Trong tiệm vịt nướng, thanh niên tuấn tú kia nhẹ nhàng hỏi cô gái ngồi đối diện:
- Em gái, em ăn có no không?
- Anh à, em ăn rất no rồi. Ai cũng nói vịt quay ở thành phố Trung Sơn là đệ nhất. Hôm nay ăn thử quả nhiên là vậy. Đầu bếp của nhà chúng ta làm vẫn còn thua về mùi vị.
Trịnh Tử Hào cười ha ha nhìn cô gái rất dễ hài lòng trước mặt.
Trịnh Tử Hào! Người Đông Phương quốc đặc khu XG.
Ông nội của anh ta tên là Trịnh Hướng Quốc. Vào những năm 40-50 của thế kỷ trước xưng danh ở XG, nhưng sau đó, ông ta có những bước phát triển nhảy vọt ra cả ngoài XG, mua rất nhiều ruộng đất. Tiếp đó lại đến con trai ông ta là Trịnh Thế Xương ( ông nội của Trịnh Tử Hào), tiếp đó là Trịnh Trường Giang ( cha của Trịnh Tử Hào) ba đời thay nhau nỗ lực phát triển Trịnh gia. Hiện nay, tại XG kinh tế Trịnh gia nghiễm nhiên có vị trí hàng đầu. Độc quyền các ngành hàng không, vận tải biển, tài chính, các món đò chơi, giải trí và du lịch... Đồng thời, Trịnh gia có lẽ nổi tiếng hơn cả với ngành địa sản. Khắp XG chí ít cũng có một nửa đất đai là do Trịnh gia khai phá. Vì vậy mọi người thường gọi Trịnh gia là trùm địa sản.
Vì Trinh gia sớm ra bên ngoài giao lưu, học hỏi mà thời gian thành lập Đông Phương quốc chưa lâu nên nhiều người vẫn còn nói đùa với nhau. Bây giờ đâu còn quý tộc gì. Nếu nhất định phải có quý tộc thì Trịnh gia đương nhiên là cái tên đầu tiên. Mà Trịnh Tử Hào trời sinh đã trở thành quý tộc đầu tiên của Đông Phương quốc.
Có thân phận lừng lẫy như vậy nên Trịnh Tử Hào luôn rất quý trọng nó. Từ nhỏ tới lớn, anh ta đều nhận được những sự đào tạo tốt nhất, môi trường sống tốt nhất. Một hành động nhất thời giơ tay nhấc chân của anh ta cũng đều tràn ngập phong phạm của bậc thân sĩ. Bên cạnh đó, điều càng làm cho người ta thích thú là Trịnh Tử Hào không giống như những loại công tử chỉ thích dựa dẫm vào gia đình. Bình thường, thái độ của anh ta đối với người khác rất có chừng mực. Anh ta sẽ không vì người có nhiều tiền mà đề cao người đó, tương tự, cũng sẽ không vì người không có tiền mà hạ thấp họ. Có thể nói, điều này đã rất hiếm thấy ở Đông Phương quốc.
Mà cô gái ngồi đối diện Trịnh Tử Hào chính là Trịnh Khả Tâm. Cô cũng là cháu gái chính thống đời thứ tư duy nhất của dòng họ Trịnh. Từ nhỏ cô đã được nuông chiều. Đặc biệt anh của cô là Trịnh Tử Hào luôn bằng đủ mọi cách bao bọc cho cô. Nhưng mọi người đều lấy làm kỳ lạ chính là Trịnh Khả Tâm lớn lên trong điều kiện như một nàng công chúa như vậy nhưng cô vẫn biết lễ phép giống như những cô gái bình thường, không có tính cách tiểu thư, không bao giờ làm khó người khác. Cũng vì vậy mà trong ngoài, trên dưới Trịnh gia, thậm chí là những người giúp việc đều rất yêu mến cô.
Trịnh Khả Tâm không chỉ thừa hưởng dung mạo tuyệt đẹp của Trịnh Gia, mà hơn nữa cô còn có một chất giọng rất hay. Cái này cũng có thể là do được di truyền từ mẹ của cô.
Mẹ của Trịnh Khả Tâm tên là Vương Hương Đình. Thời trẻ, bà có những ca khúc nổi tiếng khắp Bắc Nam. Một lần tình cờ bà có cơ hội gặp Trịnh Trường Giang, cha của Trịnh Khả Tâm. Hai người đã trúng tiếng sét ái tình ngay từ lần gặp đầu tiên. Không lâu sau, hai người bí mật kết hôn và sinh ra Trịnh Tử Hào và Trịnh Khả Tâm.
Làm một người mẹ, Vương Hương Đình đã vì gia đình mà từ bỏ sự nghiệp ca hát của bản thân. Bây giờ, con gái của bà đã lớn, bà liền muốn đem tâm nguyện lúc trẻ còn chưa thực hiện được của mình truyền lại cho con. Khi Trịnh Khả Tâm đồng ý, cô luôn tâm niệm phải cùng mẹ mình đem tâm nguyện của hai thế hệ bắt đầu tiến vào giới nghệ sĩ Đông Phương quốc.
Chẳng vậy mà, Trịnh Khả Tâm đến Trung Sơn lần này chỉ vì tuyên truyền cho trang MTV đầu tiên của mình (lời người dịch: Chắc đây là MV chứ không phải MTV gì đâu). Tên chủ đề của MTV này là “ Cô gái vui vẻ”. Người làm anh trai như Trịnh Tử Hào đương nhiên đảm đương nhiệm vụ hộ tống em gái trong chuyến đi này. Anh ta rõ hơn ai hết em gái mình xinh đẹp đến mức nào. Anh ta cũng biết đối với một cô gái mà nói thì điều đó lại càng chuốc thêm nhiều phiền phức, cho nên bây giờ anh ta không chỉ xuất hiện một mình mà còn dẫn theo “ Thiết” một trong tứ đại hộ vệ của Trịnh gia.
Trịnh gia đã trải qua chiến loạn, trải qua sự thống trị của người nước Y, bây giờ đến lượt người Đông Phương quốc. Trải qua nhiều biến cố như vậy, tất nhiên bọn họ không thể không có kẻ thù. Cho nên Trịnh gia đã chi ra một khoản tiền rất lớn để nuôi một đám vệ sĩ, mà lợi hại nhất trong đám vệ sĩ đó chính là bốn người “ Kim, Ngân, Đồng, Thiết.”
Bốn người. Hôm nay Trịnh Tử Hào ra ngoài chỉ vì để bảo vệ cô em gái Trịnh Khả Tâm. Theo lệnh ông nội, anh ta dẫn theo Thiết, hay còn gọi là Trịnh Thiết. Trịnh Thiết cũng chính là người khi nãy Vu Thiên nhìn rất chăm chú, cũng là người có thực lực nhất trong đám người.
Hôm nay lại đúng là ngày cô em gái chụp ngoại cảnh ở gần đây, chụp xong thấy em gái hơi mệt nên Trịnh Tử Hào đưa em gái vào quán ăn nhỏ này dùng cơm. Nói thẳng ra lấy điều kiện của Trịnh gia ở bên ngoài thì không cần ăn ở những loại quán ăn đường phố như thế này. Nhưng không ngờ đồ ăn của những quán ăn này làm ra cũng đủ tiêu chuẩn. Mà trước đó Trịnh Tử Hào đã cho người tìm hiểu qua, gần đó có quán vịt nướng làm vịt rất ngon nên anh ta mới đưa em gái tới đó ăn.
Trước đó cũng có nhiều người muốn vào quán dùng cơm nhưng khi họ thấy mấy người đàn ông mặc tây phục trắng đứng sau Trịnh Tử Hào thì đều quay đi. Chỉ có hai người Vu Thiên và Đại Cá Tử này là không biết sợ tiến vào ăn cơm. Kết quả tiền còn không đủ trả, bị chọc cho bực tức trở về.
Lúc này Trịnh Tử Hào thấy em gái ăn ngon thì mỉm cười. Anh ta đứng lên, cầm lấy chiếc áo gió bên người khoác lên vai cho Trịnh Khả Tâm.
Thấy hành động chăm sóc chu đáo này của anh trai, Trịnh Khả Tâm mỉm cười. Cô luôn cho rằng anh trai Trịnh Tử Hào là thế giới của mình, là người đàn ông có phong độ nhất, có khí chất nhất và cũng là người đàn ông biết kiềm chế nhất. Cô cũng vẫn đang tìm bạn trai dựa theo những tiêu chuẩn của anh trai mình. Mà cũng chính vì thế cho nên, đường đường đại tiểu thư nhà Trịnh gia mà tới bây giờ vẫn chưa từng yêu ai. Chuyện này thì chỉ có thể trách đàn ông trên đời giống như Trịnh Tử Hào là rất hiếm.
- Ăn no rồi thì chúng ta đi thôi. Em chụp hình cả ngày chắc cũng mệt rồi. Trở về khách sạn tắm rửa rồi ngủ một giấc. Buổi tối anh đưa em đi xem cảnh đêm thành phố Trung Sơn.
Trịnh Tử Hào nói khẽ với em gái.
Trịnh Khả Tâm nghe anh trai nói, gật đầu đồng ý. Từ nhỏ đến lớn, cha cô bận rộn công việc, chỉ có mẹ và anh trai là thường xuyên bên cạnh mình, nhưng càng ngày cô càng cho rằng Trịnh Tử Hào là người gần gũi với mình nhất vì tuổi của họ xấp xỉ nhau, có rất nhiều chuyện hai anh em đều đồng quan điểm. Cho nên từ nhỏ tới giờ, Trịnh Khả Tâm đều dựa dẫm vào anh, rất nhiều chuyện đều do Tử Hào làm chủ. Mà mỗi lần TrịnhTử Hào quyết định điều gì đều khiến Trịnh Khả Tâm hài lòng.
Anh trai đưa áo gió, Trịnh Khả Tâm nhận lấy khoác lên người. Sau đó Trịnh Tử Hào liền bước ra khỏi quán. Những vệ sĩ mặc tây phục trắng đã sớm chuẩn bị xe, chỉ cần hai người Trịnh Tử Hào và em gái ra khỏi cửa quán vịt quay vài bước là có thể lên xe.
Cũng ngay khi Trịnh Tử Hào và Trịnh Khả Tâm ra khỏi quán vịt quay thì “phần phật” một tiếng, bốn phía quán vịt quay xuất hiện một nhóm người bịt mặt toàn thân mặc y phục đen… Bọn chúng kẻ nào cũng lăm lăm cây đao trên tay, kẻ từ lề đường, kẻ từ các gian phòng hoặc từ trong các con hẻm nhỏ bỗng chốc đều nhảy vọt tới vây quanh đám người Trịnh Tử Hào.
Đối mặt với sự cố bất ngờ này, Trịnh Thiết bên cạnh Trịnh Tử Hào hét lên một tiếng rất lớn:
- Mọi người cẩn thận, có ám toán.
Nói xong lời này, anh ta nhanh như một con thỏ xông lên đứng chắn trước Trịnh Tử Hào và Trịnh Khả Tâm, vươn hai tay ra bảo vệ anh em Trịnh Tử Hào như thể gà mẹ đang bảo vệ những con gà con của mình.
Mà đám bạch y nhân kia cũng vội vàng lấy súng hộ thân từ trong người ra để phòng bị.
Nhưng những bạch y nhân này cũng không thử suy nghĩ, tất nhiên những tên Ninja này sẽ đợi khi anh em Trịnh Tử Hào xuất hiện mới ra tay hạ sát. Vậy thì bọn học có thể không có chuẩn bị từ trước sao? Vì thế, ngay khi hai bạch y nhân vừa đưa tay vào trong áo liền thấy có hai phi tiêu hình lục giác hướng thẳng yết hầu của họ mà lao đến.
- Phập, phập!!!
Hai tiếng. Hai gã bạch y nhân trợn tròn mắt rồi đổ gục xuống trước cửa quán ăn.
- Tốt hơn hết là các ngươi không nên động tới súng.
Một tên bịt mặt khá thông thạo tiếng Đông Phương quốc hướng về phía bọn người Trịnh Tử Hào nói.
- Nói cho mọi người không được động súng.
Trịnh Tử Hào lập tức kịp phản ứng. Anh ta biết những tên này cũng rất kiêng dè súng trên tay mình. Dù sao đây cũng là thành phố Trung Sơn, một khi đã dùng đến súng thì ảnh hưởng của nó là hết sức nghiêm trọng, khả năng cảnh sát gần đó sẽ chạy tới rất nhanh. Đối với bản thân anh ta như vậy cũng sẽ không có lợi. Dù sao mình cũng là tự ý tàng trữ súng ống. Điều này ở Đông Phương quốc là một tội rất lớn. Mặc dù nói người của Trịnh gia sử dụng súng sẽ không để xảy ra chuyện lớn gì nhưng có thể sẽ khó tránh khỏi bị một vài người lợi dụng chuyện bé xé ra to. Nếu như vậy thì cái được không bù được cho cái mất. Vì vậy, Trịnh Tử Hào trước tiên kêu thủ hạ hạ súng.
- Tất cả mọi người không được dùng súng. Mấy người các anh bảo vệ thiếu gia và tiểu thư. Còn lại tiến lên cùng tôi.
Trịnh Thiết cũng nhìn ra tình thế. Anh ta biết dùng súng sẽ chẳng có được lợi ích gì cho nên liền bố trí bốn bạch y huynh đệ bảo vệ anh em Trịnh Tử Hào, sau đó anh ta cùng các bạch y nhân khác chiến đấu với đám người bịt mặt này. Nói thật, đối với vũ lực đơn thuần, Trịnh Thiết cũng chẳng sợ kẻ nào.
- Ha ha, được lắm, vậy thì hãy để ta xem võ thuật Đông Phương quốc các ngươi rút cuộc lợi hại ra sao.
Tên bịt mặt cầm đầu nói xong câu này, hướng về phía bọn hắc y nhân phía sau gật đầu một cái, tức khắc bảy tên bịt mặt phía sau vung đao hướng về phía Trịnh Thiết và đám bạch y nhân lao tới. Còn tên bịt mặt cầm đầu thì chạy thẳng về phía Trịnh Tử Hào và em gái Trịnh Khả Tâm.