Mục lục
[Dịch] Võng Du Chi Cận Chiến Pháp Sư - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

sĩ còn lại cũng tự cho mình một Chúc Phúc Lực Lượng. Trong thời điểm này, tính ra thì kỵ sĩ vẫn có chiến lực cao hơn mục sư, đáng tiếc nó không tạo cho Cố Phi chút uy hiếp gì.

Mà Cố Phi cũng không chỉ tập trung vào Nguyệt Hạ Độc Bạch, hắn vẫn thường thường dùng đao quan tâm đến hai người bên cạnh. Nhìn qua thì giống như ba người bên Nguyệt Hạ Độc Bạch đang bao vây Cố Phi, nhưng những người đang bị đánh đến mức luống cuống tay chân cũng là ba người bọn họ. Đây có thể coi là đội hình bao vây phế nhất trong lịch sử.

Trong lòng Nguyệt Hạ Độc Bạch lúc này tư vị gì cũng có, nhưng kẻ vừa thấy phiền não vô cùng vừa sợ hãi lại chính là Hắc Sắc Thực Chỉ đang ở lưng chừng ngọn núi.

Lên núi đã một thời gian, giờ mới đến hết hai phần nba, tốc độ của chiến sĩ đúng là khiến người ta giận sôi.

Mà truy binh ở phía sau lại có Kiếm Quỷ và Ngự Thiên Thần Minh là hai người có tốc độ cực nhanh đang áp sát. Nhưng điều đó vẫn không quá đáng sợ, đáng sợ chính là trong quá trình leo núi của Hắc Sắc Thực Chỉ thì điểm của đối phương lại tăng liên tục.

Đối phương có tổng cộng sáu người, năm người thì đang ở phía sau hắn, lúc này cũng chỉ có một người không xuất hiện. Điểm này do ai kiếm thì không cần nói cũng biết.

Hắc Sắc Thực Chỉ bắt đầu hoảng hốt. Trong giây lát đối thủ lại tăng một phát sáu điểm, bước chân của Hắc Sắc Thực Chỉ thoáng chững lại.

Hắn càng nghĩ càng hoảng, hắn thấy như mình vừa thoát khỏi khổ hải thì lại phải nhảy vào hố lửa. Cái cảm giác này như thế nào ư, tên kia không khỏi quá mạnh rồi đi?

“Độc Bạch, trên đó các cậu còn bao nhiêu người thế?” Hắc Sắc Thực Chỉ nhắn tin. Vừa rồi điểm của đối phương lại tăng thêm một, Hắc Sắc Thực Chỉ cần nhìn phe mình còn bao nhiêu nhân số, kỳ thực đã biết được trên đỉnh núi đã chết bao nhiêu, chẳng qua hắn vẫn chưa chấp nhận được.

“Năm!” Nguyệt Hạ Độc Bạch đang chiến đấu, hơn nữa hắn lại cố gắng né tránh công kích của Cố Phi. Nhưng né tránh căn bản không có hiệu quả, vì vậy hắn đành chịu một đao để trả lợi cho Hắc Sắc Thực Chỉ.

“Sao lại như vậy!” Hắc Sắc Thực Chỉ đờ ra.

Có năng lực giải quyết hết mười lăm người. Hắc Sắc Thực Chỉ không hề nghi ngờ đối phương có khả năng trong thời gian hắn leo lên đỉnh núi mà xử hết năm người còn lại, về sau, chẳng phải sẽ là thời điểm bọn họ chịu chết sao?

“Ôi!” Đang suy nghĩ được mất, một người bên cạnh hắn bỗng kêu lên. Đối phương đột nhiên ngừng bước nên Ngự Thiên Thần Minh có thể chuẩn xác bắn tên. “Lão Hắc làm sao bây giờ đây?” Người này lo lắng.

Hắn cũng biết tình hình của bọn họ là trước có sói, sau có hổ. Nhưng dù sao cũng phải lựa chọn chứ nhỉ? Lúc này không tiến không lùi, đã vậy phía sau còn có tên bắn nữa!

Ba người đành ở giữa sườn núi lay động tránh tên, vô tình liếc nhìn xuống núi phát hiện ra biến động.

Hắc Sắc Thực Chỉ dõi mắt về phía xa, nơi này có thể thấy các tiểu đội phe mình đang vội vã chạy đến. Nhưng dù sao tốc độ của bọn họ cũng không thể nhanh bằng mấy tên này.

Đang lúc do dự, Nguyệt Hạ Độc Bạch lại gửi đến một tin nhắn: “Lão Hắc, các anh sao rồi, có tiếp ứng cho bên này không?”

Nguyệt Hạ Độc Bạch phát hiện ra mình đã váng đầu rồi. Lúc còn có 12 người, hắn không muốn gọi viện binh, đã vậy hắn còn trông chờ vào việc tiêu hao hết một phần tư pháp lực cưới cùng của Cố Phi rồi tiến tới xử đẹp. kết quả bọn hắn lại rơi vào tình huống như này. Mà việc Hắc Sắc Thực Chỉ chạy lên đỉnh núi hắn cũng không biết.

“Tôi, đến lưng núi rồi…” Hắc Sắc Thực Chỉ trả lời.

“Hả? Nhanh lên, tên này không còn pháp lực rồi.” Nguyệt Hạ Độc Bạch kêu to.

Nghe vậy, Hắc Sắc Thực Chỉ cũng run lên, hắn lập tức thúc giục hai đồng chí bên cạnh: “Mau mau mau, tiếp tục lên núi.”

“Sao vậy?” Một người hỏi.

“Pháp sư đã cạn pháp lực rồi.” Hắc Sắc Thực Chỉ hô.

Giải quyết tên pháp sư kia thì bọn họ có đến tám người. Cứ cố gắng cố thủ trên đỉnh núi, kéo dài thời gian chờ viện binh đến. Lúc đó cho dù tám người bọn họ bị diệt hết thì đối phương cũng đừng hòng thoát thân.

Trận đấu dong binh này chúng ta sẽ chiến thắng mà! Hắc Sắc Thực Chỉ tính toán trong lòng.

Cố Phi không có pháp lực nên hiệu suất làm việc rất thấp, hết lần này tới lần khác đối phương lại có hai mục sư ở hai bên, thêm vào hai kỵ sỹ sau khi phát hiện mình không công kích trúng Cố Phi, dùng uổng Chúc Phúc Lực Lượng, nên cũng đổi thành Chúc Phúc Sinh Mệnh để tăng máu.

Cục diện này vừa nhìn là biết, hiện tại tuyệt không hung hiểm. Cố Phi không có pháp lực – công kích thực sự là yếu, nếu Viêm Chi Tẩy Lễ không tạo ra pháp thuật bổ sung thì yếu đến mức có thể bỏ qua không tính, mà pháp thuật bổ sung thì lúc có lúc không, khiến cho người bên họ phụ trách Hồi Phục không quá bậtn rộn, thêm vào việc ba người nối tiếp thay ca nên họ có thể dành ra thời gian lui lại để ăn hoa quả bổ sung pháp lực. Đây căn bản là một vòng tuần hoàn không dứt được.

Khổ nhất là Nguyệt Hạ Độc Bạch làm bao cát, hắn bị đao chém rồi lửa đốt, cực thảm.

Còn về phía Cố Phi, những việc hắn làm được ở cục diện này đều là không công hết! Mấy người bắt đầu cảm thấy nhẹ nhõm, nếu không phải Nguyệt Hạ Độc Bạch còn phải đau khổ nhăn nhó thì chắc bọn họ đã sớm cười cợt đứng nhìn Cố Phi phí công biểu diễn.

Làm sao mà Cố Phi không biết tình hình lúc này chứ, lúc nãy khi ba người bao vây, hắn cứ chém một đao bên phải một đao bên trái, thần kinh hai mục sư phe đối địch cũng có chút khẩn trương, ném Hồi Phục Thuật soàn soạt, Cố Phi ngóng trông mau hao hết pháp lực của họ nhanh lên chút, nên đâm chọt càng điên cuồng. Ai ngờ đối phương cũng không ngu như vậy, sau thời điểm mới đầu căng thẳng cao độ liền có thể phán đoán. Cục diện trước mắt đã không hề còn giá trị để tiếp tục.

Vì vậy Cố Phi liền dừng tay, nhét đao vào túi. Mấy người đối phương nghi ngờ đánh giá hắn.

Cố Phi quơ tay: “Chém lại không chết, còn muốn đánh gì nữa.”

“Anh lại có quỷ kế gì?” Nguyệt Hạ Độc Bạch hết sức hồi hộp, Cố Phi trong lòng hắn là một tên âm hiểm, cay độc đấy.

“Cục diện vừa rồi các anh cũng biết ư? Tiếp tục chỉ tổ lãng phí thời gian thôi.” Vừa nói, Cố Phi vừa gửi tin nhắn cho Hàn Gia Công Tử: “Không được, khiêu chiến thất bại! Tôi không còn pháp lực mà đối phương lại có năm người: ba mục sư thêm vào một tên Thánh Kỵ Sĩ cứ chơi bổ máu cho nhau, không dứt được.”

“Kiên trì, bọn tôi sắp tới rồi.” Hàn Gia Công Tử trả lời.

“Thế sao?” Cố Phi lững thững đi tới biên núi, trong mắt hắn thì năm người Nguyệt Hạ Độc Bạch lại giống như không khí. Thật sự mấy gã không phải chức nghiệp chiến đấu, Cố Phi đánh cũng thấy nhàm chán.

“Ơ, người của các cậu cũng sắp tới.” Cố Phi đứng ở đường biên nên đương nhiên hắn phát hiện ra đám ba người Hắc Sắc Thực Chỉ đang xông lên phía trước. Mà cách đó không xa là hai người Kiếm Quỷ và Ngự Thiên Thần Minh rồi cách một đoạn nữa là ba người Hàn Gia Công Tử, rồi cách đó thêm một đoạn rồi một đoạn, là bốn tiểu đội của dong binh đoàn Hắc Thủ đang từ những phương hướng khác nhau chạy lại.

Lúc này, Cố Phi tuỳ tiện nghênh ngang đứng ở đường biên, điều đó tạo ra hấp dẫn cực lớn. Một kỵ sĩ của đối phương sau khi run người một cái liền rón rén bước đến. Bốn người kia vừa nhìn liền hiểu rõ ý đồ của đồng đội, thoáng chốc đỉnh núi trở nên lặng ngắt như tờ.

“Kiếm Quỷ, Ngự Thiên hai cậu chạy nhanh lên một chút coi! Đuổi theo bọn họ!” Cố Phi vung vẩy cánh tay cổ vũ.

Năm người kia hoàn toàn không có tâm tư chú ý bên kia, kỵ sĩ nghe Cố Phi vừa hò vừa hét, rất sợ hắn sẽ đột ngột quay đầu lại. Vì vậy hắn đành cắn răng tăng tốc mấy bước, cuối cùng đã tới sau lưng Cố Phi, hắn vừa đưa tay ra thì Cố Phi đột nhiên quay đầu lại.

Hai cánh tay của kỵ sĩ đã vươn ra rồi, dù nhìn thấy Cố Phi quay lại nhưng hắn cũng không quan tâm, cố sống cố chết nhào đến đẩy Cố Phi.

Lần này Cố Phi quay đầu làm sao có thể là ngẫu nhiên, thấy đối phương nhào tới nên hắn vội né người sang một bên rồi thuận tiện túm cánh tay của đối phương kéo về phía trước.

Như đã nói qua, kỵ sĩ này chỉ muốn đẩy Cố Phi xuống mà thôi chứ không hề có can đảm đồng quy vu tận, sẵn sàng liều chết. Vì vậy dù Cố Phi có mượn lực nhưng cũng chưa thể kéo đối phương xuống.

Nhưng Cố Phi làm sao có thể bỏ qua cơ hội này? Hắn cố gắng hết sức, vận dụng lực tay, ngay cả chân cũng đưa ra. Võ công không có nhiều kỹ năng quăng ngã đối thủ lắm, Cố Phi có thể nghĩ tới đều dùng hết, không nói khoa trương chút nào, Cố Phi muốn đẩy ngã người này đến mức điên cuồng, mất hết cả hình tượng, có vài phần mặt dày tướng vô lại. Nhưng bất kể nói thế nào, kỵ sĩ kia chung quy vẫn bị hắn cũng bị chơi xuống.

Không sai, chơi xuống, từ ‘chơi’ chính là miêu tả thích hợp nhất, nếu nói đẩy hay nói quẳng đi, bản thân Cố Phi cũng ngại khi nói.

Càng đáng buồn hơn hình ảnh hai người bám víu xô đẩy này lại bị hội đang chơi đuổi bắt phía dưới nhìn thấy. Ai cũng nghẹn họng trân trối. Ai cũng nghĩ không ra trên đỉnh núi đánh đấm ác liệt đến mức nào rồi mà ngay cả mấy chiêu như vầy cũng xuất hiện.

Nhưng bốn người khác trên núi lại có được cơ hội ngàn vàng. Tâm niệm của Nguyệt Hạ Độc Bạch vừa động, hắn đã vội vã xông lên hô to:

“Hắn cạn pháp lực rồi, lấy thịt đè người xông lên ném hắn xuống.”

Cố Phi nghe được cũng sợ run. Đúng thật, game mô phỏng mà, đấu pháp vô lại như vậy cũng có thể chơi, nhất là phe người đông thế mạnh, họ chỉ cần ngạnh kháng công kích rồi áp sát tóm đối phương lại.

Lúc trước, ở bên ngoài điểm hồi sinh Cố Phi đối địch với đám người Vân Trung Mục Địch. Đối phương cũng đã từng cân nhắc do dự đấu pháp này.

Nhưng dù sao đấu pháp này không hề có kỹ thuật hàm lượng gì nên bị người chơi coi là đấu pháp hết sức vô lại, ai muốn dùng thật thì đó chính là rác rưởi trong rác rưởi. Càng là cao thủ về sau, loại suy nghĩ đó càng mãnh liệt.

Nhưng tục ngữ nói thỏ nóng nảy còn cắn người [1] mà! Đám người Nguyệt Hạ Độc Bạch đã bị Cố Phi bắt nạt đến nước này rồi, còn quan tâm phong độ hay không phong độ gì gì, kỹ thuật hay không kỹ thuật nữa? Cả đám hung hăng nhào lên muốn bắt giữ Cố Phi.

[1] tương đương với câu ‘con giun xéo mãi cũng quằn’.

Thẳng thắn mà nói, Cố Phi thật sợ chiêu ấy. Hắn chém ra một đao mà đối phương cũng không thèm né, bốn người hung hãn nhào đến ra sức chen lên. Cố Phi không có sức lực nên dù có kỹ xảo cao minh cỡ mấy thì hắn cũng khó làm được gì trong loại cục diện này rồi!

Phải tránh!

Thế là, trên đỉnh núi, Cố Phi nhăn cả mặt, hoá thân làm kẻ giằng co với bốn người giơ tay đẩy kia, vây đuổi phía đông thì chạy vọt sang hướng tây.

“Còn may, còn có ưu thế về tốc độ.” Cố Phi lau mồ hôi. Nếu như gã Phiêu Lưu kia hiện tại không có pháp lực, lăn xuống là không thể nghi ngờ luôn! Cố Phi cảm khái trong lòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK