươi chính là, chính là?".
"Không sai! Ngươi nhanh ngẫm lại nha đầu Tôn Tuyết Nhung kia sẽ bị như thế nào? Không! Mấy chục người đồng thời làm cái gì cơ! Một tình cảnh vô cùng thích thú! Ngươi hãy nghĩ tới việc cột chặt nàng, để thân thể nàng trần trụi cùng những nam nhân kia quấn chặt lấy nhau! Mang nàng tới gội đầu trong bồn cầu rồi giẫm đạp a? Ha ha ha!"
Trong nháy mắt Tôn Hiểu nói ra ý nghĩ của mình! Sau đó tiếp theo là một tràng cười to quỷ dị.
"Ngươi! Câm miệng!"
Lý Hàn Minh đã không dám tưởng tượng cái cảnh tượng kia. Người kia như Ác Ma thế giới, người kia ăn thịt lẫn nhau. Đó là thế giới mà ta một mực muốn thấy? Đó là lúc ta muốn dời khỏi nơi này? Không thể! Tuyệt đối không thể! Tại sao lại như vậy!? Thế giới bên ngoài kia làm sao lại như vậy?
Lý Hàn Minh loạng chòa loạng choạng vừa muốn đứng thẳng, chân đột nhiên bị trượt, lần thứ hai nằm nhoài trên đất lạnh như băng.
"Làm sao rồi? Không được à nha? Ha ha! Thế giới bên ngoài chính là hiểm ác như vậy! Thế giới bên ngoài có đặc thù như vậy! Ngay cả tấm thân xử nữ như ta cũng bị vùi dập bên ngoài kia! Chẳng có cái gìlà không tuyệt vọng cả! Có phải là rất thương tâm đúng không!? Trái tim có phải có cảm giác bị xé nát không!? Ha ha ha ha! Loại cảm giác tinh thần và thể xác cùng bị phá hủy thì phải hưởng thụ thật tốt a!"
Tôn Hiểu cười mắng! Nhìn thấy Lý Hàn Minh một bộ dạng ngã chổng vó chúi đầu trong tuyết. Bắt đầu cười ha hả, trong mắt lấp loé hưng phấn.
"Xem ra ta cũng phải đi về làm vài việc rồi! Chúc ngươi chết vui vẻ! Ha ha ha ha!"
Nhìn theo Tôn Hiểu bước chân dần dần đi xa, Lý Hàn Minh cũng bắt đầu cảm giác được thế giới xung quanh hiện tại biến hóa một chút.
Đã không còn hi vọng đối với thế giới này như trước, trong lòng nhìn thấy tất cả đều là màu đen. Muốn tự mình ám chỉ mình chẳng còn lối thoát sao? Sự thực đều hiện ra trước mắt rồi còn có gì để nói sao?
"Thế giới này? Còn có lý do để tồn tại sao? Thế giới này còn có cái gì giá trị để tồn tại sao? Ta tồn tại ở thế giới này còn có cái gì giá trị sao?"
Tinh thần sụp đổ khiến Lý Hàn Minh đối với thế giới này không còn sự tuyệt vọng, mà là chuyển biến xấu, loại suy nghĩ tiêu cực này càng mãnh liệt khiến thân thể của hắn bắt đầu chuyển biến xấu rồi, vết thương trên người hắn không thể khép lại, máu tươi từ đó không ngừng tuôn ra.
"Ta còn có thể làm gì? Hiện tại ta muốn làm gì? Tôn Tuyết Nhung, nàng còn sống không? Có phải lập tức sẽ giống như ta biến thành một xác chết hay không? Có lẽ bộ dạng như vậy mới có thể tách ra khỏi thế giới bị vấy bẩn này?"
Thân thể Lý Hàn Minh dần dần bị tuyết phủ lên, cả người đã chậm rãi đông cứng rồi. Giống như là một xác chết, à không, cũng chẳng mấy chốc sẽ biến thành một xác chết mà thôi.
"Ta? Còn có thể làm cái gì? Đến tột cùng ta muốn làm gì? Thế giới này chỉ có những thứ này sao? Thế giới này ngoại trừ những thứ kia còn có thể bảo vệ đồ vật quý giá gì sao? Lẽ nào chỉ có chết mới là cách giải thoát tốt nhất sao? Thế nhưng phụ thân không phải nói chết là một loại trốn tránh sao? Thế nhưng? Buồn ngủ quá?".