• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Bố Y liếc nhìn xung quanh, phát hiện trên giường sạch sẽ dị thường còn chăn đệm trên chiếc chiếu dưới đất lại hơi nhăn nhúm, hiển nhiên là hai hôm nay cho dù hắn không ở đây thì Hàn Tuyết vẫn đều ngủ ở trên mặt đất.

Nữ nhân này xem ra rất có chừng mực, Tiêu Bố Y nghĩ trong đầu.

Tiêu Bố Y thực sự rất mệt nên cũng không nói thêm gì, tùy ý nằm xuống giường.

"Thiếu đương gia, hôm nay có phải kêu lên nữa không?" Hàn Tuyết mặt đỏ ửng hỏi.

Mấy hôm trước, hôm nào nàng cũng diễn kịch với Tiêu Bố Y, tối nào cũng phải kêu lên vài tiếng nhưng lại thu được hiệu quả không ngờ, ít nhất bây giờ mỗi lần trại chủ nhìn thấy nàng đều mỉm cười.

Hơn nữa nàng đã có thể tự do đi lại trong sơn trại, đương nhiên là vẫn chưa được xuống núi, cũng đã có người chủ động đưa nước nóng, đồ ăn tới cho nàng nhưng chỉ đặt ở ngoài cửa. Những người đàn bà đưa thức ăn tới đó tuổi đã không còn nhỏ nữa, theo như họ nói, nàng đúng là may mắn mới có thể tìm được một người trượng phu như vị thiếu đương gia này.

"Không cần." Tiêu Bố Y lắc đầu, thầm nghĩ nàng nghĩ ta là người sắt sao, vừa mới trở về đã có sức lực làm chuyện đó sao?

Bảy người lúc quay về đến sơn trại giống như là đã bị rút mất gân cốt, giống như bùn nhão vậy. Nếu như không phải thể chất vị thiếu đương gia bị hắn nhập hồn vào này khỏe mạnh, lại thêm hắn chuyên cần rèn luyện thân thể thì nói không chừng đã chết dưới loạn mâu của người Đột Quyết rồi.

Thấy gương mặt trắng như bạch ngọc của Hàn Tuyết ửng hồng động lòng người, Tiêu Bố Y trong lòng mềm nhũn, vốn muốn ngủ ngay nhưng vẫn còn không quên hỏi một câu, "Bộ lạc Đột Quyết của nàng là bộ lạc nào, ở nơi nào?"

"Bộ lạc của thiếp thuộc họ Mông Trần, là một bộ phận của Thiết Lặc bộ ở Đột Quyết." Hàn Tuyết cuối cùng cũng trả lời đúng sự thật, bỏ đi sự đề phòng với Tiêu Bố Y.

"Vậy ta hẳn phải gọi nàng là Mông Trần Tuyết?" Tiêu Bố Y thầm nghĩ thật là một cái tên kì quái, chẳng qua người ta vốn là một dân tộc thiểu số, chuyện này cũng có thể thông cảm.

Hắn lúc này vẫn dùng tư tưởng thời hiện đại để cư xử với Hàn Tuyết, cũng không cảm thấy nàng và bản thân hắn có gì khác biệt, đương nhiên, cũng có một phần là do Hàn Tuyết sống ở Trường An đã lâu.

"Dạ, thiếp vốn chịu ảnh hưởng của văn hóa Trung Nguyên nên đã tự đặt cho mình cái tên Hàn Tuyết." Hàn Tuyết gật đầu, "Thiết Lặc bộ gồm có Phó Cốt, Đồng La, Vi Thống là các bộ lạc lớn, còn Mông Trần, Thổ Như Hột, Tư Kết đều là người trong họ, cũng không tính là cường đại".

Tiêu Bố Y thầm nghĩ, nếu như bộ lạc nàng mà cường đại thì nàng đã không bị người ta bắt, chỉ biết cung phụng, "Bộ lạc của nàng nằm ở đâu?"

"Tất cả các bộ lạc Thiết Lặc đều ở đông Đột Quyết, chủ yếu là nằm ở phía bắc Kim Sơn, phía đông của hạ du sông Diệp Ni Tắc." Hàn Tuyết nhìn thấy Tiêu Bố Y ngơ ngơ, biết hắn không hiểu, "chủ yếu là ở phía Bắc của nha trướng ở đông Đột Quyết, đó là một khu vực rất rộng lớn..."

Tiêu Bố Y cũng không có ý định xác định rõ, nghe thấy nơi cư trú của tộc nhân của Hàn Tuyết nằm ở phía Bắc nha trướng của Khả Hãn, không khỏi đau đầu, "Vậy nếu như muốn giao dịch với bộ lạc các nàng thì sẽ phải đi qua nha trướng?"

Nhìn thấy Hàn Tuyết gật đầu, Tiêu Bố Y hít sâu một cái, "lính Đột Quyết nhìn thấy người Trung Nguyên là giết, không hề nói đạo lý, e rằng chưa kịp giao dịch thì đã làm thịt chúng ta rồi, vậy còn giao dịch cái rắm?"

Hắn nói năng thô lỗ làm Hàn Tuyết hơi đỏ mặt, phải giả bộ như không nghe thấy, "Kỳ thật không phải như thế đâu, lúc Khải Dân khả hãn còn tại vị, Đại Tùy và Đột Quyết giao dịch với nhau rất thường xuyên, ở vùng biên giới Đại Tùy còn mở ra các nơi chuyên để giao dịch, Mã ấp cũng có các nơi giao dịch riêng. Người Đột Quyết đi tới Mã ấp, hoặc là người Trung Nguyên đi vào sâu bên trong Đột Quyết để giao dịch đều có thể tìm người bản xứ để dẫn đường. Chỉ cần nộp đủ lượng tiền nhất định là có thể có được sự tin tưởng của tộc nhân hoặc có giấy thông hành do Đại Hãn phát cho, đều có thể qua lại an toàn, bình yên vô sự như những thành thị thông thường vậy."

Tiêu Bố Y thầm nghĩ, xem ra nàng còn quen thuộc hoàn cảnh nơi đây hơn mình, thì ra dù là đi tới Đột Quyết hay hành tẩu tại Trung Nguyên, đều cần phải có người dẫn đường, chẳng qua chuyện này cũng không cần hắn quan tâm, chắc chắn Tiết Bố Nhân đã suy nghĩ tới rồi.

"Người Đột Quyết giao dịch cùng Đại Tùy chủ yếu là bằng ngựa hoặc quần áo và đồ dùng hàng ngày, đồ trang sức tự chế tác, còn về phía các ngươi thì cung cấp tơ lụa, vải bố còn có các loại dụng cụ. Cho nên người Đột Quyết đối với người làm ăn thì sẽ không làm cái chuyện giết gà lấy trứng đâu. Các ngươi nếu như muốn đi buôn bán thì bọn họ còn hoan nghênh là khác." Hàn Tuyết lại nói.

Tiêu Bố Y 'à' một tiếng, nhắm hai mắt lại, thầm nghĩ người đời vốn là vậy, tất cả đều vì danh lợi, không sai chút nào, người Đột Quyết cũng ưa thích sử dụng đồ vật của Trung Nguyên, đã như vậy, mọi chuyện hẳn sẽ không khó khăn như hắn tưởng tượng.

"Nói như vậy, muốn giao dịch thì trước hết phải tìm một người Đột Quyết bản xứ, mà cái giấy thông hành kia làm sao để có?" Tiêu Bố Y lẩm bẩm tự nói.

"Đích thực là như vậy." Hàn Tuyết nghiêm túc gật đầu, "tuy rằng người đứng đầu các bộ lạc chúng ta là Thủy Tất khả hãn có quan hệ cứng nhắc với vua của các ngươi nhưng bởi vì giao dịch là chuyện đôi bên cùng có lợi, lại thêm chịu ảnh hưởng đặc biệt sâu sắc từ thời Văn Đế cho nên Thủy Tất cũng không cấm thương nhân Trung Nguyên đến Đột Quyết buôn bán. Muốn có giấy thông hành thật ra cũng không khó, các thương nhân khi đi tới biên cương thường kết thành đội, cũng ít nhiều giao hảo với một bộ lạc nào đó, chỉ cần cùng với thủ lĩnh của bộ lạc..."

Nói đến đây, Hàn Tuyết đột nhiên dừng lại không nói nữa, bởi vì đã có tiếng ngáy rất nhỏ từ chổ Tiêu Bố Y truyền đến.

Không biết từ lúc nào, Tiêu Bố Y đã tiến vào giấc mộng, giữa đôi lông mày hơi nhíu lại, dường như là đang suy ngẫm gì đó...

Hàn Tuyết nhìn nam nhân trên giường này, trong lòng phức tạp.

Nàng mặc dù sống ở Trường An nhiều năm nhưng mà khi còn nhỏ lại lớn lên trên thảo nguyên, đã quen nhìn thấy việc nữ nhân có địa vị thấp kém, thường là nô bộc hoặc vật phẩm của nam nhân.

Nếu như có chút đồ hồi môn và thế lực hoặc có thể gặp được một người yêu mình thật lòng thì còn tốt, thế nhưng phần lớn nam nhân có tiền của đều thô bạo, hơi chút là nắm tay hoặc roi vung lên, chứ nam nhân thân thiện, ôn nhu, không hề kiêu ngạo như Tiêu Bố Y thì thực sự là lần đầu tiên nàng thấy.

Đứng ở đầu giường Tiêu Bố Y, nhìn từ mặt bên, Hàn Tuyết chợt phát hiện hắn kỳ thực rất anh tuấn.

Mũi thẳng, lông mày rậm, khuôn mặt góc cạnh, tóc xõa tuỳ tiện trông rất có cá tính...

Nàng rất ít khi có thời gian quan sát Tiêu Bố Y kỹ càng, mặc dù thường ngày Tiêu Bố Y rất hòa thuận nhưng nàng vẫn luôn có một chút cảnh giác.

Nếu như không phải vì trong tộc có chuyện thì nàng làm áp trại phu nhân cũng không tệ, người nam nhân này đối xử với nàng đích thực không tệ.

Nghĩ tới đây, trên mặt Hàn Tuyết đã nóng bừng, chặn lại ý nghĩ trong đầu, khẽ thở dài một hơi, rồi sờ vào nửa khối ngọc ở trong lòng mình.

Nàng nhẹ nhàng tiến lên, chậm rãi vươn tay tới muốn sờ vào gương mặt của Tiêu Bố Y nhưng lại không muốn quấy rối giấc mộng đẹp của hắn. Cuối cùng lại đưa tay tới nhẹ nhàng cởi giày của Tiêu Bố Y, kéo tấm chăn lông đắp lên người hắn.

Sau đó nàng quay về chiếu của mình, nằm xuống trằn trọc một lúc lâu mới thiếp đi. Đến khi trời sáng, cảm thấy có tia nắng chiếu vào mặt mình nàng mới tỉnh dậy, không tự chủ được ngẩng đầu nhìn lên trên giường, phát hiện Tiêu Bố Y đã không thấy đâu, nàng không khỏi ngơ ngẩn.

Tiêu Bố Y dậy từ rất sớm, hắn cảm thấy việc khổ luyện trong khoảng thời gian này suy cho cùng cũng có chút tác dụng.

Lúc khoác áo đi ra ngoài, còn có thể cảm cảm giác được hơi ấm từ chiếc chăn lông mang đến, khóe miệng lộ vẻ tươi cười, hắn biết đó là tâm ý của Hàn Tuyết. Tiêu Bố Y hít thở không khí trong lành, tay nắm trường cung, lưng đeo túi tên rồi chạy như điên lên núi.

Theo thường lệ hết sức bổ ra một ngàn đao, Tiêu Bố Y nhớ tới một đao sắc bén chém đứt chân ngựa kia, cũng có chút cảm khái bản thân mình so với trước đây không hề giống nhau. Nhưng nghĩ đến sự uy mãnh của trọng đồng đại hán kia, không khỏi ngồi xuống dưới đất, cầm lấy cung tên.

Nhớ lại nhất cử nhất động của đại hán khi đó, Tiêu Bố Y cảm thấy hắn giống như thần nhân vậy. Trong mắt hắn, lũ Đột Quyết hung tàn đó quả thực giống như giấy vậy. Chỉ cần mình có được một chút bản lĩnh của hắn thì thiên hạ cho dù có rộng lớn, nơi đâu cũng có thể tới!

Trọng đồng đại hán nhảy lên giống như diều hâu vồ thỏ, Tiêu Bố Y nghĩ tới đây đã có chút đau đầu, chuyện đó không phải là chuyện chỉ cần khổ luyện là làm được, quả thực rất là khó khăn, thế nhưng nhất cung tứ tiễn kia nữa? Hắn nếu đã có thể làm, mình tại sao lại không thể?

Tiêu Bố Y tay cầm cung tên, nhớ lại tình hình của đại hán lúc trước, bản thân hắn cũng đặc biệt lưu ý hình dạng cung tên của hắn, ngoại trừ dài hơn so với nhuyễn cung bình thường ra, thì cũng hoàn toàn giống như cung trên tay mình, cũng không có trải qua xử lý đặc biệt gì, nói như vậy hắn hoàn toàn là dùng tay để khống chế đường bay của cung tên sao?

Thế nhưng muốn có thủ pháp như vậy thì vô cùng khó khăn, hơn nữa ngón tay phải hết sức linh hoạt.

Con người có năm ngón tay, như vậy xem ra chỉ có thể khống chế được bốn mũi tên. Đại hán thoạt nhìn chẳng những võ công siêu tuyệt, mà còn thông minh tuyệt đỉnh, đã đem loại vũ khí lạnh như cung tên đã phát huy đến mức vô cùng nhuần nhuyễn.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK