Ngựa cưỡi của ba người Mạc Phong đã chết từ lâu, hai người Mạc Phong, Chu Mộ Nho núp vào hai bên xác con ngựa, liều mạng chống cự bảo vệ Hòe béo.
Bọn lính Đột Quyết thấy ba người đã không có khả năng trốn đi xa được, lại thêm phía trước xác ngựa chết tầng tầng lớp lớp, phía sau ba người là gò đất nên không sợ bọn họ chạy trốn, chỉ đứng từ xa mà bắn tên vào.
Tiêu Bố Y hai mắt đỏ lừ, trở tay bắt lấy mũi tên đang bắn tới nhưng lại chụp vào khoảng không, trong lòng phát lạnh, vội vàng lăn xuống trốn ở bên cạnh con chiến mã của mình, rút tên trên thân nó bắn trả lại.
Bỗng tiếng ngựa hí từ phía sau truyền đến, Tiêu Bố Y cả người rùng mình, vội quay đầu nhìn lại, trông thấy ba người Dương Đắc Chí cũng đang quay lại, nửa mừng nửa lo.
Ba người đó trông thấy Tiêu Bố Y quay lại, sửng sốt qua đi cũng không hề do dự giết ngược trở lại, lúc từ trên mình ngựa nhảy xuống, cánh tay A Tú trúng một mũi tên, kêu lên một tiếng đau đớn.
Còn Mũi tên người vốn gầy, thành ra lại được lợi, bình yên nhảy xuống. Dương Đắc Chí thoạt nhìn là một người bí ẩn nhưng rất nhanh trí, lúc nhảy xuống cũng học theo Tiêu Bố Y lùi lại núp vào sau chiến mã, chiến mã vốn thể tích vốn to lớn nên không ngoại lệ, trở thành bia ngắm bị bắn thành con nhím.
Ba con ngựa cưỡi đều chết, mọi người hiển nhiên đã không còn đường lui, chân người dù sao cũng không thể so với chân ngựa, muốn rời khỏi nơi đây, chạy thoát thân ở trên thảo nguyên đúng là vọng tưởng, rõ ràng là phải ở nơi này làm bia ngắm, sống không bằng chết.
Chỉ là khi ba người tập hợp lại cùng với Tiêu Bố Y, trốn ở phía sau xác ngựa, đều không hề có vẻ mặt hối hận.
Có thêm ba người gia nhập chiến đoàn, tên dài bắn ra giống như tiễn trận vậy, đã rất có uy lực.
Tiêu Bố Y nhiệt huyết dâng lên, biết những người này mới là huynh đệ chân chính, không khỏi hô nhỏ, "Mọi người chú ý cẩn thận, không nên xung động, viễn chiến đối với chúng ta rất bất lợi, nhưng mà giết được một người là hòa vốn rồi, giết được hai người là đã có lời rồi."
Tất cả mọi người đều gật đầu, cùng bắn tên bám trụ lại nơi đó. Phía trước bảy người là xác ngựa chết chất thành đống, phía sau là gò đất, vô hình trung tạo thành một lá chắn ở giữa thảo nguyên.
Ban nãy Tiêu Bố Y bổ ra mấy đao thực sự lợi hại, tuy rằng ngựa có thể nhảy tới chỗ bọn họ nhưng bọn lính Đột Quyết lại không dám lỗ mãng xông tới, bọn chúng tuy rằng người không ít nhưng cũng tạm thời bó tay không thể bắt được Tiêu Bố Y, chỉ đành bắn tên từ đằng xa, không có hành động gì hơn.
Lính Đột Quyết mặc dù dũng mãnh nhưng ngựa chính là hai chân của chúng, rời khỏi yên ngựa cùng người khác giáp lá cà cũng không phải là sở trường của chúng.
Tất cả mọi người cũng minh bạch điểm ấy, hơn nữa ngựa cưỡi cũng đều đã chết rồi, cũng đoạn tuyệt đường lui của họ, ngược lại lại làm mọi người ra sức liều mạng. Bọn họ đều cẩn thận, thận trọng dùng từng mũi tên, tranh thủ từng mũi tên bắn vào khoảng không, mắt thấy bọn lính Đột Quyết không có cách nào bắt được họ, trong lòng cũng cảm thấy bình tĩnh hơn.
Mạc Phong cùng Chu Mộ Nho thở hổn hển mới bình tĩnh lại, cảm thấy giơ tay lên đều rất khó khăn đành phải ngồi xuống nghỉ ngơi.
"Hòe béo thế nào rồi?" Tiêu Bố Y để Dương Đắc Chí lưu ý động tĩnh, đem tất cả tên thu thập lại.
"Hình như vẫn còn thở." Chu Mộ Nho kiểm tra một lượt, "Thiếu đương gia, hắn bị trúng bốn mũi tên, cũng may đều không trúng phải chỗ yếu hại, nhưng mà máu chảy nhiều quá, càng ngày càng suy yếu."
Chu Mộ Nho vừa nói vừa xé vạt áo, cầm đao chặt đứt mũi tên, cũng không vội vàng lấy đầu mũi tên ra, tuy làm thế rất đau nhưng ít nhất cũng sẽ không làm chảy nhiều máu.
Sau đó hắn băng bó sơ qua cho Hòe béo, Hòe béo lúc này sắc mặt đã tái nhợt, không còn cam giác gì, Chu Mộ Nho thấp giọng nói: "Hòe béo sợ rằng không kiên trì được lâu."
Mọi người đều im lặng, biết rằng chỉ có thoát khỏi đây thì Hòe béo mới có đường sống, nhưng mà bên ngoài có hơn mười tên đang cầm cung chờ sẵn, bọn họ làm sao có thể thoát ra đây?
Mạc Phong, A Tú, Chu Mộ Nho băng bó qua loa lẫn nhau, cùng hỏi: "Thiếu đương gia, người Đột Quyết còn tấn công nữa không?"
Tiêu Bố Y cười khổ, biết hy vọng của mọi người đều đặt ở trên người hắn, hy vọng Tiêu Bố Y hắn có thể tái hiện kỳ kế, một mình xoay chuyển trời đất.
Thế nhưng hắn dù sao cũng chỉ là người, không phải thần, nếu như bây giờ có súng tiểu liên ở đây thì còn có thể cân nhắc. Hiện tại ngựa đã chết, hắn lại không thể niệm chú cho sống dậy, đành áy náy nhìn mọi người: "Nếu ta không tìm đến bãi chăn nuôi, chúng ta sao gặp phải..."
Dương Đắc Chí vung tay chặn lời hắn, trầm giọng nói: "Bố Y, người ai không chết, việc này cũng không phải là việc ngươi có thể ngờ tới. Ban nãy ngươi liều mình quay lại cứu người, ai còn có thể trách ngươi chứ?"
Tất cả mọi người đều gật đầu, nhao nhao an ủi Tiêu Bố Y. Tiêu Bố Y bị bọn họ vạch trần tâm sự, cũng không oán trách hắn, không khỏi tâm tình kích động, nhiệt huyết sôi trào, trầm giọng nói: "Tốt lắm, hôm nay chúng ta đồng sinh cộng tử, vĩnh viễn không rời."
Mấy người còn lại đều chậm rãi gật đầu, lẩm bẩm nói: "Đồng sinh cộng tử, vĩnh viễn không rời. Bố Y nói rất hay."
A Tú đột nhiên nói: “Ta nghe nói người Đột Quyết vốn rất thiếu kiên nhẫn, đánh một trận không thắng , lại không thu được lợi ích gì, nói không chừng bọn chúng tấn công không lâu nữa đến lúc trời tối sẽ rút đi.”
Mặt trời đang hạ xuống phía tây, nhưng còn cách buổi tối rất lâu, mọi người đương nhiên đều hy vọng sẽ như lời A Tú nói, riêng Dương Đắc Chí lông mày nhíu lại, lắng nghe gì đó. Hắn nhĩ lực đứng đầu, có thể nghe được tiếng vó ngựa từ cách đó mấy dặm, lúc này hiển nhiên là đã nghe được cái gì đó.
"Đắc Chí, sao thế?" Tiêu Bố Y thấy Dương Đắc Chí tập trung tinh thần, giống như đã nghe thấy cái gì đó, nhịn không được hỏi.
Trong lòng hắn thời khắc này cũng có chút kỳ quái, bởi vì mấy tên Đột Quyết kia đang lớn tiếng nói cái gì đó, đáng tiếc là không ai hiểu được nên đều dứt khoát không để ý tới, Dương Đắc Chí lẽ nào hiểu được tiếng Đột Quyết?
Đột nhiên có tiếng sói tru kinh thiên động địa, tất cả mọi người đều không khỏi rùng mình, quay đầu nhìn về đó mới phát hiện tất cả bọn lính Đột Quyết đều xé rách áo ra, để lộ bộ ngực có xăm một cái hình vẽ, chính là hình một cái đầu sói, mỗi tên đều ngửa mặt lên trời thét dài.
"Bọn chúng làm cái gì vậy?" Chu Mộ Nho nhíu mày hỏi.
"Quá nửa là lên cơn điên rồi?" Mạc Phong mạnh mẽ cười nói.
Nhưng dù là người đần độn cũng nhìn ra những tên đó đều rất tỉnh táo, hoàn toàn không hề thần chí mơ hồ.
Vẻ mặt hậm hực của Dương Đắc Chí ngược lại lại trở nên bình tĩnh, ngưng thanh nói: "Những tên Đột Quyết này lấy sói làm biểu tượng, trước trướng có treo một cái đại kỳ có hình đầu sói. Bọn chúng lúc này đang hướng về phía thần sói lập thệ, thề giết hết chúng ta, không chết không dừng lại."
Mọi người im lặng không nói gì, không có ai hỏi vì sao Dương Đắc Chí có thể hiểu tiếng Đột Quyết, Tiêu Bố Y nhưng lại cười rộ lên: "Xem ra chúng ta không muốn liều mạng cũng không được rồi. Mộ Nho, Mạc Phong, các ngươi nhớ cẩn thận nhé."
Chu Mộ Nho cùng Mạc Phong đều rút đao ra, một cánh tay của họ đã bị trúng tên, không thể kéo cung tên được nữa, "Yên tâm, sẽ không chết sớm thế đâu."
Tiêu Bố Y tay nắm lấy trường cung, trong lòng thở dài, hắn từ thời hiện đại trở về nơi này, mới phát hiện sinh mệnh thật nhỏ bé, giống như rơm rác vậy. Xem ra chính mình không thay đổi được lịch sử, rất nhanh sẽ trở thành một đóa hoa trong lịch sử, không ai chú ý.
Mấy tên Đột Quyết huýt sáo dài, gào thét liên tục, vó ngựa nổi lên ầm ầm, tức giận xông tới.
Mọi người đều biết thời điểm quyết chiến đã tới, không hề keo kiệt cung tên, quát to một tiếng, một mạch bắn ra hơn mười mũi tên.
Mấy tên Đột Quyết trúng tên xoay người rớt khỏi ngựa nhưng chỉ giây lát đã có rất nhiều tên vọt tới trước mắt, mấy con ngựa hí dài, hai chân trước nhấc lên, đã tạo thành một cái lá chắn, trường mâu hung hãn đâm tới.
Tiêu Bố Y hét lớn một tiếng, rút trường đao ra chém tới.
Không ngờ người Đột Quyết lần này đã sớm có phòng bị, đã chặn lại đao của hắn, mặt khác một cây trường mâu khác đâm ngang ra, thẳng tới trước ngực hắn.
Người Đột Quyết hiển nhiên cũng rất khôn ngoan, biết Tiêu Bố Y là thủ lĩnh nơi này, đã đặc biệt nghiên cứu phương pháp đối phó với hắn.
Tiêu Bố Y trong lòng rùng mình, bất chấp chém chân ngựa nữa mà hồi đao trở lại, ngay lập tức lăn xuống đất. Bọn lính Đột Quyết chỉ trong chớp mắt đã tiến vào chiến hào của mấy người bọn họ, không hề xuống ngựa mà dùng thương gạt mấy mũi tên bắn tới, ngựa hí dài, chỉ thoáng qua đã chạy tới thêm hai người nữa.
Hòe béo đã được chuyển tới nằm trong một góc, tạm thời không có nguy hiểm gì, Chu Mộ Nho cùng Mạc Phong cũng đã không chống đỡ thêm được nữa, nguy tại sớm tối.
Bọn lính Đột Quyết ngồi trên lưng ngựa, người ở trên cao lực mạnh, còn Tiêu Bố Y bọn họ tay cầm đơn đao, chỉ riêng binh khí đã rơi vào hạ phong rồi. Bọn lính Đột Quyết chỉ cần dùng trường thương đâm tới, bọn họ đã không thể tiến gần lại chúng.
Nơi này đã trở nên chật chội, khoảng cách gần trong gang tấc, Mũi tên đột nhiên rút tiểu nỗ từ sau lưng, bắn một phát, một tên Đột Quyết bất ngờ không kịp phòng ngự, kêu lên một tiếng đau đớn đã rớt khỏi ngựa.
Tên bên cạnh còn đang sửng sốt thì Dương Đắc Chí đã lăn tới chém đi một cái chân ngựa, con ngựa khuỵu xuống, hắn lại vung đao chém lên, kết liễu thêm một tên.
A Tú đã giết đến đỏ cả mắt rồi, bị buộc phải liên tục lùi lại, đến khi không thể lùi thêm được nữa, hét lớn một tiếng, không để ý tới an nguy nữa, cương ngạnh xông lên liều mạng.
Tiêu Bố Y tuy rằng chật vật nhưng vẫn hết sức cầm cự.
Nghe thấy A Tú gầm lên giận dữ, quay đầu nhìn lại thấy ba bốn cây trường thương đang đâm về phía hắn, trong lòng kinh hãi, giận dữ quát một tiếng, phi thân phóng tới, vung đao toàn lực chém ra, 'răng rắc' một tiếng vang lên, một cây trường mâu đã bị hắn chém gẫy.
Trường đao của hắn dư lực chưa hết, lại chặn thêm một cây trường thương nữa, đến khi bổ tới thanh trường thương thứ ba thì cánh tay đã không còn cảm giác, thanh trường đao không giữ được nữa, tuột khỏi tay bay ra ngoài.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK