Mạc Phong nói hữu mô hữu dạng, dê sống trong vách núi cũng có thể xem như cá sống trên cây vậy!
Thế nhưng ai cũng không thể phủ nhận, hắn nói cũng có phần đạo lý.
"Có quỷ mới tin." Chu Mộ Nho lầm bầm một câu rồi cũng không nói thêm gì.
"Mẫu nhũ, ta biết ngươi ngoài miệng nói không tin nhưng kỳ thực trong lòng rất sùng bái ta." Mạc Phong dương dương tự đắc.
"Đồ điên! Lần sau phiền ngươi gọi ta là Chu Mộ Nho." Chu Mộ Nho quả thực phát sầu với cái tên được gán cho này. Người khác gọi thì còn không cảm thấy gì nhưng riêng Mạc Phong gọi thì chỉ khiến hắn muốn ói hết cơm tối qua ăn ra.
"Biết rồi, mẫu nhũ." Mạc Phong thuận miệng ứng tiếng, chợt thấy Chu Mộ Nho nắm chặt nắm đấm lại, trông như một con trâu già đang phẫn nộ, vội vã chuyển đề tài, "Bố Y, Đắc Chí nói bên trong núi có dê, Hòe béo không tin. Cho nên bọn họ đã đánh cuộc với nhau một xâu tiền. Ta cũng thấy có hứng thú nên đã bỏ thêm hai xâu tiền đánh cuộc Đắc Chí đúng. Mẫu nhũ không tin nên đã cùng ta cá cược, hắn cược hai xâu tiền cho Hòe béo đúng. Mọi chuyện là như vậy, tiền đặt cược của mọi người đều đã giao ra rồi nhưng mà bọn hắn không có biện pháp chứng minh là trong núi không có dê còn bọn ta cũng đồng dạng không chứng minh được trong núi có dê cho nên mới tìm ngươi đến."
"Sao lại không thể chứng minh là không có dê chứ?" Hòe béo mặt đỏ lên, "chúng ta rõ ràng là không thấy con dê nào lại không thể chứng minh được sao?"
"Mắt không nhìn thấy đương nhiên không thể chứng minh là không có được." Mạc Phong hùng hồn nói, "chúng ta đánh cuộc là trong vách núi có dê mà không phải đánh cuộc là trên vách đá có dê, ngươi muốn chứng minh thì trước tiên phải bổ vách núi ra đã."
Hòe béo và Chu Mộ Nho cùng sửng sốt, thế mới biết Mạc Phong gian xảo thế nào. Ngay từ đầu khi đánh cuộc hắn đã ở thế có thắng mà không có thua rồi. Chẳng trách lại nắm chắc như vậy, ai có thể phá núi đây chứ?
Tiêu Bố Y không thèm quan tâm, nhìn về phía A Tú cùng mũi tên, "các ngươi không đánh cuộc sao?"
Hai người lắc đầu, Tiêu Bố Y có chút vui mừng, "các ngươi đúng là không tệ, phải biết rằng tửu sắc cùng đánh cuộc, bất kì loại nào cũng đều..."
"Bọn họ không đánh cuộc chẳng qua là vì bọn họ muốn làm chứng nhân." Mạc Phong bất mãn nói: "Tiền đánh cuộc phải đưa cho bọn họ một thành."
Tiêu Bố Y ngạc nhiên, dở khóc dở cười còn Mũi Tên lại cười nói: "Bọn ta không có tiền, có thể kiếm thêm chút đỉnh cũng tốt."
Tiêu Bố Y kỳ thực cũng không có hiên ngang lẫm liệt đến thế, hắn bỗng nhớ lại cái thời còn là học sinh, không khỏi cảm thấy ấm áp trong lòng.
Những người này đều là những hán tử đầy nhiệt huyết, cũng chỉ tiểu đánh tiểu nháo thế thôi chứ không phải thật tình đánh cuộc. Một xâu tiền có mười văn tiền, mà mười xâu tiền mới hợp thành một chuỗi, tức là một chuỗi là một trăm văn tiền. Một văn tiền có thể ăn được một bữa sáng, còn một chuỗi tiền nếu như dùng tiết kiệm thì cũng có thể miễn cưỡng sống được một tháng. Bản thân hắn ngày đó, cũng thường cùng bằng hữu đánh cuộc mời cơm.
Hắn nghe mọi người nói hết, rồi chậm rãi đi tới vách núi, bỗng nhiên trong lòng khẽ rung động, lộ ra vẻ mặt tươi cười.
Bởi vì hắn quả thực có nghe thấy tiếng dê kêu từ trong vách núi truyền tới, chỉ là âm thanh rất nhỏ, nếu không dụng tâm lắng nghe thì hơn nửa là không thể phát hiện.
Sự thật là như vậy nhưng Hòe béo cùng Chu Mộ Nho vẫn thấy mù mờ, còn Dương Đắc Chí nhìn thấy bộ dáng tươi cười của Bố Y, trong mắt cũng hiện lên tiếu ý.
Tiêu Bố Y lúc này đã hiểu rõ tất cả, trong vách núi đương nhiên không thể có dê sống nhưng phía bên kia vách núi lại rất có thể có dê sống.
Hắn biết thiên nhiên vô cùng kỳ diệu, vách núi tuy trông có vẻ hết sức vững chắc nhưng cũng có thể rỗng ở giữa.
Bởi vì hắn biết ở vùng Vân Nam, Quý Châu cũng có địa hình đá vôi như thế.
Dương Đắc Chí ở phương diện khác cũng không xuất chúng nhưng riêng nhĩ lực thì đứng đầu trong tất cả mọi người. Hắn thậm chí chỉ cần áp tai xuống mặt đất là có thể nghe ra ở mấy dặm quanh đó có thỏ hoang cùng gà rừng không!
Rất rõ ràng, Dương Đắc Chỉ nghe thấy tiếng dê kêu, hơn nữa cũng rất nhanh nghĩ tới trong núi có khoảng không, còn Mạc Phong tuy không có chỗ nào tốt nhưng được cái khôn vặt, tất nhiên cũng biết điểm này.
Hòe béo mặc dù béo nhưng lại trực tính, Chu Mộ Nho lại là người thành thật nên đều lọt vào cái bẫy của hai người.
Thế nhưng chỉ nghe thấy tiếng dê kêu cũng không chứng minh được cái gì, chẳng lẽ phải leo qua núi sao?
Tiêu Bố Y đưa mắt nhìn bốn phía, thấy trước mặt sáng ngời, hướng về một phía bước nhanh tới, chỗ đó dây leo chằng chịt che lấp cả vách núi.
Hắn vạch dây leo ra, ánh mắt lóe lên quát gọi mọi người, "tất cả lại đây."
Mọi người đi tới đều ngẩn ra, lúc này mới phát hiện thì ra trên vách núi có một khe hở nhưng đã bị dây leo che phủ. Chỉ là cái khe này từ phía dưới mở rộng dần lên bên trên.
Niên đại có lẽ đã lâu, cái khe này cũng chịu ảnh hưởng của nước trôi, gió thổi mà dần bị phong hóa, bên trong đầy bùn đất, khoảng không ước chừng đủ để một người đi vào.
Tiêu Bố Y không nói hai lời, đã bắt đầu dọn dẹp cái khe, mọi người cùng nhau bắt tay vào làm rất nhanh đã dọn dẹp ra một cái khe hỡ đủ để một người miễn cưỡng đi vào.
Không hề phân phó người khác, Tiêu Bố Y đã dẫn đầu mọi người đi vào, Dương Đắc Chí vội kéo hắn lại, "Bố Y, coi chừng có rắn." Tiêu Bố Y từ trước đến nay luôn là người lúc tấn công thì đi đầu còn khi rút lui lại đoạn hậu. Khi có nguy hiểm thì luôn làm gương cho mọi người. Chỉ bằng điểm đó đã chiếm được sự tín nhiệm cùng kính trọng của mọi người.
Ban đầu đoàn người đều là đi tìm bãi chăn nuôi nhưng mấy ngày nay đều tốn công vô ích. Nay đột nhiên lại phát hiện cái khe hở này, khó tránh khỏi có chút hiếu kỳ. Thế nhưng dù sao cũng không ai muốn có chuyện gì ngoài ý muốn.
Tiêu Bố Y gật đầu, trước mắt một mảng tối đen, đang còn do dự thì Mũi Tên đã nhanh chóng góp nhặt cây khô, cỏ dại đốt lên thành một cây đuốc thô sơ đưa cho Tiêu Bố Y. Cầm đuốc nơi tay, Tiêu Bố Y tập trung tinh thần chậm rãi tiến vào bên trong, chưa được vài bước thì phía trước đã trở nên rộng rãi, không khí cũng không hề vẩn đục.
Thấy những cái bóng san sát khắp bốn phía, theo ánh lửa mà chớp động như rắn, Tiêu Bố Y không hề e sợ mà ngược lại, hắn cảm thấy thiên nhiên thật kỳ diệu.
Bên trong là một hang đá rất lớn, dù là măng đá, thạch trụ hay thạch nhũ đều thiên kì bách quái, màu sắc mê ly, như mộng như ảo.
"Có thể tiến vào rồi." Tiêu Bố Y hô một tiếng.
Mọi người vốn đang chờ những lời này, lại cầm thêm hai cây đuốc tiến vào, ánh lửa sáng rực lúc này mới thấy thạch động rộng vô cùng. Đoàn người lại một hồi tán tụng, chợt nghe tiếng nước tí tách mới phát hiện một dòng suối nhỏ uyển chuyển hướng về phía trước.
Đám người Tiêu Bố Y đã sớm quên mất linh dương, quên mất bãi chăn nuôi, nhìn thấy dòng suối nhỏ len lỏi phía trước, đều không hẹn mà cùng tiến tới tìm hiểu. Thấy măng đá, thạch nhũ xung quanh đều có hình dạng khác nhau, có cái giống con hổ, có cái dài như trăn, còn có cái lại như linh dương làm mọi người xém chút nghĩ rằng tượng đá thành tinh, bằng không thì sao lại có tiếng dê kêu.
Đột nhiên trước mặt có một bóng đen lóe lên, Mũi Tên tinh mắt, lớn tiếng quát, "Là linh dương."
Mọi người vội hướng mắt nhìn tới, thấy linh dương đã chạy về phía trước, lúc này ảnh lửa chợt tối sầm lại, cây đuốc trên tay Tiêu Bố Y đã tắt. Hai cây đuốc còn lại bị gió núi thổi qua, cũng chập chờn muốn tắt. Tiêu Bố Y chợt nói: "Tắt đuốc đi."
Tuy không ai hiểu ý tứ của Tiêu Bố Y nhưng mọi người vẫn dập tắt đuốc, Tiêu Bố Y ánh mắt sáng lên, "Phía trước có ánh sáng."
Đoàn người lúc này mới biết dụng ý của Tiêu Bố Y, phát hiện phía trước quả nhiên có ánh sáng, Dương Đắc Chỉ cười nói, "Lẽ nào chúng ta đã đi xuyên qua lòng núi, phía trước chính là mặt bên kia."
Tiêu Bố Y gật đầu, "Nếu đã thế này, chúng ta hãy đi qua xem thế nào đã."
Tất cả mọi người đều tán thành, lại đi thêm mười trượng nữa, hơi quẹo trái, phía trước trở nên bừng sáng, Tiêu Bố Y đi mau vài bước ra khỏi lòng núi, bỗng nhiên ngừng cước bộ, ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía trước.
Đoàn người đi theo cũng đều dừng lại, nhìn kỳ cảnh phía trước.
Phía trước giống như tiên cảnh vậy, phương xa có dãy núi bao quanh, không hề có đường ra hình thành nên một bức bình phong thiên nhiên, còn trước mặt lại là một thảo nguyên bao la, có thể chứa được thiên quân vạn mã.
Thảo nguyên xanh biếc, cuộn sóng rì rào, núi giăng cây mọc giăng thành một bức màn xanh tốt, không khí trong sạch. Mặt trời đang nhô lên trên đỉnh núi xa xa tỏa ra muôn vạn đạo hào quang chói lọi, dưới ánh sáng cảnh sắc hoa lệ hiện ra xinh đẹp tuyệt luân.
Cây cối thảo nguyên, bầu trời xanh biếc, khe suối uốn quanh, xuôi chảy róc rách, núi xa trập trùng, đẹp như tranh vẽ.
Tuyệt vời nhất là có cả đàn linh dương, hươu nai đang gặm cỏ ở xa xa, trong tĩnh có động, trong động chứa tĩnh. Nhìn thấy có người đi vào, thế nhưng cũng không chút úy kỵ, xem ra chưa từng có người đến nơi đây.
Linh dương bọn họ thấy trong động hiển nhiên là ở nơi này chạy tới, nên mới khiến cho Dương Đắc Chí nghe thấy tiếng kêu.
Tiêu Bố Y thật lâu sau mới quay đầu lại, "Nơi bí ẩn như vậy cũng nhờ các ngươi đánh cuộc mới có thể phát hiện được".
"Chuyện này là nhờ có Đắc Chí." Mạc Phong nở nụ cười, "Xem ra hai xâu tiền của ta sẽ biến thành bốn xâu tiền rồi, trong sơn động quả thực có linh dương."
Dương Đắc Chí vậy mà vẫn còn hậm hực, giống như người thua tiền chính là hắn vậy. Hòe béo lại cười khổ không ngừng, "Thực là quỷ quái, ai ngờ nơi đây lại có động tiên. Đâu có nghĩ đến trong vách núi lại thực sự có linh dương đâu?"
Mọi người cười vang một trận, vội vã kiểm tra xung quanh, A Tú hỏi, "Bố Y, chỗ này đã thích hợp để nuôi ngựa chưa?"
"Rất thích hợp, bất quá…" Tiêu Bố Y đưa mắt nhìn bốn phía, hào tình bộc phát, đưa tay chỉ ra, "Từ nay về sau đây chính là sản nghiệp của huynh đệ chúng ta, lấy nơi này làm căn cơ, gây dựng nên vương quốc mã nghiệp, làm cho toàn thiên hạ không ai dám khinh thị!"
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK