Dịch: Mặc Quân Dạ
Chỉnh sửa: WindDK
Tốc độ của tên NPC này vô cùng nhanh, cho dù là một người đã nâng toàn bộ điểm vào nhanh nhẹn như Cố Phi khi đuổi theo cũng cảm thấy có chút phí sức, chỉ có thể đảm bảo rằng tên này vẫn nằm trong tầm mắt của hắn mà thôi, còn Tiểu Vũ bên này lại càng khỏi phải nói, một thân trang bị cồng kềnh đã khiến nàng bị bỏ lại tít đằng xa.
Tên NPC cũng không có chạy xa, chỉ vòng tới vòng lui trong thôn mấy vòng, cuối cùng vọt vào một căn nhà.
Ánh mắt của Cố Phi chưa từng dời khỏi người tên kia, vừa thấy tên này chạy vào nhà, hắn lập tức vọt tới, đưa tôiy đập đập cánh cửa. Cố Phi biết rõ tên này cũng là người sói, nhưng giờ phút này hắn đã ôm quyết tâm phải chết, cho nên ngược lại hắn muốn xem cả nửa thôn người sói này có dám hiện nguyên hình toàn bộ để vây công hắn hay không. Nhưng nếu chuyện đó thật sự xảy ra, vậy trừ phi hắn dẫn theo một nhóm người trong bang hội đến, còn không thì sẽ không có cách nào để hoàn thành chuỗi nhiệm vụ này.
Cánh cửa bị hắn đập vài cái rốt cục cũng chịu mở ra, thế nhưng người trước mắt lại không phải là người mà Cố Phi truy đuổi nãy giờ. Đứng trước mặt hắn là một trung niên cao to đen, so với Cố Phi còn muốn cao hơn một cái đầu. Cố Phi thiếu chút nữa đã cắn đứt đầu lưỡi, thân thể của người sói sau khi biến thân sẽ trở nên cao to hơn bình thường rất nhiều, cái tên trước mắt này ở dạng người đã cao lớn như thế, khi biến thân chẳng phải sẽ to bằng con voi luôn hay sao?
Người này khi trước Cố Phi cũng đã gặp qua, hơn nữa tên vừa rồi khi chạy trốn lại trốn vào trong nhà người này, chẳng lẽ người này là người đứng đầu của bộ tộc người sói hay sao?
“Tôi muốn biết những chuyện về mỏ vàng.” Cố Phi lập tức đi thẳng vào vấn đề.
Đối phương trầm mặc, không lên tiếng, cũng không ra lệnh đuổi khách.
“Tôi biết rõ, tất cả các người đều là người sói.” Cố Phi tỏ ra không thèm để ý, nói.
Nào ngờ khi nghe Cồ Phi thốt ra lời này, đối phương chẳng những không có dáng vẻ muốn giết người diệt khẩu, ngược lại còn lộ ra thần sắc khẩn trương, bồn chồn bất an.
“Yên tâm đi, tôi tuyệt đối sẽ không đi nói lung tung.” Cố Phi nhanh chóng thể hiện lập trường của mình. Hắn thầm nghĩ, muốn làm cái nhiệm vụ này đương nhiên không thể chỉ dùng miệng lưỡi nói chuyện, ắt hẳn phải đưa ra một ít đạo cụ gì đấy mới đúng, không thể chỉ vì đây là trò chơi mô phỏng thực tế mà xem đám NPC này hoàn toàn trở thành con người được, cùng bọn họ câu thông tình cảm chỉ tổ uổng phí thời gian. Nghĩ đến đây, Cố Phi lập tức lấy ra cái bình đựng tro cốt của Mạc Phỉ, đưa tới trước mặt đối phương.
“Tôi phát hiện đám tro cốt này bên trong quặng mỏ, hơn nữa mộ phần của Mạc Phỉ lại trống không, chẳng lẽ các người đào xác hắn ra rồi thiêu thành tro à?” Cố Phi hỏi.
Trong mắt đối phương bắt đầu xuất hiện thần sắc bi ai.
Biểu cảm này của NPC hiện rõ trên mặt, đương nhiên là muốn cho người chơi quan sát. Cố Phi dần hiểu ra, bắt đầu dựa theo góc độ tình cảm của bọn hắn để cân nhắc vấn đề.
Khi nghe hắn biết rõ bọn họ là người sói, NPC dường như rất khẩn trương, lo lắng không yên.
Nhưng khi nhắc tới cái chết của Mạc Phỉ, NPC lại lộ ra biểu tình đau xót.
Mà Mạc Phỉ, cho dù chết hắn cũng nhất quyết không lộ ra thân phận người sói của mình, cho nên những người trong thôn đến bây giờ cũng chưa hề hay biết.
Cố Phi rốt cục hiểu rõ: Đám người sói này đang sợ các thôn dân biết rõ thân phận của bọn hắn. Về phần Mạc Phỉ, cho dù ngay tại khoảnh khắc sắp lìa đời, hắn cũng phải biến thành bộ dáng con người, tất cả là vì hắn không muốn làm cho các thôn dân khủng hoảng, mang đến phiền toái cho tộc nhân của mình. Dù sao Mạc Phỉ cũng là một thành viên trong thôn, nếu để cho người khác biết được hắn là người sói, vậy tất cả mọi người trong thôn sẽ bắt đầu sinh lòng nghi ngờ đối với thân phận thực sự của những người chung quanh, dưới loại tình huống này, bất kể người nào trong đám người sói bọn họ cũng rất dễ bị bại lộ.
Nhớ đến việc mình cho rằng bọn họ vì xích mích trong việc phân chia tang vật nên mới giết chết Mạc Phỉ, trong lòng Cố Phi cảm thấy hổ thẹn không thôi.
Nhưng tên người sói sát hại Mạc Phỉ này rốt cục là từ đâu xuất hiện đây?
Càng phiền phức hơn chính là, vị tráng hán trước mắt này tại sao lại không nói chuyện vậy! Chẳng lẽ tên này là người sói thuần chủng, chưa học được ngôn ngữ của con người?
“Các người không muốn thôn dân biết được thân phận thật sự của các người sao?” Cố Phi nói tiếp.
Tráng hán vẫn tiếp tục nhìn hắn.
“Tại sao?” Cố Phi triệt để phát huy tinh thần bất khuất của Tiểu Vũ, kiên quyết hỏi tới cùng.
“Chúng tôi không muốn giết người, cũng không muốn bị người giết.” Tráng hán rốt cục cũng chịu mở miệng.
Cố Phi thở dài một hơi, hỏi: “Anh nói vậy là có ý gì?”
“Nếu như thôn dân biết rõ chúng tôi là người sói, bọn họ nhất định sẽ nghĩ cách để tiêu diệt chúng tôi.” Tráng hán nói: “Thật ra bọn tôi đã sinh sống chung với bọn họ rất nhiều năm, chưa từng có ý nghĩ muốn thương tổn bọn hắn. Chỉ vào những ngày có trăng tròn, chúng tôi mới đi sâu vào trong rừng săn bắt một ít dã thú, kỷ niệm dã tính huyết thống trên người chúng tôi.”
“Vậy tại sao các người phải sinh hoạt cùng một chỗ với con người?” Cố Phi hỏi.
“Nơi này vốn là nơi mà chúng tôi sinh sống. Trước kia chúng tôi sống trong rừng rậm, về sau cũng học theo con người, ra khỏi rừng rậm dựng thôn trang, tiếp đó lại có thêm rất nhiều con người đến đây, sinh hoạt cùng một chỗ với chúng tôi. Bao nhiêu năm trôi qua, cái thôn này vẫn là như thế.” Tráng hán nói.
“Vậy tên người sói giết chết Mạc Phỉ rốt cục là sao?” Cố Phi thắc mắc.
“Hắn không là tộc nhân của chúng tôi!” Tráng hán trả lời: “Tôi không biết hắn từ đâu tới, nhưng phần lực lượng mà hắn sở hữu rất mạnh mẽ. Tôi nghĩ có lẽ hắn là một người nào đó trong thôn, bởi vì dường như hắn hiểu rất rõ chúng tôi. Phiền toái ở chỗ, chúng tôi hoàn toàn không có cách nào nhận ra khí tức của hắn.”
“Tại sao hắn lại giết chết Mạc Phỉ?” Cố Phi tiếp tục đặt ra câu hỏi.
Tráng hán im lặng không đáp.
“Ôi trời ơi! Đám người các ngươi chạy trốn thật là nhanh a!” Sau lưng truyền đến thanh âm của Tiểu Vũ, sau nửa ngày trời, cuối cùng nàng cũng đã đuổi tới nơi.
Cố Phi tâm niệm vừa động, vội bảo Tiểu Vũ lấy cái túi vàng đào được từ trong khu rừng sau căn nhà của Mạc Phỉ ra.
“Tôi tìm được một tấm bản đồ ở chỗ của Mạc Phỉ, sau đó lại đào được cái này.” Cố Phi lại lần nữa đưa ra đạo cụ.
“Mỏ vàng lại là chuyện gì nữa?” Cố Phi tiếp tục truy hỏi.
Tráng hán đành phải mở miệng: “Vào đêm trăng tròn đó, khi chúng tôi đang săn bắt con mồi trong rừng rậm, tên người sói lạ lẫm này đột nhiên xuất hiện, yêu cầu chúng tôi phải phục tùng sự chỉ huy của hắn. Mạc Phỉ không phục bèn khiêu chiến với hắn, thế nhưng lại bị hắn đánh bại. Từ đó về sau, hắn yêu cầu chúng tôi mỗi lúc trời tối phải thay phiên nhau giúp hắn khai thác mỏ vàng.”
“Các ngươi có nhiều người như vậy, còn sợ hắn cái quái gì? Nhào lên hội đồng không phải là được rồi sao!” Cố Phi nói.
“Quần công là phương thức chúng tôi sử dụng với con mồi, khi người sói chiến đấu với nhau chỉ có thể dùng cách đấu một chọi một. Phải phục tùng người mạnh nhất, đây là truyền thống của chúng tôi.” Tráng hán nói.
“Vậy Mạc Phỉ bị giết lúc đó ư?” Cố Phi hỏi.
“Không có... Chúng tôi đều cảm thấy tên gia hỏa lạ lẫm này có lai lịch bất chính, nhưng đáng tiếc lại không có ai có thể đánh bại hắn. Mạc Phỉ nói muốn tìm ra thân phận con người của hắn, sau đó dùng điều kiện này thỏa hiệp với hắn. Hẳn là trong quá trình điều tra này, Mạc Phỉ đã bị tên đó phát hiện rồi giết chết.” Tráng hán nói.
“Các ngươi không muốn thay Mạc Phỉ báo thù sao?” Cố Phi buồn bực.
“Chúng tôi không biết thân phận con người của hắn, hơn nữa cũng không có ai có thể đánh bại hắn.” Tráng hán nói.
Cố Phi nghĩ nghĩ, đột nhiên hỏi: “Nếu như người sói các ngươi bị vũ khí bằng bạc tổn thương thì sẽ như thế nào?”
“Nếu bị vũ khí bằng bạc đánh trúng, vậy miệng vết thương phải mất rất nhiều ngày mới có thể phục hồi như cũ.”
“Một đêm có đủ hay không?”
“Không đủ.”
“Vậy có loại thuốc hay pháp thuật gì có thể chữa được hay không?” Cố Phi hỏi.
“Cũng không có nốt, năng lực tự lành của người sói chúng tôi rất mạnh, chỉ cần không phải bị vũ khí bằng bạc gây thương tích, chúng tôi sẽ hồi phục rất nhanh.” Tráng hán nói.
Trong nội tâm Cố Phi đã có suy tính, gật nhẹ đầu, nói: “Chúng tôi sẽ giúp các người đối phó với tên này!”
“Chúng tôi không thể dựa vào con người để giải quyết vấn đề được, như vậy quá hèn hạ vô sỉ!”
Không ngờ người sói cũng rất có khí tiết, Cố Phi đành bất đắc dĩ nói: “Có khi hắn cũng là một con người đấy.”
“Con người? Không thể nào, chúng tôi tận mắt thấy hắn là người sói, hơn nữa hắn còn có được khí tức đặc hữu của người sói. Chỉ là khi hắn biến thành con người, khả năng che giấu của hắn quá tốt, chúng tôi mới không tìm thấy hắn.” Tráng hán nói.
“Có phải trên cổ của hắn có đeo một cái gì đó hay không?” Cố Phi hỏi.
“Hình như là phải...”
“Vậy thì đúng là hắn rồi, hôm qua tôi đã từng dùng vũ khí bằng bạc chém hắn bị thương, nhưng hôm nay lại không hề tìm được một người dân nào có miệng vết thương cả, nếu như không phải con người, vậy sao hắn có thể hồi phục nhanh như thế được?” Cố Phi nói: “Các người cứ yên tâm giao việc này cho tôi! Còn nữa, tôi sẽ không nói cho những người khác về thân phận của các người.”
Chào tạm biệt vị tráng hán này xong, Cố Phi cùng Tiểu Vũ rời đi.
“Nãy giờ mấy ông nói cái gì vậy?” Tiểu Vũ hỏi, lúc cô ta tới, Cố Phi và vị tráng hán kia đã nói chuyện được một lúc lâu.
Cố Phi tóm tắt sơ lược một phen, Tiểu Vũ sau khi nghe xong đã gần như quên sạch, chỉ đưa ra một điểm nghi vấn ở câu nói cuối cùng của hắn: “Miệng vết thương của con người có thể lành chỉ sau một đêm sao?”
“Con người đương nhiên không có năng lực như thế, nhưng bọn họ còn có pháp thuật mà. Một chiêu Hồi phục của Mục Sư không phải có thể lập tức trị lành miệng vết thương hay sao? Ngẫm lại thì ở trước cửa của học viện Mục Sư cũng có vài NPC Mục Sư.” Cố Phi nhắc nhở Tiểu Vũ.
Ở cửa ra vào của học viện Mục Sư tại Cloud City có NPC Mục Sư chuyên trị liệu, người chơi bị trọng thương có thể đến đây chữa thương, miệng vết thương sẽ lập tức khôi phục nguyên dạng. Bọn hắn có thể trị hết cho người chơi, đương nhiên cũng có thể trị hết cho NPC. Về phần đám người sói, bọn họ là sinh vật hệ hắc ám, hiển nhiên không thể tiếp nhận loại trị liệu thần thánh như thế này của Mục Sư.
“Vậy làm sao con người lại có thể biến hóa thành người sói được?” Tiểu Vũ nói.
“Cái này tui cũng không rõ ràng lắm, nhưng ít ra tui đã biết hắn là ai rồi.” Cố Phi nói.
“Là ai?” Tiểu Vũ hỏi.
“Người có mỏ vàng là ai?”Cố Phi cười nói.
“Adrian!” Tiểu Vũ nói.
“Đúng vậy!” Cố Phi gật đầu.
“Ấy ấy, vậy chút nữa ông giết chết hắn rồi, nhiệm vụ của tui liệu có còn hoàn thành được hay không đây?” Tiểu Vũ sầu lo.
“Sao như vậy được!” Cố Phi nói: “Sau khi tui hoàn thành nhiệm vụ, Adrian chắc chắn sẽ được hồi sinh trở lại, vẫn sẽ là đại phú ông Adrian của thôn Dạ Quang, một thời gian nữa cô cứ tới tìm hắn lấy vàng.”
“Vậy là tốt rồi!” Tiểu Vũ nói.
“Lần này đều nhờ có cô đó.” Cố Phi nói.
“Là sao?”
“Nếu không phải nhờ nhiệm vụ lần này của cô, tui làm sao biết được Adrian có quan hệ với mỏ vàng, lại càng không biết hắn là người sói.” Cố Phi cười.
“Thấy chưa, tui đã sớm nói tui là chuyên gia làm nhiệm vụ mà!” Tiểu Vũ nói.
“Đúng, cu thật lợi hại!” Cố Phi tán thưởng.
“Cái chuỗi nhiệm vụ kia của anh có phải cũng sắp hoàn thành rồi hay không?” Tiểu Vũ hỏi.
“Có vẻ là vậy.” Căn nhà to lớn của Adrian đã dần hiện lên trước mắt, Cố Phi lập tức lấy Viêm Chi Tẩy Lễ ra cầm trên tay: “Vấn đề bây giờ là phải làm sao để chiến thắng tên này đây.”