“Chúng ta hiện tại ở chỗ nào?” Cố Phi nhìn bản đồ tìm.
“Nơi này…” Liễu Hạ lấy một ngón tay chỉ.
“Thật xa, khi chạy tới, khả năng người đó đã không còn ở tửu quán.” Cố Phi nhìn trên cự ly bản đồ mà nói.
“Ừm, nhưng chúng ta biết người này sẽ đi một nơi.” Liễu Hạ nói.
“Sẽ đi đâu?” Cố Phi hỏi.
“Người đó hẳn là đi lao thăm hỏi Ngân Nguyệt.” Liễu Hạ nói.
“Thì ra còn có thể thăm tù, vậy lao ở chỗ nào?” Cố Phi hỏi.
Liễu Hạ ngốc lăng nhìn Cố Phi năm giây. “Thì ra còn có thể thăm tù”, loại vấn đề này nghe rõ ràng chỉ có Tiểu Bạch trong game mới có thể hỏi, thật khó tin tưởng người nói câu ấy lại là tên sát thủ đứng đầu bảng trong Thế Giới Song Song, giết người giết đến vui vẻ nước dậy.
“A, tại chỗ này…” Cố Phi tự mình tìm được địa điểm nhà lao ở đâu, “Nhanh lên, có thể ở trên đoạn đường thấy người, đi thôi!”
Hai người đi ra cửa, Liễu Hạ đối Cố Phi nói: “Ách… Cái này tôi nghĩ anh biết, nhưng tôi vẫn là nhắc nhở anh một chút! Anh là người có giá trị PK, cho nên nếu tiến vào lao, đồng dạng sẽ bị hiểu thành tự thú.”
“À, tôi không rõ đấy, cảm ơn cô đã nhắc nhở.” Cố Phi nói.
“…”
Hai người hướng địa điểm nhà lao chạy đi. Liễu Hạ vừa chạy vừa cầm bản đồ chỉ cho Cố Phi nhìn: “Lấy tốc độ của hai ta, ở cái điểm này liền có thể chặn được người đó, trừ phi người đó không có đi đường gần nhất.”
Cố Phi gật đầu. Hai người rất nhanh chạy tới vị trí Liễu Hạ chỉ, Cố Phi tùy tiện tìm cái ngóc ngách ẩn thân, mà Liễu Hạ lấy trạng thái Tiềm Hành trốn ở ven đường.
“Chỉ cho tôi người đó.” Cố Phi cuối cùng hướng Liễu Hạ nói.
Đợi ước chừng hai phút, Liễu Hạ chạy đến ngóc ngách ẩn thân của Cố Phi: “Người tới rồi!” Liễu Hạ rất kích động.
Cố Phi vươn đầu ra nhìn một cái, người đến không ít, có vài khuôn mặt hắn đã gặp qua, quả nhiên là nghiệp đoàn Tiền Trần.
“Là người đầu tiên đi ở phía trước.” Liễu Hạ nói.
“Đầu tiên…” ánh mắt Cố Phi ánh mắt tiến hành dò la: “Đó là một cô gái.”
“Không sai, là ả!” Liễu Hạ nói.
“Nữ?” Cố Phi nặng giọng cường điệu thêm một lần.
“Ừm! Ả là vợ Ngân Nguyệt.” Liễu Hạ rõ ràng gật đầu xác nhận.
Cố Phi gật đầu: “Được rồi, chúng ta đi thôi!”
“Cái gì?” Liễu Hạ lấy làm kinh hãi.
“Tôi không có nói hiện tại muốn động thủ đi? Bọn chúng có mấy cái tôi đã thấy, khó đối phó.” Cố Phi nói.
“A.” Liễu Hạ gật đầu, “Nếu như ả một người thì tốt rồi.”
“Có cơ hội.” Cố Phi vỗ vỗ Liễu Hạ.
Liễu Hạ rất là giật mình: “Anh có thể thấy được tôi?” Trong lúc nói chuyện, thân ảnh của cô lập tức hiện ra – trong trạng thái Tiềm Hành nếu có bất cứ tình huống tiếp xúc gì đều sẽ bị giải trừ.
“Không chỉ có tôi, hiện tại tất cả mọi người có thể thấy được.” Cố Phi mỉm cười.
“Anh có ý gì?” Liễu Hạ nhìn về Cố Phi.
“Ách, tôi muốn nhìn xem một chút cô gái kia có phải đúng như lời cô nói là cực kỳ hung tàn.” Cố Phi nhàn nhạt nói, đột nhiên đem Liễu Hạ đẩy lên chính giữa đường phố.
Người Tiền Trần vừa lúc chạy tới, cùng Liễu Hạ đối diện va chạm một cái. Cố Phi nghe được bên ngoài một tiếng thét chói tai: “Là ngươi cái này nha đầu chết tiệt kia! Ngươi còn dám đi ra!”
Nhìn lén thấy, đoàn người Tiền Trần đã ngừng bước chân, nữ nhân đi đầu mắt hạnh trừng trừng. Cố Phi trừng mắt nhìn, quả nhiên rất hung tàn, hiện cô ta đang đối với Liễu Hạ chửi bậy.
Lại nhìn tới Liễu Hạ bị Cố Phi đẩy ra bên ngoài, mặc dù có chút không biết làm sao, nhưng thắt lưng vẫn là thẳng tắp, hoàn toàn không có ý tứ lùi bước, nhanh chóng cãi lại nói: “Dựa vào cái gì không thể ra đây, trò chơi là nhà cô mở?”
“Bởi vì ta đã nói rồi, trong trò chơi thấy một lần, giết một lần. Nếu ngươi không biết phân biệt…”
“Thấy một lần, giết một lần, oai phong thật lớn.” Đột nhiên có người đánh gãy Mang Mang Mãng Mãng nói chuyện.
Cố Phi xuôi theo thanh âm nhìn lại, không ai, vừa nhấc đầu, thấy được đỉnh phòng đối diện có một tên ngồi xổm trên đấy. Một bên thưởng thức nắm đấm của mình, một bên khinh thường hướng bên dưới liếc một cái, bộ dạng các ngươi chỉ xứng ở dưới chân hắn.
Bất kể là ai, loại lên đài này ít nhiều cũng coi như có chút khí khái. Nhưng Cố Phi nhận ra hắn cảm thấy cực kỳ ngán ngẩm. Nọa Phu Cứu Tinh, trong cảm nhận của Cố Phi là vô cùng ngu ngốc.
“Mày là thằng đ* nào?” Người nghiệp đoàn Tiền Trần người hướng lên đỉnh chửi bậy.
“Ta! Nọa Phu Cứu Tinh, sớm đã thấy nghiệp đoàn Tiền Trần các ngươi không thuận mắt, có bản lĩnh tới giết ta coi!” Nọa Phu Cứu Tinh ưỡn thẳng lồng ngực vỗ mạnh, cho rằng mình là Kim Cương.
Nghiệp đoàn Tiền Trần lập tức lao ra mấy người muốn leo phòng, Nọa Phu Cứu Tinh lui hai bước, tiếp tục kêu gào: “Đến đuổi ta đi, đến đuổi ta đi!”
Cố Phi cảm thấy bực bội! Tên này nhằm ngay lúc hiện tại đi ra ngắt lời, quấy rối những bàn tính trong đầu của mình. Từ mấy câu đối thoại vừa rồi của Mang Mang Mãng Mãng và Liễu Hạ, chưa thể phán đoán ra cô kia có phải là loại người hung ác không nói lý như lời miêu tả của Liễu Hạ, đang chuẩn bị quan sát một chút, tên Nọa Phu Cứu Tinh liền đi ra ngắt lời.
“Đừng để ý đến hắn.” Mang Mang Mãng Mãng lúc này lên tiếng ngăn trở mấy thành viên Tiền Trần có cử động leo tường, “Về sau lại thu thập hắn, trước thu thập nha đầu kia. Đừng làm cho cô ta Tiềm Hành chạy.”
Mấy người nghe xong lập tức xoay người hướng Liễu Hạ, Nọa Phu Cứu Tinh tại bên trên đỉnh giậm chân: “Cái đám phế vật nhà các người, có bản lĩnh đến đánh ta, đến đánh ta đi!”
Mang Mang Mãng Mãng cười lạnh: “Tên rác rưởi ta nói cho ngươi biết, từ giờ khắc này bắt đầu thành Nguyệt Dạ đã không thích hợp ngươi, mau mau lăn xa! Nếu không chết liên tục mỗi ngày, thấy một lần, giết một lần!”
“Quả nhiên đủ hung tàn!” Lần này nói chuyện cuối cùng đến lượt Cố Phi, vừa nói vừa bước khoan thai từ trong góc phòng đi ra.
Tất cả mọi người là ngẩn ra.
“Mày là thằng đ* nào?” Người hét lớn với Nọa Phu Cứu Tinh đồng dạng nói một câu với Cố Phi.
“Sư phụ!” Nọa Phu Cứu Tinh kêu to.
“Ai là sư phụ cậu!” Cố Phi giận dữ.
“Sư phụ anh đừng tưởng rằng đổi y phục trên người liền có thể lừa gạt tôi, anh là nam nhân xuất chúng như vậy, giơ tay nhấc chân cũng đều là rõ nét, như vậy xuất chúng, ánh mắt u buồn kia…”
Nọa Phu Cứu Tinh chưa nói xong toàn bộ mọi người đều muốn nôn ra, Cố Phi mặt đỏ tới mang tai, hoàn hảo che mặt cũng không quá rõ ràng, hai bước đi tới bên cạnh Liễu Hạ nói: “Cô đi trước đi.”
“Tin tưởng tôi?” Liễu Hạ hỏi.
Cố Phi gật đầu.
“Xin nhờ!” Liễu Hạ không ngờ hướng Cố Phi cúi mình vái chào.
“Không cần phải thế…” Cố Phi sửng sốt, nhưng không đợi hắn nói cái gì, bên kia Nọa Phu Cứu Tinh là người trước tiên nóng nảy, đình chỉ đọc diễn cảm phi thân nhảy xuống đầu phòng: “Cô làm gì vậy! Sư phụ là tôi tìm được trước tiên, muốn bái cũng là tôi bái trước.” Nói xong cũng hướng Cố Phi khom người chào: “Sư phụ, xin nhờ.”
“Lung tung lộn xộn cái gì!” Cố Phi gào.
“Sư phụ đừng như vậy, thế kỷ hai mốt rồi, chẳng lẽ còn muốn lễ quỳ lạy hay sao?” Nọa Phu Cứu Tinh cười đùa cợt nhả.
“Tôi không nhận ra hắn, thực sự.” Cố Phi chân thành nói với người xung quanh.
Người Tiền Trần sắc mặt sớm đã xanh thành một phiến, nổi bật là Mang Mang Mãng Mãng, chỉ tay vào ba người gọi: “Giết, toàn bộ giết.”
“Không thể trông mặt bắt hình dong a! Một cô gái xinh đẹp, đối nhân xử thế thế nào có thể như vậy!” Cố Phi nói đã rút đao.
Liễu Hạ ngốc lăng nói: “Anh không phải là nói những người này có chút khó đối phó sao?”
“Đó là lừa gạt cô.” Cố Phi mỉm cười.
“Sư phụ, đệ tử cùng ngài liều chết! Sư muội, đuổi kịp!” Nọa Phu Cứu Tinh cất bước tiến lên cùng Cố Phi sóng vai, nghiêm chỉnh.
“Tôi vẫn nên cách tên điên xa một chút!” Cố Phi vội vàng hướng bên cạnh né hai bước.
Đối phương chức nghiệp cận chiến đã có mấy người đã xông lên.
“Bọ ngựa quyền!” Nọa Phu Cứu Tinh hét lớn một tiếng chuẩn bị tiếp chiến, bị Cố Phi một cước đá ra hai mét: “Nhắc đến bọ ngựa quyền ta chém chết ngươi!”
“Dạ! Sư phụ!” Nọa Phu Cứu Tinh cúi đầu khom lưng, xoay người, hét lớn một tiếng: “Thất tinh bọ ngựa quyền!”
Cố Phi khóc không ra nước mắt, chỉ có thể phẫn nộ trút lên người khác, vừa vặn có một tiểu tặc vào lúc mọi người nói chuyện phát động Tiềm Hành tới gần, lúc này đã đến bên cạnh ba người, sát khí tránh đến tránh đi, như là đang tuyển chọn mục tiêu, Cố Phi lúc này một đao vẩy lật lên, đi tới hai chân: “Bọ ngựa quyền! Bọ ngựa quyền!”
Tiểu tặc khóc, kêu to: “Không phải là tôi kêu!”
Mang Mang Mãng Mãng đang chuẩn bị cấp cho tên thứ nhất lọt vào công Hồi Phục Thuật, vừa nghe lời này lập tức thu pháp trượng, mặt rét lạnh nói: “Không có tiền đồ, chết đáng đời.”
Bên cạnh, Cố Phi nghe thấy một tiếng kêu lớn của người Tiền Trần. Nọa Phu Cứu Tinh không ngờ thật sự có tài. Kỹ năng Trọng Quyền cấp 0, tiếp đó là Đạn Thích cấp 12 rồi Bão Thân Đầu cấp 30, vô cùng thành thạo mà đem một chiến sĩ ném ra ngoài. Nhưng chiến sĩ vẫn là chiến sĩ, miểu sát loại thuật ngữ này ở trong Thế Giới Song Song đối với chiến sĩ là cực kì không thích hợp. Một cái Bão Thân Đầu có thể quăng Cố Phi gần chết, nhưng chiến sĩ ăn ba chiêu, vẫn không có việc gì bò dậy, Mang Mang Mãng Mãng phóng nhanh Hồi Phục Thuật qua, công kích của Nọa Phu Cứu Tinh xem như không có tác dụng.
Cố Phi một cước đá văng đạo tặc dưới chân, bước nhanh về phía Mang Mang Mãng Mãng. Ở trong mắt hắn người khác không phải mục tiêu, đó chính là từng điểm từng điểm giá trị PK, có thể né tránh là tốt nhất.
Nhưng xem ra đây là một đoàn đội có huấn luyện cơ bản, đối với mục sư bảo hộ rất đúng chỗ, nhất là Mang Mang Mãng Mãng loại mục sư có năng lực tự bảo vệ mình chênh lệch khá lớn so với các mục sư khác. Hành động của Cố Phi hiển lộ ra ý đồ chân chính, đối phương phần phật chạy tới lấy Mang Mang Mãng Mãng làm trung tâm tụ đứng thành vòng. Những kẻ hiện đang cùng Nọa Phu Cứu Tinh giao thủ cũng đều bỏ qua đây. Ngược lại Mang Mang Mãng Mãng không cảm kích: “Sợ cái gì, người nhiều như vậy sợ cái gì? Lên!”
Nói xong, cô ta lần nữa chỉ huy mọi người xông lên.
Trận này Cố Phi đánh đều cẩn thận dè dặt, thời khắc lo lắng vấn đề giá trị PK, trong lòng đối với quy định này đặt ra phiền muộn muốn hộc máu.
Dù sao vẫn là hạ thủ lưu tình, mà đối diện Mang Mang Mãng Mãng là mục sư có kỹ thuật quả thực khá tốt, nhân mã bị Cố Phi tổn thương lại kịp thời nhận được Hồi Phục Thuật, dẫn đến đối phương càng đánh lòng tin càng lớn, giống như hưởng thụ một chút cảm giác PK nhẹ nhõm, thích ý mà mỉm cười.
Cố Phi trong lòng nén giận, lại nhìn qua Nọa Phu Cứu Tinh bên kia. Hắn cũng mới ra tay oai phong một chút lúc trước, hiện tại bị đối phương vài người giống như đánh chó mà đuổi theo đánh, hắn chạy vội khắp đường, nếu ngừng bước chân một chút khả năng đã bị giết, vẫn đang còn cắn răng kiên trì!
Cố Phi lồng ngực nóng lên, hét lớn một tiếng: “MN, ta đây không nhường nữa!”
Nói xong, thi triển Đường Đao Cửu Liên, đối với cái tên trước người một trận bổ.
Trước đó Cố Phi tạo thói quen, chém qua một người sẽ không đuổi chém đao thứ hai cùng mục tiêu, lúc này mặc kệ những điều ấy, để bảo đảm mình không gặp phải tình huống bị bắn trúng chỉ có thể mãnh chém.
Viêm Chi Tẩy Lễ công kích vốn không đáng nói tới, đáng sợ chính là phụ pháp của nó. Lúc này cơ suất tăng lên đến gần năm mươi phần trăm, thoạt nhìn ánh lửa lại càng bay loạn, hiệu quả của Nhiên Thiêu Pháp Bào cũng rõ rệt, thương tổn phụ pháp tăng thêm một bậc. Mang Mang Mãng Mãng nhất thời không đuổi kịp tiết tấu mà Cố Phi đột nhiên cải biến, không kịp thi triển thuật cứu, một tên thành viên Tiền Trần biến mất bên dưới ánh lửa bập bùng của đao trên tay Cố Phi.
“Giá trị PK, lại tăng nữa rồi…” Cố Phi lệ rơi đầy mặt.